Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 27



Lâm thị vốn đang đưa Vân Nhiễm đi gặp Tiền phu nhân, nghe Vân Sơ nói vậy thì tạm thời dẹp ý tưởng này sang một bên, một hàng bốn người ngồi lại vị trí.

Vừa ngồi xuống thì đã thấy trưởng công chúa tới.

Bên cạnh trưởng công chúa còn có hai nam tử ăn mặc quý phái đẹp đẽ, lần lượt là tam hoàng tử Bình Tây Vương cùng tứ hoàng tử An Tĩnh Vương.

Mọi người đồng loạt đứng dậy thỉnh an.

“Thỉnh an trưởng công chúa, thỉnh an Bình Tây Vương, thỉnh an An Tĩnh Vương!”

Trưởng công chúa cười khoát tay: “Đã tới phủ của ta rồi thì không cần giữ lễ tiết, đều ngồi cả đi.”

Những phu nhân tới đây dự tiệc đều rõ lần này trưởng công chúa tổ chức yến hội hẳn là để tìm kiếm vương phi thích hợp cho Bình Tây Vương cùng An Tĩnh Vương.

Tuy Bình Tây Vương chiến công hiển hách nhưng người ta lại có một đôi nhi nữ, không phải là lựa chọn hàng đầu, bởi vậy ánh mắt của mọi người ở đây đều hướng về phía An Tĩnh Vương.

“Lão tam, đệ mang Du ca nhi tới làm gì?” Trưởng công chúa có chút bực nhìn Bình Tây Vương: “Sợ người khác không biết đệ có nhi tử, sợ phu nhân nhà nào muốn gả nữ nhi cho đệ phải không?”

Bình Tây Vương cầm chung rượu nhấp một miếng: “Là nó một hai đòi tới, ta còn có cách gì chứ?”

Trưởng công chúa nhìn hài tử phấn điêu ngọc trác kia, nếu không phải mặt mày đứa nhỏ này giống lão tam y như đúc thì e là nàng ấy không thích nó nổi.

“Du ca nhi.” Trưởng công chúa hô một tiếng: “Con tới tìm ai sao?”

Sở Hoằng Du vội vàng thu lại ánh mắt, lộ ra một nụ cười phúc hậu vô hại: “Hoàng cô nãi nãi, con chỉ là thấy chỗ này rất náo nhiệt, con có thể đi chơi không?”

“Vậy đi chơi đi.” Trưởng công chúa chỉ một ma ma bên cạnh: “Cẩn thận đi theo tiểu thế tử, đừng để nó té ngã.”

Tiểu gia hỏa nhận được sự cho phép thì vung chân ngắn chạy ra ngoài.

Vân Sơ không tự chủ nhìn về phía tiểu gia hỏa, mãi đến khi bóng dáng của tiểu hài tử biến mất trên con đường mòn, nàng mới ý thức được bản thân đã quan sát tiểu tử kia thật lâu.

“Bình Tây Vương mười lăm tuổi đã theo cha con lên chiến trường.” Lâm thị thấp giọng nói: “Trước nay hắn luôn là một đứa trẻ ổn trọng, không biết tại sao lại có thêm một đôi nhi nữ, không biết mẫu thân của hài tử là ai, còn thỉnh phong thế tử, e là thế đại gia tộc ở kinh thành sẽ không chịu gả nữ nhi sang đó làm Bình Tây Vương phi...”

Vân Sơ gật đầu tán đồng.

Đời trước, cho đến khi nàng chết, Bình Tây Vương vẫn còn chưa lấy thê tử.

Gia đình giàu có không muốn gả nữ nhi sang làm kế mẫu, nữ nhi nhà bình thường thì Bình Tây Vương lại không đặt vào trong mắt.

Vân Sơ và Lâm thị đang nói chuyện thì ánh mắt của Tạ Phinh đã nhìn chằm chằm vào tứ hoàng tử An Tĩnh Vương.

Nàng kéo kéo khóe môi, quả nhiên vẫn giống đời trước như đúc, Tạ Phinh đối với tứ hoàng tử vẫn là nhất kiến chung tình.

Lúc này, tứ hoàng tử đột nhiên đứng lên rời tiệc.

Vân Sơ cảm giác Tạ Phinh bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Nếu đã như thế thì để nàng giúp một phen.

Nàng buông đũa: “Nương, con thấy ở đây có hơi buồn chán, muốn ra ngoài hít thở không khí một lúc.”

Lâm thị vội nói: “Có phải có chỗ nào không thoải mái không, ta nói với trưởng công chúa một tiếng, chúng ta về trước nhé?”

“Đi ra ngoài hít thở không khí là ổn thôi.” Vân Sơ đứng lên: “Phinh tỷ nhi đi dạo cùng ta đi, lát nữa lại về, nương không cần lo lắng.” Tạ Phinh lộ ra vẻ tười cười.

Vân Sơ đưa Tạ Phinh rời tiệc, Thính Sương theo sau hai người.

Vừa đi tới một sân viện cách đó không xa thì Tạ Phinh đã kinh hô: “Mẫu thân, khuyên tai của con rớt mất rồi, phải làm sao bây giờ?”

Thính Sương cúi đầu: “Để nô tỳ quay lại tìm giúp đại tiểu thư.”

“Sao có thể làm phiền Thính Sương tỷ tỷ.” Tạ Phinh nói: “Chắc là rớt trong mấy lùm cây rồi, ta tự tìm là được.”

Lần này tới phủ trưởng công chúa, Lâm thị và Vân Sơ mỗi người mang theo một nha hoàn, bên cạnh Tạ Phinh không có người hầu hạ, nàng ta một thân một mình quay lại.

Thính Sương cảm thấy như vậy có chút không thích hợp, đang muốn mở miệng thì đã thấy Vân Sơ khẽ lắc đầu, nàng ấy chỉ đành nuốt những lời muốn nói vào trong.

Đợi đến khi bóng dáng Tạ Phinh biến mất, Vân Sơ mới đưa Thính Sương đi đến đầu con đường mòn kia ngắm hoa.

Nếu có người tới thì nàng sẽ là người đầu tiên biết được, như vậy sẽ không có người nào bắt được Tạ Phinh âm mưu thông dâm với hoàng tử.

Nàng đã làm tới mức này, hy vọng Tạ Phinh đừng làm nàng thất vọng.

Hoa hải đường vô cùng diễm lệ, Vân Sơ đang thưởng thức thì đột nhiên cảm giác mắt cá chân tê rần, nàng cúi đầu nhìn thì thấy một viên đá nhỏ đang lăn dưới đất.

Thính Sương nhìn về phía cục đá kia: “Ai đang trốn ở đó?”

Chỉ thấy mấy mảng lá xanh lay động, một tiểu gia hỏa lùn lùn chui ra.

Vân Sơ thật không thể tin vào mắt mình.

Thì ra là tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương.

Tiểu gia hỏa một tay cầm ná, một tay cầm một đống đá cuội tròn tròn.

Nó đứng thẳng người, đặt một viên đá vào ná, nhắm thẳng mặt Vân Sơ.

Thính Sương vội vàng chắn trước người Vân Sơ.

“Hừ!” Tiểu gia hỏa hùng hổ: “Ngươi đã đồng ý bồi thường dế mèn cho ta, vậy dế mèn đâu?”

Vân Sơ: “...”

Sao chuyện con dế mèn còn chưa xong vậy?

“Nữ nhân này hứa mà không giữ lời!” Tiểu gia hỏa buông ná.

Một hòn đá nhỏ bay về phía Vân Sơ nhưng cũng không trúng nàng mà rơi vào một bụi cỏ ven đường.

“Tiểu thế tử.” Vân Sơ bước lên phía trước hai bước, ngồi xổm trước mặt thằng bé, bình thản nói: “Ta đã đưa đến phủ Bình Tây Vương tổng cộng ba con dế mèn, tiểu thế tử đều không hài lòng, tiểu thế tử không ngại thì cứ nói xem ngài muốn dế mèn kiểu nào?”

Sở Hoằng Du cắn chặt môi.

Nó cũng không cần dế mèn gì đó, nó chỉ muốn gặp nữ nhân này một lần thôi.

Nó tìm đủ cách theo chân phụ vương tới tiệc ngắm hoa vốn là muốn nhân lúc phụ vương không chú ý chuồn đi tìm nữ nhân này.

Ai ngờ, nữ nhân này cũng tới phủ của hoàng cô nãi nãi.

Nó thật là may mắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.