Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 162



Vân lão tướng quân kinh ngạc trừng to mắt.

Thái Tử quả thật đã ngã bệnh, đến bây giờ vẫn còn chưa khỏe lại, mãi triền miên trên giường bệnh.

Tạ Thế An cũng đã đỗ đầu kỳ viện thí, Tạ gia còn mở tiệc chiêu đãi khách khứa.

Nhưng tiếp chỉ đi Nam Cương?

Xử tử Xa Kỵ tướng quân?

Không thể nào.

Vân gia trước giờ chỉ trấn thủ Tây Cương, nếu đến Nam Cương thì Tây Cương xem như trống rỗng.

Hơn nữa Xa Kỵ tướng quân là chất nhi nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, Hoàng Thượng vô cùng coi trọng tướng quân, sao lại phái người tới đó xử tử.

“Con biết mọi người đều không tin lời con nói.” Vân Sơ chậm rãi nói: “Vậy cứ chờ thử xem.”

Vẻ mặt nghiêm túc của nàng khiến ba ông cháu Vân gia cũng cảm thấy vấn đề nghiêm trọng.

Lúc này, trong viện truyền đến một thanh âm: “Vân tướng quân đang ở đây đúng không, Binh bộ Thượng thư có việc muốn tìm Vân tướng quân thương nghị.”

“Những lời Sơ nhi vừa nói, tất cả đều giữ trong bụng đi.” Vân lão tướng quân mở miệng: “Chờ Hoàng Thượng hạ chỉ rồi tính tiếp, lui cả đi.”

Vân Tư Lân ra ngoài, thấy người đến là Bình Tây Vương Sở Dực thì mỉm cười cho Sở Dực một quyền: “Nghe nói thổ phỉ trong phạm vi trăm dặm đều bị ngươi đuổi cùng g.i.ế.c tuyệt, lợi hại lợi hại.”

“Lợi hại thế nào cũng không bằng Vân tướng quân, năm chữ Trụ Quốc đại tướng quân khiến các tiểu quốc xung quanh vừa nghe đã sợ vỡ mật, lập uy cho triều ta.” Sở Dực tiếp được một quyền này: “Binh bộ Thượng thư bên kia có chút sốt ruột, Vân tướng quân mau đi đi.”

Vân Tư Lân gật đầu, nhanh chóng đi về phía tiền viện.

Vân Sơ từ viện lão tướng quân bước ra, nhìn thấy Sở Dực còn chưa kịp rời đi. .

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

Chắc là hắn vừa rời khỏi cung đã trực tiếp tới Vân gia, một thân quan phục, khí thế bức người, từ đầu đến chân đều tràn ngập hơi lạnh.

Nhưng lúc hắn quay đầu nhìn, Vân Sơ kinh ngạc phát hiện sự lạnh lẽo trong mắt hắn đã biến mất.

“Tạ phu nhân.”

Sở Dực hô một tiếng.

Tuy trong lòng rất bài xích ba chữ này nhưng hắn cũng chỉ có thể gọi nàng như vậy.

“Bái kiến Vương gia.” Vân Sơ hành lễ: “Vương gia có bận chuyện gì không?”

Sở Dực chỉ giúp Binh bộ Thượng thư đi tìm người nên mới theo hạ nhân Vân phủ tới đây, tiếp theo chỉ cần quay về sảnh tiệc uống rượu là được.

Hắn mở miệng: “Không có việc gì.”

“Ta có một chuyện muốn nói với Vương gia.” Vân Sơ lộ ra tươi cười: “Vương gia, mời đi bên này.”

Nàng đưa Sở Dực tới một cái đình trong Vân phủ, bên cạnh Sở Dực có một hộ vệ, hơn nữa hai nha hoàn của nàng cũng đứng bên cạnh.

Cách đó không xa là đường lớn trong phủ, hạ nhân thường xuyên qua lại, bọn họ tới đó nói chuyện cũng không có gì bất hợp lý.

Sở Dực ngồi đối diện nàng, lại ngửi được hương thơm phảng phất trong không khí, không nhịn được hỏi: “Tạ phu nhân dùng loại hương liệu gì vậy?”

Lời vừa ra khỏi miệng là hắn đã cảm thấy quá đường đột.

Hỏi một nữ nhân đã kết hôn vấn đề riêng tư như vậy, ít nhiều cũng có chút mạo phạm người ta. Lần đầu tiên hắn cảm thấy đầu óc của mình nhanh nhẹn, lập tức bồi thêm: “Trường Sinh thích ngươi, ta nghĩ con bé cũng sẽ thích hương liệu ngươi dùng.”

“Là hương nhài nương ta làm.” Vân Sơ nói: “Lần tới ta sẽ đưa ngài một ít mang về cho Trường Sinh.”

Sở Dực khẽ nhíu mày.

Hương hoa nhài sao?

Chỉ ngửi được một chút nhưng hình như đã quen thuộc từ lâu, không biết là mùi hương gì, rất nhạt, chỉ khi ngồi rất gần nàng mới ngửi được hương vị kia.

Chắc chắn trước đây hắn từng ngửi thấy rồi.

Là khi nào? Không nghĩ ra.

“Vương gia.” Vân Sơ ngắt ngang suy nghĩ của hắn: “Ta muốn bàn với Vương gia một mối kinh doanh, không biết Vương gia có hứng thú không.”

Sở Dực không có hứng thú với chuyện làm ăn, nhưng không biết vì sao hắn lại rất muốn nghe nàng nói.

Hắn gật đầu: “Nói thử xem.”

Vân Sơ nói đâu vào đấy: “Ta mua được một thôn trang ngoài thành, vô tình phát hiện được suối nước nóng, còn to hơn bể tắm nóng của hoàng gia một chút, ta cũng không cam lòng dâng cho hoàng gia, nhưng tự mình giữ lại sẽ mang đến rất nhiều tai họa ngầm, cho nên muốn nhờ Vương gia cùng gánh vác nguy hiểm, cùng chia lợi nhuận, ngài thấy thế nào?”

Sở Dực uống một ngụm trà rồi nói: “Sao lại tìm ta?”

Vân Sơ cũng đang suy nghĩ tại sao bản thân lại chọn Bình Tây Vương.

Thôn trang suối nước nóng này đời trước đã bị Huệ phi cướp đi, bạc kiếm được đều cho nhị hoàng tử trù bị chuyện lớn.

Người có thể chống lại Huệ phi và nhị hoàng tử lúc này chỉ có Thái Tử và Bình Tây Vương, tuy rằng mấy năm nữa ngũ hoàng tử lục hoàng tử thất hoàng tử cũng sẽ mạnh lên nhưng nhìn tình huống hiện tại, nàng chỉ có thể lựa chọn Thái Tử hoặc Bình Tây Vương.

Dường như không cần do dư, nàng đã nghiêng về ý muốn hợp tác với Bình Tây Vương.

Vì Bình Tây Vương là phụ thân của Du ca nhi cùng Trường Sinh sao?

Nàng nhướng mắt, mở miệng trả lời: “Vương gia và cha ta cũng xem như là bằng hữu, ta tin Vương gia hẳn sẽ không ác ý cướp đi thôn trang này.”

Trong mắt Sở Dực có chút mất mát.

Thì ra lý do chỉ đơn giản như vậy thôi sao.

“Đây là thôn trang của ngươi, ta sẽ không cướp đi.” Hắn mở miệng: “Ta nhận chuyện làm ăn này.”

Vân Sơ kinh ngạc.

Nàng không ngờ lại thuận lợi như vậy.

Nàng thậm chí còn chưa nói đến việc phân chia lợi nhuận mà hắn đã đồng ý rồi.

“Ta chia cho Vương gia năm phần lợi nhuận.” Thấy nam nhân tựa hồ muốn cự tuyệt, nàng nói tiếp: “Nhưng Vương gia phải dùng danh nghĩa của mình kinh doanh thôn trang suối nước nóng này.”

Sở Dực nhíu mày.

Dù là mở dưới danh nghĩa của hắn thì năm phần lợi nhuận vẫn quá cao, hắn cũng chưa bỏ ra gì cả.

Hắn mở miệng: “Hai tám, ta hai ngươi tám.”

Còn không đợi Vân Sơ mở miệng hắn đã nói tiếp: “Nếu Tạ phu nhân từ chối thì không cần bàn bạc nữa.”

Vân Sơ đành phải nuốt những lời muốn nói vào bụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.