Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 260



“Hiện giờ Vân gia đã không còn là phủ Nhất phẩm tướng quân, theo lý thuyết thì thiếp mời này không nên đưa tới đây.” Liễu Thiên Thiên mở miệng nói: “Hay là mẫu thân đừng tới.”

Lâm thị gật đầu: “Vân gia xảy ra chuyện, ta ngã bệnh cũng là chuyện bình thường, không cần vắt óc nghĩ lý do.”

Vân Sơ cầm thiệp, mở miệng nói: “Con thay mặt Vân gia đi một chuyến.”

Từ sau khi hai tiểu gia hỏa tiến cung đã mất tin tức, tuy chỉ mới mấy ngày nhưng nàng đã không kiềm nén được nỗi nhớ nhung.

Nàng đã cảm nhận được sâu sắc cái gọi là một ngày không gặp ngỡ ba thu.

Hơn nữa, nàng còn phải trấn an cô cô, miễn cho cô cô ngày ngày ưu tư.

Vân Trạch biết tâm tư của nàng, trước khi Lâm thị phản đối đã lên tiếng: “Vân gia quả thật nên cử một người tới đó, bằng không sẽ bị người ta bàn tán, Sơ nhi đi là thích hợp.”

Vân Sơ về tòa viện tử của mình sửa soạn.

Một bộ xiêm y phù hợp với cung yến, một bộ trang sức không quá xuất sắc cũng không quá bần tiện, không cần trang điểm mà nhan sắc của nàng cũng đã đủ động lòng người.

Tiệc thưởng cúc được tổ chức vào buổi chiều.

Sau khi Vân Sơ dùng cơm xong mới đưa theo nha hoàn đi về phía hoàng cung.

Xe ngựa đến cửa cung thì dừng lại, phải đi bộ đến nơi thưởng cúc.

Nàng bước xuống xe, đi đến cửa cung, đưa thiếp mời, tiểu thái giám lập tức đưa nàng đi về phía Ngự Hoa Viên của hoàng cung.

Vừa đi được nửa bước thì sau lưng đã vang lên một âm thanh.

“Vân tiểu thư.”

Vân Sơ không cần quay đầu cũng biết người đến là Bình Tây Vương Sở Dực.

Nàng xoay người, cười mở miệng: “Vương gia.”

“Vân tiểu thư đến đình Bách Hoa thưởng cúc đúng không?” Sở Dực đi về phía nàng: “Vừa lúc ta cũng muốn đến Ngự Thư Phòng, cùng đi đi.”

Tiệc thưởng cúc của Hoàng Hậu chỉ mời nữ quyến, một Vương gia như hắn đến đó là không hợp quy củ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn đưa nàng qua đó.

Lúc Vân Sơ chưa xuất các cũng đã vào cung nhiều lần, nhưng cũng chỉ đến một số cung điện, thật đúng là không biết Ngự Thư Phòng nằm ở vị trí nào.

Nhưng tiểu thái giám dẫn đường lại biết Ngự Thư Phòng nằm trên tuyến đường trung tâm, mà đình Bách Hoa lại nằm ở cửa Tây, phía trước là mấy ngã rẽ, địa điểm ở từng nhánh rẽ đều không giống nhau.

Tới chỗ ngã rẽ, tiểu thái giám cho rằng hai người sẽ tách ra nhưng lại Bình Tây Vương vô cùng tự nhiên rẽ cùng Vân tiểu thư.

Tiểu thái giám vội vàng nhắc nhở: “Vương gia, Ngự Thư Phòng hẳn là nằm ở hướng kia.”

Sở Dực: “...”

Hắn từ nhỏ lớn lên trong cung, ngày ngày chạy khắp hoàng cung, sao có thể không biết Ngự Thư Phòng ở đâu?

Tiểu thái giám này thật là nhiều chuyện.

Hắn thật sự không cần giải thích với kẻ này.

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Vân Sơ, hắn ra vẻ tự nhiên nói: “Hoàng Hậu nương nương làm tiệc ngắm hoa, hẳn là phụ hoàng cũng muốn ngắm nhìn hoa cúc mùa thu, ta thuận đường hái một đóa đưa tới Ngự Thư Phòng.”

Vân Sơ gật đầu: “Nên như thế.”

Hai người tiếp tục đi đến đình Bách Hoa.

“Vương gia!” Tiểu thái giám kia lại mở miệng: “Lúc nãy nô tài ở cửa cung chờ Vân tiểu thư, Đại Lý Tự Khanh dò hỏi nô tài Vương gia đang ở đâu, chắc là có việc gấp muốn thương nghị với Vương gia.”

Sở Dực nhíu mày.

Án của Vân gia đã giao cho Đại Lý Tự điều tra, hẳn đã tra được chuyện gì rồi.

Hắn dừng bước: “Cúc mùa thu của phụ hoàng đành chờ lần sau vậy, Vân tiểu thư, ta đi trước.”

Vân Sơ gật đầu: “Vương gia chớ chậm trễ chính sự, mau đi đi.”

Sở Dực xoay người đi đến Ngự Thư Phòng, hẳn là Đại Lý Tự Khanh đã đến Ngự Thư Phòng rồi.

Chỉ cần vòng qua bức tường này là sẽ đến cửa Ngự Thư Phòng, Sở Dực đột nhiên khựng lại: “Không đúng.”

Trình Tự theo sau hắn cũng dừng lại: “Vương gia, làm sao vậy?”

Sở Dực nhanh chóng xoay người: “Tiểu thái giám kia có vấn đề.”

Hắn trực tiếp dùng khinh công đuổi theo.

Trình Tự không hiểu ra làm sao.

Tiểu thái giám kia có vấn đề chỗ nào, sao hắn không nhìn ra vậy? Lúc Vân Sơ còn nhỏ đã từng tới đình Bách Hoa.

Nhưng chuyện đời trước đã qua nhiều năm như vậy, nàng đã sớm quên đường tới đình Bách Hoa.

Nàng đi theo tiểu thái giám, càng đi càng thấy không thích hợp.

“Vân tiểu thư, vòng qua nơi này là được, chư vị nương nương hẳn đã tới rồi.” Tiểu thái giám đưa nàng tới trước một cung điện.

Vân Sơ quan sát, thấy đây là một tòa chính điện, ngoài cửa ngập tràn hoa cúc lay động trong gió thu.

Trong ấn tượng của nàng, đình Bách Hoa không phải như thế này.

Nàng dừng chân, mắt sáng như đuốc nhìn tiểu thái giám: “Ngươi thật là người của Hoàng Hậu nương nương?”

Sắc mặt tiểu thái giám bỗng nhiên biến đổi.

Gã đột nhiên đẩy Vân Sơ, Vân Sơ lảo đảo đụng phải ngạch cửa, ngã vào cung điện.

Thính Tuyết nhanh chóng chạy tới đỡ nàng dậy.

Đoản kiếm trong tay nàng lập tức ra khỏi vỏ, nàng ấn cái nút màu đỏ kia, “vèo”, một chiếc ám khí bay về phía tên thái giám kia.

Thái giám dùng tay chắn lại, ám khí trực tiếp xuyên qua bàn tay gã.

Gã căn bản không quan tâm tới vết thương của mình, bước lên đóng cửa cung điện, còn dùng một chiếc khóa to khóa lại.

“Tiểu thư có bị thương khôn?” Thính Tuyết vội vàng kiểm tra cho Vân Sơ.

Vân Sơ lắc đầu, vô cùng tiếc nuối nói: “Thật là tiếc mũi ám khí kia.”

Tổng cộng chỉ có ba cái, thật là đáng tiếc.

Thính Tuyết nhìn quanh bốn phía: “Cung điện này thoạt nhìn không có ai ở, nô tỳ đi xem có mấy thứ đồ linh tinh như ghế dựa không.”

Vân Sơ ra hiệu bảo không cần.

Tiểu thái giám kia nhốt nàng vào một cung điện không người rồi rời đi, tất nhiên là có chỗ dựa.

Hẳn là bên trong cung điện này đang cất giấu thứ gì đó.

Nàng nắm chặt đoản kiếm trong tay, ngẩng đầu nhìn đại điện nguy nga, nương theo ánh mặt trời chiếu vào trong nhưng cũng chỉ thấy một màu đen nhánh.

Bóng đêm như một chiếc động sâu không thấy đáy, khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Vân Sơ từng c.h.ế.t một lần, đương nhiên không sợ những chuyện này nữa.

Nhưng nàng cũng không ngu đến mức mò vào sâu hơn.

Nàng cẩn thận vòng qua cửa chính, chậm rãi đi ra sân sau, bên đó đều là đại thụ cao to, có lẽ có thể dựa vào đại thụ này trốn thoát rồi tính tiếp.

Ở phía sau cũng ngập tràn hoa cúc đang nở rộ, vô cùng chói mắt.

“Tiểu thư, hình như có tiếng động...”

Vân Sơ cũng nghe thấy, ý bảo Thính Tuyết im lặng.

Nàng bảo Thính Tuyết đứng tại chỗ, thân thể chậm rãi chuyển động dọc theo bờ tường, thanh âm càng ngày càng rõ ràng, nàng nghe được tiếng nước chảy.

Vòng qua bức tường, nàng nhìn thấy một nam tử đang ngồi trong đình uống rượu một mình, cứ rót hết ly này tới ly khác.

Nàng ngửi được mùi rượu nồng nặc.

Nàng hơi hơi nhíu mày.

Tiểu thái giám kia đưa nàng tới đây là để nàng phát sinh chuyện gì đó với nam tử say rượu này rồi để cho người khác bắt gặp, huỷ hoại trong sạch của nàng sao?

“Ha ha ha ha!”

Nam tử đột nhiên đứng lên đi về phía Vân Sơ.

Vân Sơ lập tức nín thở, ngón tay đặt lên cái nút màu đỏ, bước vào trạng thái phòng bị.

Lại thấy nam tử kia dừng lại trước bức tường, đổ rượu lên những khóm cúc mọc san sát ngay bờ tường.

“Làm sao, làm sao... ta phải làm sao!”

Nam tử nâng tay ném ly rượu vào tường.

Cái ly vỡ vụn, mảnh sứ vẩy ra, thiếu chút nữa đã văng vào mặt Vân Sơ.

Nàng không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào, tiếp tục quan sát nam tử kia.

Nam tử một thân hoa phục, đầu đội dương chi ngọc quan, bên hông còn có một ngọc bội, nàng nhận ra ngọc bội này, chỉ có người của hoàng thất mới được dùng.

Nàng cũng biết mặt mấy vị hoàng tử, một số Vương gia đồng lứa với Hoàng Thượng đều không ở trong cung, người này, là ai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.