Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 187



“Du ca nhi nói ngươi thích hoa.” Sở Dực căng da đầu mở miệng.

Vừa nói được câu đầu tiên thì có vẻ như câu thứ hai cũng không còn khó mở miệng nữa.

“Cảm ta ngươi nguyện ý ở lại thôn trang cùng hai đứa nhỏ, cũng cảm tạ ngươi kiên nhẫn dạy dỗ bọn nó, có thể gặp được ngươi là phúc khí lớn nhất trong đời hài tử. Bó hoa này tặng cho phu nhân, hy vọng Tạ phu nhân mọi sự như ý.”

Vân Sơ giơ tay nhận lấy bó hoa, hương hoa nồng nàn chui vào mũi, màn đêm như càng đẹp hơn.

Gương mặt nàng nhiễm ý cười: “Cũng chúc Vương gia vạn sự hài lòng.”

Sở Dực nhìn đôi mắt cong như trăng non của nàng, trong đáy mắt trong vắt kia là hình ảnh phản chiếu của mảnh trăng và muôn vàn vì sao, làm tim hắn bỗng nhiên lỡ một nhịp.

Hạt giống trong lòng vốn chỉ mới nhú ra hai mầm nhỏ, chỉ một giây ngắn ngủi nhìn vào mắt nàng, dường như nó đã phát triển thành đại thụ chọc trời, cành lá tốt tươi, suýt nữa đã phá tan lồ ng ngực.

Đúng lúc này, vô số đom đóm bay lên giữa không trung.

Trong một mảnh rừng, dưới những tán cây, hai người sóng vai, đom đóm như những ánh đèn nhỏ bay tới bay lui.

“Thật xinh đẹp.” Vân Sơ không nhịn được thở dài: “Lần gần nhất thấy được đom đóm vẫn là lúc ta con nhỏ, theo cha ra ngoại ô câu cá, cả một con cha ta cũng không câu được, sắc trời bất tri bất giác tối sầm, lúc quay về lại bị lạc đường, ta sợ tới mức khóc to... Cha ta vì dỗ ta mà đã bắt thật nhiều đom đóm.”

Nàng vừa nói vừa không nhịn được cười rộ lên.

Đêm hôm đó có đom đóm bầu bạn, nàng và cha vượt qua hơn nửa đỉnh núi nhưng vẫn không tìm được đường xuống, cuối cùng là đại ca tới đón bọn họ về nhà.

Nàng đã sớm quên mệt mỏi và hoảng loạn trong đêm hôm đó, đàn đom đóm trong ký ức lại càng ngày càng sáng rực giữa tháng rộng năm dài, khiến người ta càng trân quý.

Đó là một đêm rất đặc biệt.

Nàng nhìn về phía xa, Du ca nhi và Trường Sinh cũng đang đuổi theo đom đóm... Đây cũng là một đêm thật đặc biệt.

Sở Dực nghiêng đầu nhìn nàng, không tự chủ mở miệng: “Lần gần nhất ta thấy đom đóm là năm năm trước, ta theo phụ thân ngươi hồi kinh, lúc gần đến kinh thành đã thấy được một ít, cha ngươi nói muốn bắt về tặng cho ngươi, coi như cho ngươi thêm hồi môn. Nhưng lúc đó là đầu xuân, đom đóm quá ít nên không giải quyết được vấn đề gì... Ta và cha ngươi về đến kinh thành thì cũng là ngày ngươi xuất giá, cha ngươi không vào cung báo cáo công tác mà lại đưa ta về Vân gia, ta cũng may mắn được uống rượu xuất các của ngươi.”

Nhắc tới ngày thành thân kia, ý cười trên mặt Vân Sơ cũng biến mất.

Cuộc đời của nàng đã bị hủy hoại hoàn toàn từ đêm hôm đó...

Sở Dực nhạy bén nhận ra cảm xúc của nàng thay đổi, lập tức nói sang chuyện khác: “Tạ phu nhân tặng khóa trường mệnh cho Du ca nhi cùng Trường Sinh, ta cũng cho người chuẩn bị một phần lễ mọn đáp lễ Tạ phu nhân, hy vọng Tạ phu nhân đừng từ chối.”

Vân Sơ đang nghĩ lý do từ chối thì tùy tùng Trình Tự bên cạnh Sở Dực đã bưng tới một cái khay, bên trên là một khối ngọc thạch to cỡ bàn tay người lớn.

Đây là một khối ngọc thô chưa được tạo hình, cục đá màu đỏ dưới ánh trăng lóe ra vầng sáng.

“Đây cũng không phải thứ giá trị gì.” Sở Dực mở miệng: “Nhìn cứ như một tảng đá ven đường, một đóa hoa trong rừng, chỉ nói lên lòng biết ơn của ta với Tạ phu nhân, xin Tạ phu nhân nhận lấy.”

“Vân di, ngài nhận đi!” Sở Hoằng Du cùng Sở Trường Sinh không biết xông ra từ đâu, hai người hợp lực cầm lấy cục đá màu đỏ kia, nhét vào n.g.ự.c Vân Sơ trong.

Đã nói đến cỡ này, Vân Sơ biết nếu nàng còn từ chối thì trông cứ như bản thân đang làm kiêu, nàng cười nói: “Ta dùng ngọc thạch này làm cho Du ca nhi cùng Trường Sinh mỗi đứa một mặt dây chuyền nhé?”

Sở Hoằng Du chu môi: “Không được nha, đây là lễ vật phụ vương tặng ngài, sao có thể cho con và muội muội chứ?”

Sở Dực vui mừng, cuối cùng tiểu tử này cũng hiểu chuyện được một chút rồi.

“Nên làm ba mặt dây, con một cái, muội muội một cái, Vân di một cái!” Sở Hoằng Du cười rộ lộ ra hàm răng trắng tinh: “Nếu còn có thừa thì làm cho phụ vương một cái.”

Sở Dực: “...”

Thật là cảm ơn tiểu tử này, hắn cũng chỉ xứng dùng thứ còn thừa lại.

Đêm dài đằng đẵng.

Vân Sơ ngủ rất sâu, đột nhiên cảm giác chóp mũi có hơi ngứa, nàng hắt xì một cái rồi mở mắt.

Trước mắt là hai gương mặt được phóng đại, hai đôi mắt to long lanh đang nhìn nàng chằm chằm, là Du ca nhi và Trường Sinh.

Đêm qua hai tiểu gia hỏa nằng nặc ở lại đây, một hai phải ngủ chung với nàng, nàng sai Cửu Nhi đi thông báo với Bình Tây Vương một tiếng, để hai đứa nhỏ ở lại chỗ của nàng.

Tuy đến nửa đêm bọn nó vẫn còn ầm ĩ, nhưng sau nửa đêm thì lại ngủ rất ngoan, bản thân nàng cũng đã lâu chưa được ngủ ngon như vậy.

“Mẫu thân, ngài dậy rồi!”

Sở Hoằng Du ngọt ngào hô một tiếng, lúc không có người khác, tiếng mẫu thân này thật sự quá trôi chảy.

“Nương...”

Tiểu cô nương cũng học theo, sau đó bò vào lòng Vân Sơ.

Sở Hoằng Du không cam lòng yếu thế, ôm chặt cổ Vân Sơ.

Tiểu cô nương nhấc chân, đáp trên eo Vân Sơ.

“Trường Sinh, muội đừng quá đáng.” Sở Hoằng Du hầm hừ nói: “Đêm qua muội ôm mẫu thân ngủ cả đêm, ta còn chưa nói gì, hôm nay muội còn muốn độc chiếm mẫu thân, ta không chịu đâu!”

Thằng bé nhấc chân muốn đá cái chân nhỏ đang ghì vào eo Vân Sơ xuống.

Tiểu cô nương rút chân mình về, mở to hai mắt, đồng tử chậm rãi dâng lên hơi nước, bộ dáng trông rất đáng thương.

Còn không đợi Vân Sơ lên tiếng thì người làm ca ca như Sở Hoằng Du đã không chịu đựng nổi, thỏa hiệp nói: “Được rồi được rồi, ta chia một nửa cho muội.”

Nó duỗi tay bắt lấy chân nhỏ của muội muội, đặt lên bụng Vân Sơ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.