Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 155



Xe ngựa ngừng trước cửa Tạ gia.

Vân Sơ rời Tạ gia nửa tháng, sau khi trở về tất nhiên phải tới chỗ lão thái thái thỉnh an.

Khi trước lão thái thái bị bệnh, nghỉ ngơi một thời gian cũng đã khá hơn nhiều, đang ngồi dựa vào giường, trong phòng cũng không có bố trí băng.

Cũng không phải là không đủ bạc để dùng, Tạ gia có tiết kiệm cũng sẽ không tiết kiệm tới trên đầu bà ta, chủ yếu là bị bệnh một trận nên sợ lạnh, thà rằng chịu nóng một chút.

“Về nhà mẹ đẻ ở nửa tháng, thật đúng là người đầu tiên ở triều ta!” Lão thái thái trầm mặc: “Người ngoài còn tưởng rằng Tạ gia làm gì nó, quan lộ của Cảnh Ngọc cũng bị liên lụy, thật đúng là sao Tang Môn!”

Chu ma ma đứng bên cạnh không dám hùa theo.

Dạo gần đây lão thái thái càng ngày càng có thành kiến với phu nhân, thường xuyên mắng một hai câu, nếu bà ta mở miệng khuyên thì lão thái thái sẽ càng mắng ác hơn.

Nếu để bà ta nói thì sau khi phu nhân về Vân gia, nội trạch Tạ gia đều do đại tiểu thư xử lý, thật đúng là gây lỗi khắp nơi, liên lụy bà ta đã từng tuổi này còn phải chạy theo đại tiểu thư xử lý công việc vặt...

“Vân gia là thế gia trăm năm, sao lại không có quy củ như vậy?” Lão thái thái tiếp tục nói: “Để nữ nhi đã xuất giá ở nhà mẹ đẻ lâu như vậy, có là hoàng thất cũng không được, Vân phu nhân muốn vả vào mặt Tạ gia sao...”

“Lão thái thái nói sai rồi!”

Vân Sơ từ cổng lớn bước vào, đi tới trước mặt lão thái thái.

Lão thái thái hoảng sợ giật mình, nửa tháng nay cứ cách vài ngày là Cảnh Ngọc lại tới Vân gia đón Vân Sơ, nhưng Vân Sơ lại chẳng chịu về.

Bà ta cứ nghĩ lần này cũng sẽ về tay không.

Không ngờ lúc bà ta đang mắng người thì bị bắt ngay tại trận, nha hoàn bà tử ngoài cửa c.h.ế.t hết rồi sao.

“Nương ta có không quy củ thế nào thì cũng không gạt đại tẩu ta đưa hài tử của ngoại thất về phủ.” Vân Sơ dừng một chút rồi nói: “Chậc, ta nói sai rồi, phải là đại ca ta sẽ không gạt thê tử nuôi ngoại thất, càng sẽ không sinh hài tử với ngoại thất.”

“Ngươi! Ngươi!”

Lão thái thái lập tức sôi máu.

Phản rồi phản rồi, một vãn bối lại dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với bà ta, muốn lật trời phải không!

Hạ thị đã c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t hơn nửa tháng, t.h.i t.h.ể cũng đã lạnh, chuyện qua rồi còn nhắc lại là có ý gì?

“Lão thái thái, đừng tức giận.” Vân Sơ nhếch môi cười: “Nửa tháng trước ta bị thương, vừa lúc ở gần Vân gia nên mới ở lại Vân gia, chẳng lẽ lại bắt một người bị thương như ta ngồi xe xóc nảy về Tạ phủ sao, nếu vết thương của ta trở nên nghiêm trọng, lão thái thái ngài không phải sẽ đau lòng sao?”

Nàng chậm rãi nói, lão thái thái cũng chỉ có thể đè lại lửa giận.

Không nén xuống thì còn làm sao được, chẳng lẽ một người già như bà ta lại tranh cãi với tôn tức sao?

Hơn nữa là Tạ gia đuối lý, lừa gạt Vân Sơ, bức tử Hạ thị...

“Nếu con đã trở lại thì cứ nghỉ ngơi cho tốt.” Lão thái thái xua xua tay: “Còn rất nhiều việc chờ con xử lý, đừng để bản thân mệt mỏi.” Rời khỏi An Thọ Đường, Vân Sơ trở lại Sanh Cư.

Vốn dĩ nàng đã xem nơi này là nhà của mình nhưng sau khi về Vân gia ở nửa tháng, nàng mới phát hiện ngôi nhà chân chính trong lòng nàng vĩnh viễn là Vân phủ.

Nàng chân trước vừa ngồi xuống thì sau lưng một đám người trong hậu viện đã tới thỉnh an, cả Đào di nương còn chưa ở cữ xong cũng tới.

Đào di nương còn trẻ, qua hai mươi ngày đã khôi phục khá ổn, chẳng qua hài tử sinh non nên thân thể rất kém, trên mặt nàng ta đầy vẻ u sầu.

“Nghe nói phu nhân bị thương, thiếp thân thật là lo lắng.” Thính Vũ mở miệng nói: “Vốn dĩ muốn đến hầu hạ phu nhân nhưng với thân phận của thiếp thân bây giờ, khó có thể bước vào cửa lớn Vân phủ, xin phu nhân thứ tội.”

Giang di nương nhìn Vân Sơ nói: “Phu nhân gầy đi rồi, nếu phu nhân không chê thì nửa tháng tới, mỗi ngày thiếp thân sẽ hầm canh bổ đưa qua cho phu nhân.”

Vân Sơ cười đồng ý.

“Phu nhân...” Đào di nương do dự nói: “Nghe nói lúc trước phu nhân tìm Tư thần y xem bệnh, không biết có thể xin thần y chẩn mạch cho Khang ca nhi không?”

Vân Sơ thản nhiên nói: “Tư thần y đã rời khỏi kinh thành, dù là người hoàng thất cũng không mời được, huống chi là ta.”

Đời trước, Tạ Thế Khang sinh ra đã yếu ớt, Đào di nương nuôi mấy tháng, thân thể hài tử càng ngày càng kém nên đã đưa tới chỗ của nàng.

Vì cứu sống hài tử, nàng mang theo Khang ca nhi tàu xe mệt nhọc, đi hơn hai tháng mới tới được Thanh Châu tìm thần y...

Cũng chính vào lúc nàng rời kinh, Vân gia xảy ra một chút chuyện, hài tử trong bụng đại tẩu cũng sẩy mất, nàng có hỏi nương nhưng cũng không hỏi được gì.

“Phu nhân, Khang ca nhi phải làm sao đây.” Đào di nương khóc nấc: “Bú sữa lần nào cũng nôn ra, ăn không no, cũng không béo lên, càng ngày càng nhỏ gầy, thiếp thân không nuôi được Khang ca nhi...”

Nàng ta hận c.h.ế.t Hạ thị, nếu không phải vì tiện nhân kia thì nàng ta sẽ không sinh non, Khang ca nhi cũng sẽ không phải chịu tội như vậy.

Hạ thị cứ c.h.ế.t đi như vậy, Khang ca nhi lại phải tồn tại một cách vật vờ.

“Đào di nương, ngươi là thân nương của Khang ca nhi, ngươi không nuôi được nó thì người khác cũng không có cách nào.” Vân Sơ mở miệng: “Hài tử còn nhỏ, ngươi kiên nhẫn một chút, sau này ngươi không cần tới thỉnh an buổi sáng, dành thời gian cho Khang ca nhi đi.”

Đào di nương gào khóc hu hu.

Phu nhân cũng mặc kệ, đại nhân càng không quản tới, Khang ca nhi của nàng ta quá tội nghiệp rồi.

Vân Sơ cúi đầu uống trà.

Đời trước Tạ Thế Khang dựa vào nàng chạy khắp nơi bái phỏng danh y mới dần dần biến thành một hài tử bình thường, nhưng hài tử một tay nàng cứu sống đã làm ra chuyện gì?

Thôi, kiếp này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy, cũng không cần nghĩ tới nữa.

Vân Sơ vẫy vẫy tay cho mọi người lui xuống, Tạ Phinh ở lại tỉ mỉ báo cáo việc vặt trong phủ trong vòng nửa tháng qua.

Vân Sơ cũng không chú tâm nghe, đợi nàng ta nói xong rồi nói: “Phinh tỷ nhi tiến bộ rất lớn, không tồi.”

Tạ Phinh lộ ra tươi cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.