Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 160



Sắc mặt Tạ Phinh càng trắng, nàng ta không chịu nổi ánh mắt của Đỗ Lăng nên tìm lý do đi qua chỗ khác.

“Tạ phu nhân, nữ nhi này của ngươi tính kế tứ hoàng tử, cũng thật không đơn giản.” Đỗ Lăng mở miệng: “Ngươi cẩn thận sau này nàng ta tính kế ngươi đấy.”

Vân Sơ biết Đỗ Lăng quan tâm nàng, chuyện ở chùa Khánh An xem như cho qua.

Nàng thay đổi xưng hô: “Lăng Lăng, có thời gian thì tới Tạ phủ uống trà, chúng ta tụ hội một phen.”

Đỗ Lăng hừ một tiếng: “Vậy ngươi gửi thiếp cho ta, ta phải suy nghĩ xem có nên đi hay không.”

Hai người nhìn nhau cười, cứ như đã quay về thời điểm trước khi xuất các.

Lúc này, cổng lớn Vân phủ truyền đến âm thanh náo nhiệt, Vân Sơ nhìn qua, thì ra phụ thân đã trở lại, còn có rất nhiều người tới, có vài vị hoàng tử, Thái Tử còn bệnh không tới, nhị hoàng tử, tam hoàng tử, tứ hoàng tử và bát hoàng tử đều tới.

Tam hoàng tử Bình Tây Vương đến đây là vì thuở ban đầu hắn theo Vân tướng quân ra chiến trường lập quân công, hai người xem như là bằng hữu vong niên.

Tứ hoàng tử An Tĩnh Vương đến là vì hắn ta đã định hôn sự với thông gia Tạ gia của Vân gia, phải đến theo lẽ thường.

Còn bát hoàng tử là Vân phi sinh, thân cữu cữu hồi kinh, hắn đương nhiên phải tới xem náo nhiệt.

Mà nhị hoàng tử... hắn ta tới Vân gia có mục đích gì, Vân Sơ rất rõ ràng, từ lúc này đã có ý mượn sức Vân gia.

Người trong viện lần lượt thỉnh an các vị hoàng tử, hành lễ xong, bọn họ lục tục ngồi vào chỗ.

Tạ Phinh ngồi bên cạnh Vân Sơ, ánh mắt nhìn về phía tứ hoàng tử An Tĩnh Vương ngồi cách đó không xa, thật ra nàng ta và An Tĩnh Vương cũng chưa gặp nhau được mấy lần.

Lần đầu tiên ở phủ Trưởng công chúa, tứ hoàng tử nhặt khăn cho nàng ta, cài trâm cho nàng ta, nàng ta bèn cảm thấy bọn họ có tình cảm...

Lần thứ hai, là ở chùa Khánh An...

Lần thứ ba là ở Trường Thanh Cung của Đức phi, hắn ta thấy nàng ta bị phạt nhưng lại thờ ơ.

Bây giờ là lần gặp mặt thứ tư, trượng phu tương lai của nàng ta lại không thèm nhìn nàng ta một cái...

Sảnh tiệc vô cùng náo nhiệt.

Cung Hi Vương đứng lên, nâng chén rượu: “Ta thay mặt hoàng thất, thay mặt bá quan văn võ, thay mặt tất cả bá tánh, kính Trụ Quốc đại tướng quân!”

Mọi người cũng cùng đứng lên, sôi nổi nâng ly.

Người một nhà ngồi cùng một bàn, có nhiều người không nhịn được nhỏ giọng nói.

“Vân gia đời đời tòng quân, đáng tiếc đời sau không có ai tiếp nhận vị trí Trụ Quốc đại tướng quân này.”

“Cũng không biết người tiếp theo nắm giữ ba trăm ngàn đại quân sẽ là ai.”

“Bình Tây Vương từng đi theo Vân tướng quân ra chiến trường, kiêu dũng thiện chiến, nếu Vân tướng quân không đánh nổi nữa thì binh phù chắc sẽ thuộc về Bình Tây Vương.”

“Ngươi cảm thấy Hoàng Hậu sẽ để yên cho Bình Tây Vương cầm binh quyền sao, há chẳng phải sẽ thành mối uy h.i.ế.p lớn nhất của Thái Tử à...”

Mọi người nghị luận cũng biết dừng ở điểm mấu chốt.

Vân Sơ an tĩnh dùng bữa, đột nhiên thấy lão bát đứng lên rời tiệc, khẽ chạy tới bên cạnh Giang ca nhi. Nàng có chút ngoài ý muốn, lão bát và Giang ca nhi chỉ thỉnh thoảng gặp nhau trong yến tiệc cung đình, từ lúc nào đã thân cận với nhau như vậy.

Nàng còn đang nghi hoặc thì đã thấy lão bát lấy ra một thanh bảo kiếm tinh xảo từ trong tay áo, chỉ dài cỡ cánh tay của tiểu hài tử, tuy nhỏ một chút nhưng rất tinh mỹ.

Giang ca nhi rút kiếm, kiếm quang lóe mắt, thằng bé sợ bị phát hiện nên vội vàng nhét kiếm vào tay áo.

Vân Sơ thở dài.

Thì ra Giang ca nhi từ nhỏ cũng đã thích vung đao múa kiếm.

Đời trước, đứa nhỏ này vừa tròn mười lăm đã rời khỏi Vân gia, tự mình gia nhập quân doanh, chỉ là còn chưa kịp làm nên tên tuổi thì Vân gia đã xảy ra chuyện, thằng bé cũng bị bắt về...

Hài tử Vân gia mang trong mình dòng m.á.u tướng môn, thứ mình yêu thích lại không thể thích một cách quang minh chính đại.

“Phu nhân.” Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên mở miệng: “Đưa An ca nhi cùng Phinh tỷ nhi đến bái kiến ngoại công đi.”

Vân Sơ thờ ơ nói: “Không cần gấp gáp.”

Tạ Cảnh Ngọc bực dọc.

Thế nào là không cần gấp gáp?

Đa số trọng thần triều đình đều có mặt ở đây, bây giờ đưa bọn nhỏ đến bái kiến ngoại công chưa bao giờ gặp mặt, Vân Tư Lân làm ngoại công chắc chắn sẽ cho lễ gặp mặt, xem như đã công nhận thân phận của bọn nhỏ, còn có người nào dám coi khinh An ca nhi cùng Phinh tỷ nhi?

Nhưng Vân Sơ lại không muốn.

Không có Vân Sơ đưa đi, hai hài tử tự tiện tới đó e là sẽ bị người khác chê cười.

Tạ Cảnh Ngọc cầm ly uống một ngụm rượu mới có thể đè nén sự nôn nóng trong lòng.

Vân Sơ cũng không kiên nhẫn ngồi cùng hắn ta, càng không muốn lấy thân phận Tạ phu nhân ngồi đó tiếp khách.

Nàng ăn no bảy phần thì đứng dậy rời tiệc, mang theo một chút món ngon, bảo nha hoàn bỏ vào thực hạp rồi xách tới chỗ Vân lão tướng quân.

Chân của Vân lão tướng quân không tiện, phần lớn thời gian trong ngày đều nằm trên giường, tất nhiên cũng không tiện tới tham gia yến tiệc, viện tử có đôi phần lạnh lẽo.

“Tổ phụ!”

Vân Sơ vui sướng hô một tiếng rồi cất bước đi vào trong.

“Con mang đầu sư tử tới cho ngài đây, còn có vịt quay...”

Nàng vừa đặt hộp đồ ăn lên bàn thì đã cảm giác được một trận gió lớn đang đánh úp tới, nàng giơ tay bắt lấy, một chung trà rơi vào tay nàng.

“Cuối cùng cũng có chút thân thủ.” Vân lão tướng quân cười ha ha: “Có thể khiến cháu học được thế này, xem ra Thu Đồng cũng có vài phần bản lĩnh.”

Vân Sơ mỉm cười: “Sao tổ phụ không khen con thông minh hiếu học?”

Vân lão tướng quân hừ lạnh: “Nha đầu con chỉ biết lười biếng, lúc năm sáu tuổi bắt con luyện võ là con lại chạy tới phòng tổ mẫu trốn...”

Nhắc tới bạn già, Vân lão tướng quân có chút ảm đạm.

Nam nhân Vân gia cơ bản đều ra chiến trường, xưa nay đều là nam nhân c.h.ế.t trước, nữ nhân thủ tiết, chỉ có một mình ông ấy thành ngoại lệ, làm một ông già góa vợ.

Vân Sơ cũng nhớ tới tổ mẫu, điều may mắn là lúc tổ mẫu qua đời có tổ phụ ở bên cạnh, xem như không có gì tiếc nuối...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.