Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 10



Sáng hôm sau, lúc nàng thức giấc thì trời còn chưa sáng tỏ, nàng khoác áo bước ra ngoài, Tạ Thế An đang ngồi ở sảnh Thiên chờ thỉnh an.

Thấy nàng bước ra, hắn ta vội vàng đứng dậy: “Mẫu thân.”

Vân Sơ ôn hòa hỏi hắn ta: “Ăn sáng chưa?”

Tạ Thế An lắc đầu: “Con vừa rời khỏi từ đường đã trực tiếp tới chỗ mẫu thân. Hai ngày nay con đã suy nghĩ rất nhiều việc, đa tạ mẫu thân đã dạy dỗ trách phạt.”

“Suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi.” Vân Sơ cười nói: “Ngồi xuống, dùng cơm với ta.”

Tạ Thế An nhẹ nhàng thở ra.

Mẫu thân đối xử với hắn ta vẫn ôn hòa như trước, xem ra là hắn ta suy nghĩ nhiều.

Ăn được một nửa, Vân Sơ buông đũa, mở miệng hỏi: “Hôm qua ta đọc sách, đọc được một câu chuyện xưa, con có muốn nghe một chút không?”

Tạ Thế An cũng buông đũa, bày ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.

Lúc trước Vân Sơ cũng hay bàn luận với hắn ta một số chuyện thú vị trên triều và trên chiến trường, lần này đột nhiên muốn kể chuyện xưa, hắn ta cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Vân Sơ dừng một lúc rồi mở miệng: “Chuyện kẻ có một phụ nhân, nàng ấy nuôi lớn ba hài tử, chỉ là sau khi ba đứa trẻ này lớn lên, chỉ vì một chút mâu thuẫn mà giết nàng ấy, con cho rằng bọn nó làm đúng không?”

“Đương nhiên không đúng!” Tạ Thế An ra vẻ oán giận: “Ba kẻ này thật là táng tận thiên lương, không xứng làm người!”

Vân Sơ hỏi: “Nếu ba hài tử này không phải thân sinh của phụ nhân kia thì sao?”

Tạ Thế An mở miệng: “Ơn nuôi dưỡng nặng như công sinh thành, phụ nhân nuôi lớn bọn họ thì chính là mẫu thân của bọn họ, có như thế nào cũng không thể giết mẫu thân của mình được!”

Vân Sơ gật đầu: “Vậy nếu phụ nhân này có nguy cơ dính vào chuyện mưu phản, ba hài tử gi ết chết phụ nhân chỉ là để bảo vệ bản thân và cả gia tộc, lúc này, con cho rằng bọn họ làm đúng hay sai?”

Tạ Thế An không đáp lời nhanh như trước nữa.

Hắn ta trầm tư một hồi, lúc này mới ngẩng đầu, chầm chậm nói: “Mạng của cả gia tộc so với mạng của một phụ nhân, tất nhiên gia tộc quan trọng hơn. Nếu phụ nhân biết hài tử giết mình vì vinh quang của gia tộc, con nghĩ nàng cũng cam nguyện chịu chết.”

Vân Sơ cười: “Cảm tạ ngươi.”

Tạ Thế An đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng: “Mẫu thân cảm tạ con cái gì?”

Vân Sơ cong môi.

Đương nhiên là cảm tạ hắn ta đã đưa ra lựa chọn như đời trước.

Cảm tạ hắn ta giống như đời trước, để lúc nàng động thủ thì không còn bất cứ chần chừ lưỡng lự nào nữa.

Tạ Thế An thỉnh an xong thì còn phải tới học đường đọc sách.

Mỗi ngày hắn ta đều đến đó sớm hơn nửa canh giờ, đọc sách luyện chữ, vô cùng khắc khổ.

Hắn ta đang chuẩn bị rời đi.

Lúc này, đột nhiên có tiếng ầm ĩ vọng đến.

Vân Sơ nhíu mày.

Thính Phong chạy vào thông báo: “Phu nhân, nhị thiếu gia nhìn trúng dế mèn trên tay Trần bá, bây giờ phải làm sao đây?”

Nhắc tới dế mèn, trong đầu Vân Sơ lại hiện lên hình ảnh của tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác hôm qua.

Tuy hài tử kia không có giáo dưỡng không biết lễ nghi nhảy lên người nàng làm xằng làm bậy nhưng không biết vì sao nàng lại không hề chán ghét thằng bé.

Nàng đứng dậy bước ra sân.

Ánh mặt trời sáng chói lóa, các di nương đã đưa theo đám ca nhi tỷ nhi tới thỉnh an, trong sân vô cùng náo nhiệt.

Vừa vặn Trần Đức Phúc cũng cầm lồ ng dế mèn đi tới, hai người đụng mặt nhau, Tạ Thế Duy nhìn thấy con dế mèn kia. Tạ Thế Duy tám tuổi hất cằm ra lệnh: “Đưa dế mèn cho ta!”

Trần Đức Phúc khó xử: “Hồi nhị thiếu gia, dế mèn này là phu nhân ra lệnh cho lão nô mang tới...”

“Bảo ngươi đưa thì ngươi cứ đưa, sao lại nhiều lời vô nghĩa như thế chứ!” Tạ Thế Duy hừ lạnh: “Mẫu thân trước giờ là người rộng rãi, sao có thể tiếc một con dế mèn chứ!”

“Oa, con dế mèn này thoạt nhìn rất lợi hại!” Tạ Thế Doãn bốn tuổi mở to mắt: “Nhị ca, có thể cho đệ cùng chơi với con dế mèn này không?”

Tạ Thế Duy có chút không vui.

Trước giờ mẫu thân thương tam đệ nhất, tam đệ muốn cái gì có cái đó, thế mà còn tới tranh một con dế mèn của nó...

“Một tên nhóc như ngươi biết chơi cái gì, tránh sang một bên đi!”

Nó trừng mắt liếc Tạ Thế Doãn rồi đi tới chỗ Trần Đức Phúc.

Trần Đức Phúc dù sao cũng chỉ là một hạ nhân, hơn nữa ông ấy cũng biết phu nhân yêu thương những vị thiếu gia này.

Ông ấy cũng không chắc phu nhân có cho nhị thiếu gia con dế mèn này không, sau đó lại bảo ông ấy đi tìm một con khác...

Đang lúc ông ấy do dự thì lồ ng sắt đã bị Tạ Thế Duy đoạt lấy.

Tạ Thế Duy mở lồ ng sắt, còn dế mèn nhảy khỏi lồ ng, chạy tới chỗ bụi cỏ gần đó.

“Cũng dám chạy!”

Tạ Thế Duy ném lồ ng sắt chạy tới.

Nam hài tám tuổi là lúc thân thể linh hoạt nhất, nó lập tức nhảy về phía trước, con dế mèn đã bị nó đè dưới lòng bàn tay.

Nó bò dậy, vừa nhấc mắt thì đã thấy Vân Sơ đang đứng trên bậc thang cách đó không xa.

Nó vội vàng hành lễ: “Mẫu thân.”

Nhưng người khác trong sân lúc này mới chú ý thấy Vân Sơ đã ra tới, sôi nổi cúi đầu thỉnh an.

Ánh mắt Vân Sơ dừng trên người Tạ Thế Duy.

Nhị thiếu gia Tạ gia không di truyền được một chút thông minh cần mẫn nào của Tạ Cảnh Ngọc, trời sinh tính tình bất hảo, không thích đọc sách, tám tuổi mà còn chưa chịu tới học đường.

Ngày nào cũng ngủ đến lúc mặt trời lên cao, nửa tháng có thể đến thỉnh an ba bốn ngày đã là không tệ.

Tuy rằng Tạ Thế Duy không phải hài tử nàng yêu thương nhất nhưng nàng cũng chưa từng bất công, hài tử nào cũng được nàng tận tâm giáo dục...

Tạ Thế Duy không thích đọc sách, nàng đã nhờ huynh trưởng vận dụng thế lực của Vân gia đưa hài tử này vào quân doanh... Cũng vì quyết định sai lầm này đã giúp Tạ Thế Duy tự do ra vào quân doanh của Vân gia, vật chứng chứng minh Vân gia phản loạn chính là tự tay Tạ Thế Duy giấu trong đống thư liên lạc của nàng và phụ thân...

Đầu óc quay cuồng, bầu không khí xung quanh Vân Sơ có chút đáng sợ.

Tạ Thế An đứng phía sau đã nhạy bén nhận ra cảm xúc của nàng thay đổi.

“Thế Duy.” Tạ Thế An tiến lên một bước, bày ra bộ dáng huynh trưởng mở miệng: “Chưa được người ta cho phép mà đã tự tiện lấy dế mèn là việc làm không quân tử, Tạ phủ là thư hương thế gia, hành vi này của đệ thật khiến Tạ gia hổ thẹn, nếu tổ phụ và phụ thân biết, chắc chắn sẽ phạt đệ úp mặt vào tường, còn không mau thả dế mèn vào lồ ng, xin lỗi mẫu thân!”

Tạ Thế Duy thoáng nhìn Vân Sơ.

Bình thường mẫu thân sẽ nói chỉ là một con dế mèn thôi, không có gì ghê gớm, cho nó cầm đi chơi.

Nhưng hiện tại mẫu thân lại đang xụ mặt, ánh mắt dọa người.

Nó đành phải thả tay ra.

“A, sao con dế này lại bất động rồi?” Tạ Thế Doãn kinh hô: “Không ổn, hình như con dế này bị nhị ca đè chết rồi!”

Tạ Thế Duy khảy khảy, dế mèn vẫn không nhúc nhích.

Nó nhíu mày: “Sao lại dễ chết như vậy chứ...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.