Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 154



Nàng thấy Vân Nhiễm và Đới thiếu gia cách một đám người đang nhìn về phía nhau, gương mặt cả hai đều đỏ ửng, không khỏi nở nụ cười.

Lúc này lại nghe được một âm thanh không hài hòa.

“Sao đại tẩu có thể tìm cho Nhiễm tỷ nhi một mối hôn nhân như vậy, chỉ là Ngũ phẩm, dòng dõi quá thấp.”

Vân Sơ nhìn qua, thấy một người ăn mặc lấp lánh trang sức đầy người của dòng bên Vân gia, nàng gọi phụ nhân này một tiếng tam thẩm, cha chồng của vị thẩm thẩm này là thân huynh đệ của tổ phụ nàng, nhưng nhiều năm trước đã c.h.ế.t trên chiến trường, trượng phu của thẩm thẩm là tam đường đệ của phụ thân nàng.

Vân tam thẩm còn đang nói thầm: “Cũng không biết đại tẩu nghĩ như thế nào, lúc trước gả Sơ tỷ nhi cho Tạ gia, tốt xấu gì Tạ Cảnh Ngọc cũng là Trạng Nguyên, coi như có hương có sắc, Đới nhị thiếu gia này chỉ mới là một tú tài, nào có xứng đôi với thiên kim Vân gia?”

Một phụ nhân khác thở dài: “Vân gia chúng ta chỉ dựa vào quân công chống đỡ, đám vãn bối lại không có người tòng quân, cũng không biết sau này có ai sẽ khiến Vân gia phát dương quang đại.”

Vân tam thẩm lắc đầu: “Trạch ca nhi là đích trưởng tử trong nhà, hơn hai mươi tuổi mà chỉ mới là quan Thất phẩm, xác thật không chống đỡ được Vân gia... Còn không bằng Nhuận ca nhi của chúng ta...”

Bà ta không dám nói lớn tiếng, chỉ có thể nhỏ giọng nói thầm.

Nhi tử Vân Nhuận của bà ta cũng tự thân thi đậu tiến sĩ, ban đầu cũng chỉ là một quan Cửu phẩm tép riu.

Sau này bà ta tìm cho nhi tử một nhà tốt, có Vân gia, cưới một thiên kim nhà Tam phẩm cũng không khó, chỉ cần thương lượng một chút là được, sau khi thành thân, có nhạc phụ nâng đỡ, hiện tại Nhuận ca nhi đã là quan Ngũ phẩm, nếu may mắn, cuối năm có thể thăng làm Tứ phẩm... mạnh hơn Vân Trạch nhiều.

Hôn sự của nữ nhi chính là một cái thang, thang đi lên trên hay đi xuống dưới đều dựa vào phán đoán của đương gia chủ mẫu.

Bà ta thấy tầm nhìn của đại tẩu vẫn còn quá thiển cận....

Vân Sơ nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt.

Dòng bên Vân gia là một mớ rắc rối khó gỡ, người nào người nấy đều có suy tính riêng, chỉ cần bọn họ không phạm sai lầm lớn, không ảnh hưởng đến danh dự của Vân gia thì có là tộc lão của Vân gia cũng không thể can thiệp vào sự lựa chọn của bọn họ.

Đới gia hạ sính, không cần phải làm tiệc rượu lớn, chỉ mời những người thân thiết nhất trong nhà tới ăn một bữa cơm, cùng chứng kiến là được.

Tạ gia là quan hệ thông gia, theo lý thuyết không nên tới, nhưng Tạ Cảnh Ngọc vẫn tới cửa.

Đây là lần đầu tiên Tạ Cảnh Ngọc nhìn thấy Vân Sơ trong vòng nửa tháng nay, làm phu thê nhiều năm như vậy, đây là lần đầu hai người tách nhau ra lâu như thế.

“Khí sắc của phu nhân thoạt nhìn đã khá hơn nhiều.” Trên mặt hắn ta là ý cười ôn tồn lễ độ: “Ven đường hoa nở, chầm chậm bước về.”

Vân Sơ cười cười.

Một câu lãng mạn tốt đẹp như vậy, thốt ra từ miệng Tạ Cảnh Ngọc lại hoàn toàn mất đi cảm giác đó.

Nhưng nàng đã đi lâu như vậy, cũng nên trở về rồi.

Nàng gật đầu: “Được.” Vân Sơ cáo biệt người nhà.

Lâm thị vô cùng không nỡ nhưng cũng biết nữ nhi đã xuất giá về nhà mẹ đẻ ở hơn nửa tháng như vậy đã rất khó có được, ở lâu hơn sẽ ảnh hưởng tới tình cảm phu thê.

Tuy bà ấy đã dần dần chán ghét nữ tế Tạ Cảnh Ngọc này nhưng Sơ nhi rõ ràng vẫn muốn tiếp tục, bà ấy tôn trọng lựa chọn của Sơ nhi.

Dưới ánh mắt của người Vân gia, Vân Sơ đỡ tay Thu Đồng bước lên xe ngựa.

Lúc mành xe buông xuống, nàng thấy Thính Sương đứng ở phía dưới, đang nhìn về phía một người đang đứng dưới bậc thang trước cửa Vân phủ, là Vu Khoa.

Khóe môi Vân Sơ không khỏi nhiễm ý cười.

Nàng vừa ngồi vào xe, Tạ Cảnh Ngọc cũng ngồi xuống theo.

Hắn ta nhìn sườn mặt của Vân Sơ, chậm rãi mở miệng: “Phu nhân có biết mấy hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?” . Đam Mỹ Hay

Vân Sơ quay đầu, ra vẻ chăm chú lắng nghe.

“Ta bị giáng chức một bậc.” Tạ Cảnh Ngọc nhìn nàng chằm chằm: “Là vì nàng ở nhà mẹ đẻ quá lâu nên ta mới bị giáng chức.”

Toàn bộ nữ tử trong kinh thành, cho dù là công chúa, chỉ cần đã xuất giá thì không lý nào lại về nhà mẹ đẻ ở lâu như vậy, trừ phi có dự định kết thúc hôn nhân.

Vân Sơ về Vân gia nửa tháng, vô số tin đồn nhảm nhí xuất hiện trong kinh thành, đều nói Vân gia chuẩn bị hòa ly.

Vốn dĩ hắn ta không thèm để những lời ngôn luận đó vào tai, nhưng đám quan viên trong triều đều là kẻ gió chiều nào theo chiều đó, nâng cao đạp thấp, cố ý thiết kế bẫy rập, hắn ta không cẩn thận rơi vào bẫy, phạm phải sai lầm lớn, Hộ bộ Thượng thư giận dữ, thượng cấp Dư đại nhân bị phạt một năm bổng lộc, còn hắn ta trực tiếp bị giáng từ Ngũ phẩm xuống Hạ ngũ phẩm.

Hắn ta thật không rõ, dù hắn ta và Vân Sơ thật sự hòa ly thì hắn ta vẫn là nhạc phụ tương lai của tứ hoàng tử.

Nhạc phụ của hoàng tử không phải càng tôn quý hơn nữ tế Vân gia sao, càng phải khiến cho những kẻ đó kiêng kị sao?

“Chậc, đây là có ý gì vậy.” Vân Sơ lộ ra nụ cười châm biếm: “Nói vậy là ngài thăng quan hay xuống chức đều là do một nữ tử như ta quyết định sao?”

Lời này khiến Tạ Cảnh Ngọc thiếu chút nữa là không dám ngẩng đầu.

Vân Sơ chỉ thiếu điều nói thẳng ra hắn ta dựa dẫm vào nữ nhân.

Rõ ràng là hắn ta gian khổ học tập mười mấy năm, từ tú tài cho tới thi đậu Trạng Nguyên, có chỗ đứng trên triều... Hắn ta thừa nhận bản thân thăng quan nhanh như vậy một phần là nhờ Vân gia, nhưng đa phần vẫn là dựa vào bản thân hắn ta.

Chỉ là hắn ta không thể tiếp thu việc bản thân đã leo lên được tới hàng Ngũ phẩm, chỉ vì Vân Sơ về nhà mẹ đẻ mà hắn ta bị giáng nửa cấp, dựa vào cái gì!

Vân Sơ kéo kéo khóe môi.

Mới chỉ giáng nửa cấp đã không chịu được, những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, làm sao hắn ta thừa nhận!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.