Sống Lại Sinh Em Bé

Chương 35



"Tiểu Mạch, mình muốn ly hôn." Triệu Ngạn Kiều nắm chặt tách sứ trắng trong tay, uống một hớp cà phê rồi nói.

"Có thật không? Lúc nào thế?" Trong mắt Chu Tiểu Mạch lập tức lóe lên ánh sáng vui mừng, thậm chí còn kích động đứng lên, suýt chút nữa đã xô đổ bình cà phê ở trên bàn xuống đất.

Trong lòng Triệu Ngạn Kiều vang lên tiếng sụp đổ, hết sức khó chịu. Mặc dù ngày hôm qua đã biết gần hết mọi chuyện nhưng cô vẫn muốn tin tưởng cô ấy một lần, dù sao cũng là bảy năm tình cảm, hai đời là bạn bè tốt, đâu phải nói suông là được. Nhưng không cần tiếp tục nhiều lời nữa, phản ứng của cô ấy đã nói rõ tất cả rồi. Cô chợt nhớ tới lần gặp mặt cô ấy trong bữa tiệc đầy tháng của tiểu Trạch.

Cô ấy cũng mãnh liệt yêu cầu cô ly hôn, nhưng rốt cuộc là tại sao, tại sao cứ một mực muốn cô thân đơn bóng chiếc sống trên thế giới này mới vừa lòng đây? Cô vất vả lắm mới tìm được nửa kia của mình, vội vã muốn chia sẻ niềm vui với cô ấy, muốn nhận được lời chúc phúc của cô ấy, mà không phải là bị chia rẽ.

"Tiểu Kiều, lúc nào thì làm thủ tục? Cành nhanh càng tốt! Nếu không Tần Dịch Hoan đổi ý thì phải làm sao? Mau lên! , Nếu không thì đi ngay nhé?" Chu Tiểu Mạch đi vòng qua đến bên cạnh Triệu Ngạn Kiều, lấy cái tách khỏi tay cô, hưng phấn nói. Thậm chí còn chưa kịp nghe Triệu Ngạn Kiều trả lời đã định lôi cô ra khỏi quán cafe.

"Tiểu Mạch." Triệu Ngạn Kiều ở phía sau gọi, cũng không đứng dậy đi cùng cô.

"Sao cậu lại vui mừng đến thế?"

Chu Tiểu Mạch thầm giật mình, biết bản thân phản ứng thái quá, cô định cười trừ, nói: "Không phải, tiểu Kiều, chỉ là mình cảm thấy Tần Dịch Hoan không thích hợp với cậu, cho nên mới như vậy. Dù sao mình cũng đều muốn tốt cho cậu!"

Triệu Ngạn Kiều thở dài một tiếng, tránh thoát khỏi tay Chu Tiểu Mạch, bình tĩnh nhìn cô, nói: "Tiểu Mạch, ngồi xuống rồi bọn mình nói chuyện rõ ràng đi."

Chu Tiểu Mạch đột nhiên cảm thấy trong miệng khô cạn, cô nuốt nước miếng, có chút lo lắng ngồi đối diện Triệu Ngạn Kiều,  đôi tay nắm thật chặt vạt áo, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi chờ thầy cô trách phạt.

"Tiểu Kiều....Chúng ta, chúng ta có gì cần nói đâu."

Hình như lại trở về quá khứ, Triệu Ngạn Kiều cảm thấy hơi hoảng hốt. Khi đó cô giống như một bà mẹ già chuẩn bị cái này cái kia cho Chu Tiểu Mạch, thường xuyên nhắc nhở, trách mắng cô ấy. Mỗi lần cô ấy đều bày ra bộ dạng bé ngoan dễ bảo, để cho cô không khỏi mềm lòng. Tựa như hiện tại, biết rõ cô ấy đã làm cái gì nhưng cô vẫn không hạ nổi quyết tâm làm gì cô ấy.

Đó là tiểu Mạch, là cô gái Chu Tiểu Mạch dịu dàng tỉ mỉ, luôn thay đổi cách thức quan tâm cô. Những lúc cô không có tiền sẽ lén lút nhét tiền vào trong ví của cô, lại bởi vì cô không phát hiện ra mà rất đắc chí. Kết quả là một lần bất cẩn, qua vài ngày tự mình đã nói lỡ miệng. Thật ra, coi như cô ấy không nói thì cô cũng biết, đối với kiếp trước của cô mà nói, tiền bạc cũng quan trọng như sinh mệnh, làm sao có thể không rõ rốt cuộc trong ví mình có dư bao nhiêu tiền.

Chỉ có mỗi cô gái ngây thơ như Chu Tiểu Mạch mới cho rằng cô không hề hay biết gì.

Bọn họ đã từng hòa thuận như thế, còn thân thiết hơn cả chị em ruột, làm sao có thể biến thành tình trạng như ngày hôm nay? Cô nhất định phải kiềm chế, đến tra hỏi cô ấy, hỏi cô ấy là có phải muốn phá hủy hôn nhân của cô hay không, hỏi cô ấy là rốt cuộc tại sao phải làm như vậy? Nếu như có thể, cô mong mình không biết một tý sự thật nào, cứ hồ đồ sống cả đời cũng tốt.

"Tiểu Mạch, tại sao lại làm mấy chuyện đó?" Triệu Ngạn Kiều cảm giác toàn thân vô lực, giống như tất cả tinh lực cũng bị rút dần theo những năm tháng quá khứ ấy, còn dư lại chỉ là một thân xác kho quắt.

"Mình, mình không biết cậu đang nói gì." Chu Tiểu Mạch cúi đầu, sắc mặt bối rối mà vô lực.

"Tiểu Mạch, cậu nói thật cho mình biết được không, cậu là chán ghét Tần Dịch Hoan hay là cảm thấy mình không xứng ở cùng với anh ấy?"

"Không, không phải!" Chu Tiểu Mạch dột ngột ngẩng đầu, mắt hạnh rưng rưng, dáng vẻ làm cho người ta cực kỳ đau lòng. 

"Là anh ta không xứng với cậu! Cậu không nên ở cùng một chỗ với anh ta!"

Triệu Ngạn Kiều cảm thấy hơi ngạc nhiên, làm sao Tần Dịch Hoan không xứng với cô chứ? Với điều kiện của anh muốn tìm một người tốt hơn cô gấp trăm ngàn lần là rất dễ dàng, tại sao tiểu Mạch lại nói như thế?

"Tiểu Kiều, cậu thay đổi rồi, đều bởi vì anh ta! Ngày trước cậu toàn đứng về phía bọn mình." Mặc dù cô ấy không chỉ rõ, nhưng Triệu Ngạn Kiều biết, cô ấy nói bọn mình là chỉ cô ấy và Chu Thần Cốc.

"Tiểu Mạch, mình không thể sống như quá khứ nữa, mình đã lập gia đình, có nhà rồi, cho nên....."

"Vậy cậu gả cho anh mình thì không phải sẽ tốt lăm sao?" Chu Tiểu Mạch đột ngột ngắt lời cô, quật cường nhìn chằm chằm Triệu Ngạn Kiều, ,,khiến cho cô nuốt lại những lời phía sau.

"Tiểu Mạch, cậu đang nói lung tung gì thế?" Triệu Ngạn Kiều dở khóc dở cười, chuyện kết hôn đâu phải cứ sắp xếp là được, sao tiểu Mạch có thể nghĩ như vậy chứ? Cô ấy không còn nhỏ nữa, làm sao còn ngây thơ như thế?

"Anh cậu sẽ có người mình thích, cũng sẽ có người mà anh ấy muốn kết hôn."

"Anh mình thích cậu đó! Người anh mình muốn cưới chính là cậu!" Nước mắt lăn dài trên gò má Chu Tiểu Mạch, Triệu Ngạn Kiều ngẩn ngơ, tách cà phê rơi xuống đất kêu 'choang' một tiếng, chia năm xẻ bảy.

Sau hôm ấy, Tần Dịch Hoan luôn quấn lấy Triệu Ngạn Kiều, hỏi cô rốt cuộc Chu Tiểu Mạch đã nói gì. Chỉ tiếc, Triệu Ngạn Kiều không phải là lắc đầu thì là ngẩn người, không chịu nói cho anh một chữ nào.

Tần Dịch Hoan cảm thấy rất thất bại, anh còn chưa từng bị người ta đến cửa bắt nạt như vậy, đáng giận nhất là, anh vẫn không thể động vào những tên đầu sỏ gây nên kia. Phải mặc cho bọn họ tiếp tục ung dung, thậm chí còn phải để bọn họ đến phá hoại tiếp!

Lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn, dĩ nhiên phải tìm chút việc để dập bớt, cũng may tiểu Trạch đã được hơn hai tháng rồi, Triệu Ngạn Kiều không còn từ chối anh nữa. Thậm chí còn bởi vì áy náy mà đáp ứng mọi đòi hỏi của anh, đây là chuyện đáng giá duy nhất khiến Tần Dịch Hoan vui sướng mấy ngày nay.

Từ ngày đó trở đi, đã qua mấy tuần Triệu Ngạn Kiều chưa liên lạc lại với Chu Tiểu Mạch rồi, cô không biết nên nói gì, thậm chí không biết mình có dám tin tưởng cô ấy nữa hay không. Tiểu Mạch chưa bao giờ là người có suy nghĩ xấu xa, ’; cô biết, lần này chỉ vì cùng đường, hơn nữa còn bị kẻ có ý xấu lợi dụng, mới có thể làm ra chuyện như vậy. Nhưng từ trước đến giờ cô vẫn khá nhát gan, chỉ sợ chuyện lần này sẽ lưu lại một bóng ma rất lớn với cô.

Trong khi cô còn chưa làm rõ tất cả, cô tình nguyện trốn ở trong nhà, không đối mặt với bất cứ điều gì. Thật may là con trai càng ngày càng đáng yêu, mỗi ngày chỉ cần nhìn bé trưởng thành từng chút một là cô đã thỏa mãn rồi.

Buổi tối, đam mê xong, Tần Dịch Hoan ôm Triệu Ngạn Kiều đang buồn ngủ, hôn hít một hồi mới ôm chặt cô vào lòng, hỏi dò: "Tiểu Kiều, chuyện lần này em cứ để như vậy à?"

Đầu óc Triệu Ngạn Kiều đang mơ mơ màng màng, chỉ muốn ngủ thôi, hoàn toàn không nghe rõ anh vừa nói cái gì, liền 'ừm' một tiếng rồi xoay người sang chỗ khác. Tần Dịch Hoan nghe được câu trả lời của cô thì trong lòng chợt trở nên trống rỗng, cảm giác thỏa mãn vì được tiếp xúc thân mật với cô liền biến mất trong nháy mắt, chỉ để lại nỗi cô tịch rất lớn, trống trải đến dọa người.

"Tiểu Kiều, anh biết cô ta là bạn tốt của em....." Tần Dịch Hoan lật người cô lại, kéo thần trí của cô ra khỏi sự mơ màng, mới tiếp tục nói: "Nhưng anh đâu? Em có biết chúng ta suýt chút nữa đã trở thành người dưng chỉ vì cô ta không?"

"Nếu như ngày đó anh không thỏa hiệp thì sao? Nếu như chúng ta thật sự hiểu lầm thì sao? Em đã nghĩ qua chưa?"

"Cô ta là bạn tốt của em, còn anh thì sao? Anh là cái gì? Gọi thì đến đuổi thì đi à? Phải không? Em nói có phải không?

Nói đến lời cuối, sắc mặt Tần Dịch Hoan thậm chí có chút dữ tợn, giống như một đầu dã thú hung bạo, cho dù liều mạng đến chút hơi sức cuối cùng cũng phải kéo kẻ thù chết theo.

Vào giờ phút này Triệu Ngạn Kiều mới hiểu được anh vừa mới nói gì, cảm nhận rõ lửa giận của người phía trên càng lúc càng tăng cao, cô vội vã vòng tay ôm chặt eo anh, trấn an: "Tần Dịch Hoan, anh còn chưa hiểu rõ em sao? Em....."

"Không hiểu! Anh không hiểu!" Tần Dịch Hoan thở gấp, gầm nhẹ. 

Tại sao cô có thể bình tĩnh như vậy, giống như mất đi anh chỉ là một chuyện vặt vãnh, giống như có anh hay không thì cô vẫn có thể sống rất tốt!

"Anh chỉ biết mình ở trong lòng em không bằng một ngón tay của Chu Tiểu Mạch gì đó!"

"Em không có." Triệu Ngạn Kiều trầm tư một lát mới nói: "Em không có rộng lượng như vậy, con trai em suýt chút nữa đã mất cha, em, em cũng suýt chút nữa mất đi người quan trọng nhất, em tuyệt đối sẽ không đánh gãy hàm răng và máu thịt như vậy nữa."

"Em....Nói cái gì?" Tần Dịch Hoan cứ ngỡ bản thân nghe lầm, người quan trọng nhất ư? Là đang nói anh sao? Anh kích động nắm tay cô thật, bèn nói: "Tiểu Kiều, lặp lại lần nữa! Lặp lại lần nữa!"

Lời như thế nói một lần là đủ rồi, Triệu Ngạn Kiều cảm thấy mặt nóng ran, trong lòng vô cùng thẹn thùng, cô chưa từng sến súa như vậy đâu,.,còn muốn cô lặp lại lần nữa hả? Mới không nói đâu!

Triệu Ngạn Kiều cố ý phớt lờ anh, tự nhiên nói tiếp: "Mặc dù tiểu Mạch có lỗi lầm, nhưng đáng hận nhất chính là Tề Minh Nguyệt!" Vừa nghĩ tới người phụ nữ giống như con rắn độc ẩn mình trong góc tối, thấy cô không phòng bị liền phóng qua cắn cô một cái kia, Triệu Ngạn Kiều đã cảm thấy hận đến ngứa răng ngứa lợi.

"Đây chính là khoản nợ đào hoa do anh tự rước lấy! Anh nói xem nên giải quyết như thế nào hả?"

Về phần không thể nghe lại lời tâm tình của cô, Tần Dịch Hoan cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng, bây giờ cần phải nhanh chóng giải quyết chuyện lần này, nếu không sẽ không lường được chuyện gì xảy ra tiếp theo. Anh đành phải nhịn xuống, dù sao về sau bọn họ vẫn còn nhiều thời gian mà.

"Xử lý dễ lắm!" Trong bóng tối, khóe môi Tần Dịch Hoan nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, đôi mắt xếch dài phát ra tia sáng lạnh dưới ánh đèn mờ tối ở chỗ đầu giường, nhìn qua cực kỳ kinh khủng.

"Không phải cô ta rất muốn lập gia đình sao? Anh liền cho cô ta một cơ hội!"

"Nói rõ ràng!" Cho cô ta cơ hội? Cơ hội gì?

"Ngoan, em không cần hiểu, cứ giao cho anh, bảo đảm cô ta sẽ nở mày nở mặt từ trong nhà gả ra ngoài!" Tần Dịch Hoan thỏa mãn vuốt ve da thịt non mềm bên hông Triệu Ngạn Kiều, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng âm lãnh.

Triệu Ngạn Kiều có chút bất mãn, nhưng ngẫm lại cũng biết Tần Dịch Hoan nhất định là muốn giở vài mánh khóe ở trên phương diện làm ăn của nhà họ Tề, nên không dây dưa nữa. Dù sao cứ giao hết mọi thứ ở bên ngoài cho anh đi, cô chỉ cần có một tổ ấm thanh nhàn là được rồi. Nghĩ tới đây, Triệu Ngạn Kiều liền nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ ngon giấc.

Nhưng cái tay vốn đang khoác trên eo cô lại càng lúc càng không an phận, mới vài giây đã công chiếm bộ ngực trắng noãn, cao vút của cô, ở phía trên đó biến hóa đa dạng xoa tới xoa lui, thỉnh thoảng còn khẽ véo đầu nhũ đầy đặn mượt mà.

"Này, ngủ đi!" Triệu Ngạn Kiều đỏ mặt, hơi thở có chút bất ổn.

"Không vội!" Tần Dịch Hoan cười xấu xa, dựa vào tư thế của hai người lai bắt đầu một đợt tiến công mới, "Để chúng ta thảo luận xong vấn đề ai là người quan trọng nhất trong lòng em nào....."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.