Sống Lại Sinh Em Bé

Chương 16



Lúc ở nhà họ Tần, Triệu Ngạn Kiều hỏi mẹ Tần về vấn đề dưỡng thai, mẹ Tần nói cũng không rõ ràng lắm, còn đặc biệt gọi điện thoại bảo bác sĩ gia đình tới đây. Bác sĩ nói dưỡng thai rất quan trọng, như bọn họ là hơi chậm, nhưng mà bây giờ bắt đầu vẫn còn kịp.

Bác sĩ đề nghị bình thường phải nghe nhiều bản nhạc êm dịu một chút, ngắm nhìn thiên nhiên nhiều một chút, tốt nhất là nhìn những đóa hoa màu sắc tươi đẹp, như vậy cục cưng sinh ra sẽ hoạt bát hơn. Triệu Ngạn Kiều ghi lại hết tất cả, còn đặc biệt viết riêng ra từng danh sách để Tần Dịch Hoan đi ra ngoài mua.

Tần Dịch Hoan nhìn một chuỗi dài nhạc dương cầm, violin, khóe miệng mất tự nhiên giật giật, ngoài miệng lại đáp ứng rất sảng khoái, khiến Triệu Ngạn Kiều an tâm 100%, bảo đảm buổi tối có thể mua về rồi! Triệu Ngạn Kiều rất hài lòng với biểu hiện của Tần Dịch Hoan, nâng cao bụng bự nhón chân lên vỗ vỗ bả vai Tần Dịch Hoan, rất có khí thế của kẻ lãnh đạo thị sát côn việc khen nhân viên làm rất tốt.

Tần Dịch Hoan liền dở khóc dở cười, cuối cùng cảm thấy không thể để cô chiếm tiện nghi như vậy, cứ đòi hôn tạm biệt xong mới lưu luyến đi làm. Bởi vì sợ mình tan tầm quá trễ thì studio sẽ đóng cửa nên Tần Dịch Hoan không đến công ty trước, mà là đi thẳng vào studio, nghiêm túc chọn những đĩa CD được liệt kê trong danh sách. Cuối cùng, trong ánh mắt kinh ngạc của chủ tiệm, xách cao một túi to đĩa CD rời đi.

Hôm nay, trợ lý của Tần Dịch Hoan rõ ràng cảm nhận được ông chủ mình không yên lòng, gần như là liên tục xem đồng hồ, dáng vẻ vội vàng hy vọng sẽ tan việc sớm. Trợ lý bình tĩnh đẩy gọng kính, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt ấy của ông chủ giống như là cậu nam sinh lần đầu tiên nói yêu đương, đang nóng lòng chờ đợi ngày mình và bạn gái hẹn hò......

Rốt cuộc Tần Dịch Hoan vẫn không thể chờ được đến lúc tan tầm, gần giữa trưa, liền không hề có chút cảm giác tội lỗi bỏ công việc lại, chạy lấy người trước. Tới quán ăn gần đó mua một đống thức ăn rồi lái thẳng về chung cư nhà mình, tốc độ xe còn tăng lên mấy chục km so với bình thường.

Triệu Ngạn Kiều ở nhà vốn đang suy tính buổi trưa muốn ăn cái gì, ai ngờ cô còn chưa kịp xuống bếp, Tần Dịch Hoan đã trở về, còn mang một đống đồ ăn. Cô kinh ngạc nhìn Tần Dịch Hoan, có chút khó hiểu vì sao anh đột nhiên trốn việc.Tần Dịch Hoan bị cô nhìn có chút ngượng ngùng, mượn cớ bày đồ ăn cúi đầu không để cho cô thấy vẻ mặt ửng đỏ của mình, cũng không giải thích lý do mình về sớm. Một bữa cơm có chút quỷ dị, hai người đều im lặng không lên tiếng, Triệu Ngạn Kiều là bởi vì chuyên chú ăn đồ ăn trước mặt, còn Tần Dịch Hoan lại là có chút chột dạ.

Ăn xong cơm trưa, Tần Dịch Hoan đưa cái túi đựng đầy đĩa CD cho Triệu Ngạn Kiều, trong sự khen ngợi của cô, liền khoái chí cầm một cái đĩa do cô chọn đặt vào trong máy vi tính.

Thật ra Triệu Ngạn Kiều là kiểu người hơi mâu thuẫn, cô thích nhạc dương cầm ấm áp sạch sẽ, cũng thích một chút nhạc Heavy Metal Rock vui vẻ, dùng chính lời của cô thì là gà mờ văn nghệ, gà mờ bình thường.

Mà những đĩa CD Tần Dịch Hoan chọn đều là bản chính hết, còn tốt hơn nhiều so với đồ trước kia cô mua ở vỉa hè, cô lắng nghe rồi nheo mắt lại, dáng vẻ đầy hưởng thụ, giống như chú mèo Ba Tư phơi mình dưới ánh mặt trời, lười biếng mà tự tại.

Tần Dịch Hoan quay đầu cô ấn tựa vào bả vai mình, trái tim giống như ngâm trong suối nước nóng, hết sức dễ chịu. Tình cảm nóng bỏng mà nồng đậm khuấy đảo lòng anh, anh cúi đầu nhìn cô, từ góc độ ấy của anh chỉ có thể nhìn thấy một nửa gương mặt cô. Hình như là gần đây sống rất thoải mái nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mượt mà không ít, da thịt trắng nõn ánh hồng, lông mi thật dài thỉnh thoảng lay động một cái đều khiến lòng anh ngứa ngáy một chút.

“Tiểu Kiều......” Tần Dịch Hoan nhẹ nhàng gọi cô, dường như sợ sẽ quấy rầy trạng thái tĩnh lặng điềm tĩnh lúc này của cô.

Triệu Ngạn Kiều híp mắt, cũng không ngẩng đầu, tựa vào trên người anh miễn cưỡng đáp lại một câu: “Cái gì?”

Tần Dịch Hoan chợt động động hầu kết, giọng nói hơi khô khốc: “Em ngẩng đầu lên.”

Tuy Triệu Ngạn Kiều không muốn, nhưng lại sợ anh thật sự có chuyện gì, đành phải bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, đôi mắt to mang theo hơi nước mông lung, có chút mờ mịt nhìn anh: “Làm gì ạ?”

Tần Dịch Hoan cũng không nhịn được nữa, hai tay chống ở hai bên đầu cô, cúi đầu liền hôn xuống. Đôi môi của cô mềm mại, hơi nhỏ một chút so với môi anh, lại vừa khéo phù hợp, anh ngậm cánh môi mềm mại của cô dịu dàng mút vào, mang theo 100% cẩn thận cùng quý trọng.

Triệu Ngạn Kiều ngẩn người, chỉ cảm thấy trên môi tràn đầy cảm xúc dịu dàng, phục hồi tinh thần, đã thấy người nọ nhắm mắt lại, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ dịu dàng không tưởng, giống như toàn tâm toàn ý vào nụ hôn trước mắt.

Đĩa CD trong máy vi tính vẫn đang chạy, đúng là điệp khúc màu lam cô thích nhất, làn điệu sạch sẽ lưu loát, trong suốt tuyệt đẹp giống hệt như Tần Dịch Hoan, tuy nhiều tâm kế, lại sạch sẽ lỗi lạc. Có lúc, động lòng chỉ cần trong nháy mắt, trái tim bị một cảnh tượng nào đó hung hăng đánh trúng, liền khắc sâu hình ảnh của người kia dưới đáy lòng. Từ đó về sau, anh vui mừng, tôi liền vui vẻ, anh thương tâm, tôi liền khổ sở.

Triệu Ngạn Kiều nhắm mắt lại, cánh tay vòng lên cổ anh, vươn ra đầu lưỡi nho nhỏ chạm nhẹ vào đầu lưỡi anh rồi nhanh chóng thu về.

Tần Dịch Hoan mừng như điên mở mắt, gần như không dám tin nhìn chằm chằm khuôn mặt Triệu Ngạn Kiều, trong con ngươi dần dần dâng lên ngọn lửa cực nóng. Cô đã đáp lại anh Cô không chán ghét! Cô không chán ghét anh hôn cô! Tần Dịch Hoan kích động đến run rẩy, gần như muốn ngửa mặt lên trời cười lớn.

Hai người bọn họ trông thì có vẻ như anh ở vị trí chủ đạo, nhưng trên thực tế, tình cảm của bọn họ tiến triển thế nào vẫn luôn nằm ở trong tay cô. Anh không biết quá khứ của cô, không biết cuộc sống lúc trước của cô, ngoại trừ cô bây giờ, anh gần như chả biết gì cả. Mặc dù cô đã đồng ý từ nay về sau sẽ cùng anh sống thật tốt, nhưng anh hiểu được, đó là bởi vì cô cảm thấy mình chiếm cứ thân thể này mà nợ anh, hoàn toàn không có xen vào chút tình cảm nào khác.

Mặc dù luôn nói mình rất tự tin, luôn bày ra dáng vẻ chả thèm để ý, nhưng anh vẫn rất lo lắng. Nhất là ngày hôm đó, sau khi nhìn thấy cô mất hồn mất vía, anh sợ cô lại nhớ nhung quá khứ, sợ trong lòng cô cất giấu một người đàn ông nào đó, sợ có một ngày cô tìm được người kia sẽ không chút do dự vứt bỏ anh! Anh sợ hãi rất nhiều, nhưng hôm nay, cuối cùng cô đã nguyện ý để cho anh rất an tâm, mặc dù chỉ là sự đáp lại nho nhỏ, nhưng đối với anh mà nói thì cũng đủ rồi.

Anh không nghĩ bước một bước lên trời, tiến triển như vậy đã đủ để anh vui mừng rồi.

Tần Dịch Hoan nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô lên, trước tiên hôn nhẹ khóe miệng cô một cái mới hôn lên môi của cô, không giống với nụ hôn nhẹ tựa gió xuân vừa rồi, lần này hôn càng thêm xâm nhập, mang theo ham muốn sôi sục mà vội vã, lướt qua cả khoang miệng của cô.

Từng ngóc ngách đều không bỏ qua, chiếc lưỡi của anh bá đạo quấn lấy lưỡi cô, buộc cô triền miên cùng mình. Triệu Ngạn Kiều gần như không theo kịp động tác của anh, chỉ có thể ngẩng đầu bị động thừa nhận nụ hôn của anh. Đầu lưỡi bị anh mút đến phát đau, cả người cũng nóng lên theo nụ hôn của anh, hình như cô cũng hóa thành một đốm lửa, tận tình thiêu đốt ở dưới sự dẫn đường của anh.

Dần dần, Tần Dịch Hoan đã không thỏa mãn với nụ hôn môi đơn giản, tình cảm cực nóng bị anh đè nén vô cùng cần phát tiết ra ngoài. Bàn tay to linh xảo chui vào trong từ vạt áo váy của cô, vuốt ve cái bụng nhô cao một lát liền bắt đầu chậm rãi dời lên trên, chính xác bắt được bộ ngực mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa nắn.

Gần đây bộ ngực của Triệu Ngạn Kiều luôn trướng đau, đi bệnh viện kiểm tra thì bác sĩ đề nghị cô không cần mặc bra, cho nên cô đã thả rông vài ngày rồi, không ngờ lại tiện nghi cho Tần Dịch Hoan.

Làn da cô mềm mại trơn bóng, xúc cảm thật tốt, Tần Dịch Hoan gần như là yêu thích không muốn buông tay, vuốt ve mảng lớn da thịt bóng loáng ở dưới tay, đôi môi lưu luyến ở trên xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp của cô không rời. Ngón tay phối hợp xoa nắn điểm nhỏ màu hồng ở trước cô, làm cho tiểu anh đào run rẩy trở nên cứng rắn.

Triệu Ngạn Kiều đâu chịu nổi kích thích như thế, chỉ mới liếm hôn đơn giản thôi mà cô đã hơi không chịu nổi, cầm lấy cánh tay anh liên tục thở gấp, trong miệng vô thức phát ra tiếng rên nhu mì.

“Đi lên giường sao?” Tần Dịch Hoan thở gấp bế Triệu Ngạn Kiều lên, đôi môi dán vào vành tai mẫn cảm của cô, nhỏ giọng hỏi.

Triệu Ngạn Kiều ngượng ngùng nhắm mắt lại, lông mi cong dài run rẩy yếu ớt, cắn môi gật đầu một cái. Trang phục của thai phụ được thiết kế rất rộng rãi, cũng rất nhanh và tiện, ngón tay linh hoạt của Tần Dịch Hoan cởi cúc áo ở phía sau ra, lại dùng sức kéo xuống dưới, toàn thân Triệu Ngạn Kiều cũng chỉ còn lại một chiếc quần lót thôi. Ngọn lửa dục cháy hừng hực trong mắt Tần Dịch Hoan, phía dưới đã cứng rắn như sắt.

Nhanh và gọn cởi hết quần áo của mình xuống, lại vội vàng đưa tay kéo mở quần lót của cô, bàn tay to liền tách hai bắp đùi thon dài trắng như tuyết của cô ra, vươn tay sờ sờ, đã rất ướt rồi.

Rút ngón tay ra, Tần Dịch Hoan cười khẽ một tiếng, đưa ngón tay dính đầy chất lỏng sáng lóng lánh đến trước mặt Triệu Ngạn Kiều, tà khí nói: “Tiểu Kiều, ẩm ướt quá!”

Triệu Ngạn Kiều xấu hổ run run lông mi, trên mặt đều là màu đỏ ửng quyến rũ, cái trán sáng bóng đã thấm ra những giọt mồ hôi trong suốt, cô cắn chặt môi dưới quay đầu sang chỗ khác, không nhìn tới ánh mắt mang ý cười của Tần Dịch Hoan, giọng nói đứt quãng: “Đừng......Đừng nói chuyện.....”

“Xấu hổ à?” Tần Dịch Hoan đẩy bắp đùi đang run rẩy của cô rộng thêm một chút, ngón tay linh hoạt động nhẹ ở phía dưới, trong phòng nhất thời vang lên tiếng nước đọng càng lúc càng ướt át.

Bắp thịt trên người Tần Dịch Hoan càng bó chặt, cứng rắn giống như là hòn đá, động thịt non mềm ướt át xiết chặt ngón tay anh, mỗi lần rút ra, chen vào đều kéo theo cả chút chất lỏng do cô động tình, khiến cho anh hận không thể ôm lấy cô hung hăng đi vào.

Nhưng tóm lại là vẫn sợ đả thương cô và cục cưng, chỉ có thể nhịn xuống ham muốn mãnh liệt, an ủi cô trước. Chỉ là vào lúc này, ánh mắt cô mê ly tựa như mèo, môi đỏ mọng khẽ nhếch, bật ra những tiếng rên ngâm ngọt ngào mất hồn, quả thật giống như một loại xuân dược mạnh nhất, để cho anh vốn là sắp ép không được ham muốn liền xông thẳng lên não.

“Anh vào đây.” Tần Dịch Hoan khàn giọng nói, nhẹ nhàng gấp đùi cô lên, cẩn thận che ở trên người cô, dưới lưng hơi dùng sức, tiến thẳng vào thân thể của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.