Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 281



Sau khi rửa tay, bọn nhỏ cầm y phục mặc vào, thật ra bọn nó luyến tiếc không muốn mặc nhưng lại sợ để ở đây sẽ bị người khác trộm đi nên mới dùng hết khả năng bọc hết lên người.

Bọn họ theo Vân Thấm đến đại sảnh dùng cơm.

Lúc lãnh chăn, bọn nó đã ngửi được hương vị của thịt, lúc này bước vào, hương vị kia đã ngào ngạt khắp nơi, mấy hài tử nhỏ tuổi không nhịn được ch ảy nước miếng rồi lại nuốt trở về, thèm không chịu được.

Sở Trường Sinh theo Vân Sơ đứng ở đằng trước phát thức ăn cho bọn nó.

Vân Sơ phụ trách múc cháo, Vân Thấm phụ trách múc đồ ăn, Trần Đức Phúc phụ trách múc canh, tiểu cô nương thì đặt một quả trứng gà đã luộc chín vào khay của mỗi người.

Mười mấy người được cô nhi viện thuê phụ trách duy trì trật tự, chăm sóc những hài tử nhỏ tuổi...

Bọn nhỏ lãnh cơm, ngồi xuống bàn, một hồi lâu sau bọn nó vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Bởi vì lo lắng bọn nhỏ không thích ứng nên ngày đầu tiên cô nhi viện đã nấu cháo loãng, trong cháo có thịt, lại thêm một chén canh xương hầm củ cải, còn có bí đỏ xà, lại thêm một quả trứng gà.

“Có thịt, thật sự có thịt, nhiều thịt như vậy, thơm quá!”

“Một chén cháo to như vậy, trước đây đủ cho ta ăn ba ngày đó, thật tốt quá!”

“Ta giữ lại quả trứng này, để dành lúc đói bụng thì ăn...”

Bọn nhỏ thật sự đã đói bụng rất lâu, một đám như gió rền sóng cuốn càn quét sạch sẽ thức ăn trên bàn.

Vân Sơ cùng và tiểu nữ nhi ngồi bên cạnh cũng ăn những món giống như vậy.

Trước nay Trường Sinh ăn uống rất ít, chẳng khác gì mèo con, lần nào cũng chỉ ăn hai ba miếng.

Nhưng hôm nay, Vân Sơ để ý thấy tiểu cô nương ăn hết một phần ba chén cháo to, còn húp hết một chén canh xương hầm củ cải, đương nhiên, con bé vẫn không ăn bí đỏ mà nó ghét nhất, trứng gà cũng ăn nhưng vẫn có vẻ không thích lòng đỏ trứng như trước.

Lúc này, một bàn tay lấm lem từ bên cạnh thò sang, cũng không phải cố ý để dơ như vậy, căn bản là đã rửa tay rồi nhưng nhất thời không thể rửa sạch bùn đất đã tích lũy nhiều năm.

“Ngươi không ăn mấy thứ này sao?”

Nam hài tám chín tuổi chỉ vào chén cháo loãng còn thừa, bí đỏ và lòng đỏ trứng, thật cẩn thận hỏi Sở Trường Sinh.

Hắn không dám ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương, bởi vì tiểu cô nương này quá mức sạch sẽ, da mặt sáng bóng, nhìn một cái cũng như đang khinh nhờn người ta.

Sở Trường Sinh xác thật là không ăn, con bé chậm rãi gật đầu.

Nhưng nam hài không có nhìn con bé, căn bản không biết con bé đã trả lời, còn tưởng rằng con bé từ chối cho nó số thức ăn này, đành phải mất mát rụt tay về.

Lúc này, Sở Trường Sinh đột nhiên giữ tay nó lại.

“Ta, ta...”

Tiểu cô nương có hơi sốt ruột, càng quýnh quáng thì lại càng nói không nên lời.

Con bé nhìn Vân Sơ cầu cứu, Vân Sơ cười cười, xoa đầu con bé, cổ vũ nó tự nói những gì mình muốn.

Sở Trường Sinh đành phải nỗ lực mở miệng: “Ta, ta không ăn, cho, cho ngươi.”

Nam hài kia vui vẻ ôm hết đồ ăn trên bàn về chỗ của mình.

Không phải là nó ăn chưa no mà nhiều năm đói khổ khiến nó không thể nào trơ mắt nhìn thức ăn sạch sẽ ngon lành như vậy bị vứt đi.

Nó ăn ngấu ăn nghiến, bỏ tất cả thức ăn vào trong miệng.

Cho dù nuốt không trôi thì nó cũng sẽ uống miếng nước cho dễ nuốt, đồ ăn vào bụng mới khiến nó thấy vững vàng.

Vân Sơ nhìn những hài tử khác.

Mấy hài tử ba bốn tuổi đang l.i.ế.m chén, cho dù là một hạt cơm thì bọn nó cũng sẽ nhặt lên cho vào miệng.

Nàng nghĩ đến bản thân ngày thường, một ngày ba bữa đều dọn lên mười mấy món, sau khi nàng dùng cơm xong thì đều dọn xuống. Thức ăn thừa hoặc là được hạ nhân xử lý hoặc là vứt bỏ, hình như nàng chưa từng để ý.

Ngay khoảnh khắc này, cảm xúc trong lòng Vân Sơ vô cùng phức tạp.

Bọn nhỏ ăn no rồi lại chạy ra sân đùa giỡn.

Có mấy tiểu cô nương bốn năm tuổi đánh bạo mò sang nói chuyện với Sở Trường Sinh, tiểu cô nương mím môi có chút sợ hãi, Thính Tuyết bên cạnh thúc đẩy cho đám hài tử cùng chơi chung.

Nàng đứng trong cơn gió đầu đông suy nghĩ miên man.

Lúc tu sửa cô nhi viện này, nàng cảm thấy bản thân đang hành thiện tích đức, là một việc thiện lớn, đối với nàng mà nói đây chỉ là bố thí cho kẻ nghèo khổ.

Nàng trước sau vẫn đặt vị trí của mình lên cao.

Đúng vậy, nàng sinh ra đã là đại tiểu thư Vân gia đại, Trường Sinh vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, là quận chúa của hoàng gia, cả đời bọn họ khó mà cảm giác được sự đau khổ giãy dụa cầu sinh của dân chúng ở tầng đáy xã hội.

Thật ra nàng có thể làm nhiều hơn bây giờ.

Vân Sơ nhìn Vân Thấm nói: “Đường tỷ, xây một học đường ở chỗ bãi đất trống đi, học văn học võ, cả học đường cho nữ hài học nữ hồng nữa, học đường học trù nghệ linh tinh.”

Vân Thấm gật đầu: “Sợ là phải tốn không ít bạc.”

“Trong sách có nói cho con cá không bằng dạy người ta câu cá, cung cấp cho bọn nó nơi ăn chốn ở còn không bằng giúp bọn nó học được tay nghề.” Vân Sơ cười mở miệng: “Chờ bọn nó trưởng thành, có thể tự mình đứng vững thì mới xem như đã giúp đỡ được bọn nó.”

“Được, ta sẽ mau chóng sắp xếp.” Vân Thấm dừng một chút rồi nói: “Ta vừa mới nhìn sơ qua, rất nhiều hài tử bị bệnh, không phải là chỗ này đau thì là chỗ kia ngứa, ta nghĩ sẽ mời một đại phu về khám định kỳ hằng năm cho bọn nhỏ, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Vân Sơ vô cùng tán đồng: “Vừa lúc có thể nhờ đại phu mở một học đường, dạy bọn nhỏ đọc y thư, nhận biết thảo dược.”

Hai người đang nói chuyện thì một người làm trong cô nhi viện chạy tới báo: “Tiểu thư, ngoài kia có rất nhiều hài tử, đều là nghe nói tới cô nhi viện nên mới đến cậy nhờ.”

Vân Sơ cùng Vân Thấm ngừng câu chuyện, bước ra cổng cô nhi viện, vừa vòng qua một khúc cua thì đã thấy có ít nhất ba mươi hài tử đang đứng trên đường lên.

Ngoài hài tử thì còn có bốn năm phụ nhân gầy như que củi, phụ nhân đang ôm một đứa trẻ chừng ba bốn tháng ở trong lòng, hài tử đói đến mức oe oe khóc to.

Mấy phụ nhân đã nhìn thấy Vân Sơ, nàng trang điểm theo kiểu quý nhân, chắc chắn là chủ của nơi này.

Nhóm phụ nhân quỳ gối trước mặt Vân Sơ cùng Vân Thấm, đám nhỏ cũng lao nhao quỳ theo.

“Hài tử hai ngày nay không được uống sữa rồi, thật sự là không chịu nổi nữa, cầu xin hai vị phu nhân thu lưu hài tử, cứu hài tử một mạng...”

Vân Sơ vội vàng đỡ người đứng dậy: “Không cần quỳ, đứng lên đi, theo ta vào trong, cô nhi viện có nhũ mẫu, cho hài tử b.ú no trước đã.”

Phụ nhân kia chần chờ nói: “Nơi này là chỉ nhận tiểu hài tử phải không, có phải bọn ta phải tách khỏi hài tử không?”

Vân Sơ ôn nhu nói: “Cô nhi viện quả thật chỉ nhận hài tử, nhưng trước mắt còn thiếu nhân thủ, vẫn đang tuyển người, nếu các ngươi có kiên nhẫn với hàn tử, nguyện ý thật lòng đối đãi chăm sóc những hài tử ở đây thì có thể tới cô nhi viện làm thuê.”

Mấy phụ nhân cảm động đến rơi nước mắt: “Cảm tạ, cảm tạ...”

Vân Thấm đưa đoàn người vào trong.

Vân Sơ từ xa đã nhìn thấy Trường Sinh đang hái hoa cùng với ba bốn nữ hài.

Hoa dại nở trong gió đông lạnh lẽo có sức sống rất mạnh mẽ, mấy nữ hài hái hoa kết thành một bó to, đưa đến trước mặt Vân Sơ.

“Cảm tạ các ngươi, ta rất thích.”

Vân Sơ sờ đầu từng nữ hài.

Trường Sinh vốn đang thả lỏng đột nhiên rụt vai chui vào lòng Vân Sơ.

Mấy nữ hài khác cũng cảnh giác nhìn ra đường.

Thì ra là có một chiếc xe ngựa đang chạy đến, thùng xe trông có vẻ lớn hơn xe ngựa bình thường nhiều, có vẻ là xe ngựa của quý tộc

“Trường Sinh, đừng sợ, xe ngựa mà mình.” Vân Sơ một tay bế nữ nhi, một tay nắm lấy đám nữ hài: “Đi, chúng ta đi vào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.