Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 251



Sở Dực khó mà tin được.

Vì hắn kháng chỉ mà thắt cổ sao?

Chuyện hắn cự hôn chỉ có bốn năm người biết, không tính là huỷ hoại danh dự của Phương tiểu thư, Phương tiểu thư làm trò gì vậy?

Hơn nữa hắn trong tối ngoài sáng bồi thường Phương gia, cũng xem như tận tình tận nghĩa.

Nàng ta đột nhiên tự sát, nháo cho mọi người đều biết, cũng có phải muốn c.h.ế.t thật đâu, chỉ là muốn ép hắn tiếp chỉ mà thôi.

“Vương gia mau trở về đi.” Vân Sơ đứng lên: “Ta cho người cẩn thận đưa Du ca nhi cùng Trường Sinh hồi phủ, không cần lo lắng.”

Sở Dực gật đầu: “Đa tạ Vân tiểu thư.”

Lúc này sắc trời đã tối, đường phố lên đèn rực rỡ, chợ đêm kinh thành vô cùng náo nhiệt, người đến người đi.

Sở Dực nhanh chóng tới cổng lớn Phương gia.

Hai bên cửa là ma ma và thái giám trong cung, là người Hoàng Hậu cùng Ân tần phái tới trấn an.

“Vương gia tới vừa lúc, mau vào xem Phương tứ tiểu thư.” Ma ma bên cạnh Ân tần nôn nóng: “Khi nãy thắt cổ đã được cứu, ngự y đã xem qua, không có vấn đề gì, mới vừa tỉnh lại đã đòi chết, một hai phải đập đầu chết, nếu c.h.ế.t thật thì Vương gia phải dính oán khí rồi...”

Sở Dực đến hậu viện, còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng ồn ào.

“Nương, nương đừng kéo con, để con c.h.ế.t đi...” Phương Tâm Nghiên phát điên khóc lớn: “Một nữ tử thanh bạch như con lại bị cự hôn, nào còn mặt mũi sống trên đời, để con đập đầu c.h.ế.t đi!”

Phương phu nhân ôm eo nữ nhi: “Tâm nhi, con nói ngốc gì vậy, chuyện này không phải con sai, con tội gì phải vậy!”

Phương đại nhân tức giận thổi râu trừng mắt: “Chính là ngày thường bị chiều hư, không chiếm được thứ gì là một khóc hai nháo ba thắt cổ, ngươi quá ngây thơ rồi! Vốn dĩ chẳng có bao nhiêu người biết ngươi bị cự hôn, ngươi náo loạn như vậy đã khiến tất cả mọi người đều biết Bình Tây Vương tình nguyện bị đánh cũng muốn cự tuyệt hôn sự này, ngươi tự hủy hoại thanh danh của mình, quả thực tự làm bậy!”

Bình Tây Vương là ai chứ, từng bước lên chiến trường Tây Cương, vượt qua hàng vạn người lấy thủ cấp của tướng lĩnh quân địch, c.h.é.m g.i.ế.c chục ngàn thổ phỉ, thổ phỉ ở Đại Tấn đều bị càn quét sạch sẽ.

Người như vậy sẽ thỏa hiệp chỉ vì bị một nữ tử dùng cái c.h.ế.t để bức bách sao?

Căn bản là không!

Vốn là Bình Tây Vương thiếu Phương gia một ân tình.

Nếu cứ thế này, không kết thù thì đã xem như Bình Tây Vương rộng lượng.

Phương đại nhân sắp bị nữ nhi này chọc cho tức c.h.ế.t rồi.

Càng tức giận phu nhân của ông ta lại dung túng nữ nhi nháo chuyện này vào trong cung.

Ông ta đang muốn mắng tiếp thì lại nghe thấy tiếng hạ nhân thỉnh an: “Bái kiến Bình Tây Vương!”

Phương Tâm Nghiên còn đang đòi sống đòi c.h.ế.t lập tức lộ ra ánh sáng, cách một bình phong lớn tiếng khóc: “Con yêu Bình Tây Vương, con yêu hắn, đời này không phải hắn thì còn không gả, nếu hắn không cưới con, con còn sống trên đời này làm gì...”

Nàng ta tình sâu nghĩa nặng như thế, nàng ta không tin Bình Tây Vương không động lòng.

Ánh mắt Sở Dực trầm xuống.

Thì ra là hắn trêu hoa ghẹo nguyệt sao.

Hắn dù đang bận rộn nhưng vẫn ung dung ngồi xuống, mở miệng nói: “Phương tứ tiểu thư thật sự thị phi bổn vương không gả?”

Phương Tâm Nghiên nghe hắn gọi tiếng Phương tứ tiểu thư kia thì toàn thân không nhịn được run rẩy.

Nàng ta ái mộ hắn từ lâu, vì cách biệt nam nữ mà đến giờ cả hai chưa từng nói được với nhau một câu nào.

Nghe được tiếng Phương tứ tiểu thư từ miệng hắn, nàng ta đ ộng tình càng sâu.

Nàng ta không hề cố kỵ vòng qua bình phong, tới trước mặt Sở Dực.

“Vương gia viết thư cho gia mẫu nói đã có người trong lòng, nhưng theo ta được biết phủ Bình Tây Vương không có thị thiếp hay nữ tử nào.” Phương Tâm Nghiên lớn mật mở miệng: “Vì vậy mà Vương gia vì nguyên nhân nào đó mà không thể nghênh thú người trong lòng, nhưng một nam tử oai hùng như Vương gia, không thể nào cả đời không thành thân, nếu cưới ai cũng là cưới, tại sao không thể cưới ta?” Lời này càng khiến Phương đại nhân tức đến mức muốn hộc máu.

Đây là nữ nhi ông ta nâng niu trong lòng bàn tay, lại dám mặt dày nói ra những lời này trước mặt nam nhân.

Sở Dực cũng không thèm liếc nhìn nàng ta một cái.

Hắn lạnh lùng nói: “Bổn vương liên tiếp kháng chỉ, khiến Hoàng Thượng nghi ngờ, nếu Phương đại nhân từ quan, ta nghênh thú Phương tiểu thư, cũng xem như là một biện pháp củng cố thánh tâm, chỉ là không biết Phương đại nhân có nguyện ý hay không?”

Phương Tâm Nghiên tức khắc ngây người.

Gả cho Bình Tây Vương phải trả giá lớn như vậy sao?

Phương đại nhân lập tức chắp tay nói: “Vương gia, tiểu nữ tuổi nhỏ, hồ ngôn loạn ngữ, mong Vương gia đừng để những lời này trong lòng!”

Phương gia trải qua bảy đời mới trèo tới chức quan Nhị phẩm này, vì một của hôn sự mà từ bỏ chức quan sao, quả là thực hoang đường!

Phương Tâm Nghiên lắp bắp: “Con, con không có nói bậy...”

“Phương tiểu thư có công phu ở chỗ này đòi c.h.ế.t đòi sống thì chi bằng tranh thủ khuyên cha ngươi từ quan đi.” Sở Dực cười lạnh: “Bổn vương chờ tin tốt của các ngươi.”

Hắn cất bước đi ra ngoài.

Phương đại nhân hung hăng trừng mắt liếc nhìn nữ nhi rồi vội vàng theo sau.

Đi đến cổng lớn, Sở Dực dừng một chút: “Phương đại nhân phải từ quan nhanh chút, để trễ thì Thái Hậu sẽ thỉnh chỉ cho Phương tứ tiểu thư làm Trang Thân Vương phi.”

Phương đại nhân kinh sợ.

Trang Thân Vương là đích tử của tiền Thái Tử, là tôn tử thân sinh duy nhất của Thái Hậu, tuy hắn cũng là một Vương gia nhưng trên thực tế lại chẳng có chức quan gì.

Quan trọng hơn cả, Trang Thân Vương chính là một con ma ốm!

Tiễn Sở Dực đi rồi, ông ta quay lại viện tử của Phương Tâm Nghiên.

“Cha, cha tạm thời từ quan đi, đợi con trở thành Bình Tây Vương phi thì sẽ nghĩ cách giúp cha phục chức...”

“Chát!”

Phương đại nhân vung một bạt tai vào mặt nữ nhi.

Ngoài bốn mươi ông ta mới có được nữ nhi này, vô cùng sủng ái, đây là lần đầu tiên ra tay đánh nàng ta.

Phương Tâm Nghiên bụm mặt không thể tin được: “Cha, cha dám đánh con, con chỉ muốn cha tạm thời từ quan thôi mà, vậy mà cha lại đánh con, cha khiến con quá thất vọng rồi...”

Phương đại nhân tức đến mức xù lông: “Ngươi có biết Thái Hậu muốn tứ hôn cho người và Trang Thân Vương không!”

“Trang Thân Vương...” Phương Tâm Nghiên trợn tròn đôi mắt: “Con ma ốm kia người không ra người quỷ không ra quỷ, con không gả cho hắn, không gả!”

Phương phu nhân nôn nóng nói: “Lão gia, vậy phải làm sao bây giờ đây, Bình Tây Vương không muốn cưới, Trang Thân Vương cũng chẳng phải phu quân đàng hoàng, Tâm phải làm sao đây?”

Phương đại nhân đau đầu.

Trước khi xảy ra chuyện ngày hôm nay, nữ nhi của ông ta vẫn còn đường quay đầu, nhưng chuyện nữ như tự sát nháo lớn như vậy, có quý tộc nào nguyện ý nghênh thú một tân nương trong lòng đã có nam nhân khác.

Nhưng ông ta là phụ thân, phải ra mặt giúp nữ nhi tìm kiếm một cửa hôn nhân tốt.

Lúc người Phương gia thương nghị với nhau thì Sở Dực đã tới địa lao của Đại Lý Tự.

Tần Minh Hằng giam giữ nhiều ngày, mỗi ngày chỉ được cho một chén cháo loãng giữ mạng.

Hắn ta gầy đi nhanh chóng, ngay cả xích sắt cũng không vừa nữa, hắn ta nằm trên chiếc chiếu, chỉ có lồ ng n.g.ự.c phập phồng chứng minh hắn ta còn sống.

Trình Tự bưng một chậu nước tạt vào mặt hắn ta.

Tần Minh Hằng ho sặc sụa, chậm rãi mở mắt, lúc nhìn thấy Sở Dực thì hắn ta lại lộ ra một nụ cười âm trầm: “Bình Tây Vương lại nhớ tới một kẻ như ta sao.”

“Bỏ trốn trên đường lưu đày là tử tội, giữ ngươi thêm mấy ngày đã là may mắn cho ngươi rồi.” Sở Dực lạnh giọng ra lệnh: “Người đâu, áp giải Tần Minh Hằng đến Ngọ Môn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.