Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 295



Cứ mỗi năm năm là những nước láng giềng của Đại Tấn sẽ cử đặc phái viên đến yết kiến vào dịp cuối năm, đây cũng xem như là một việc trọng đại.

Đại Tấn cũng cho bọn họ đủ thể diện, sắp xếp Thái Tử, Cung Hi Vương, Bình Tây Vương, ngũ hoàng tử, lục hoàng tử cùng ra mặt tiếp đãi.

Vân Sơ ngồi xe ngựa đến hoàng cung.

Tuyết rơi hai ngày nay khiến những mái hiên cũng đóng một tầng tuyết dày, đường vào cung đã được cung nữ thái giám dọn dẹp sạch sẽ.

Nàng cùng Thu Đồng đi theo tiểu thái giám đến đại điện tổ chức yến hội.

Hiện tại vẫn còn sớm, lúc Vân Sơ đi vào cũng chưa gặp được người nào quen biết.

Nàng đứng trong viện ngắm tuyết.

Tuyết rơi trên cây ngưng tụ thành băng vô cùng đẹp mắt.

“Vân tiểu thư.”

Một âm thanh từ phía sau vang lên.

Vân Sơ quay đầu, nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của Trang Thân Vương.

Nàng vội lui về phía sau một bước, hành lễ: “Bái kiến Vương gia.”

Ngữ khí của Sở Thụy cũng vô cùng suy yếu: “Ta đã sớm không còn là Vương gia.”

“Điện hạ.” Vân Sơ thay đổi xưng hô, lễ độ nói: “Tuy tuyết đã ngừng rơi nhưng bên ngoài gió lớn, điện hạ vẫn nên vào trong đi thôi.”

Sở Thụy lộ ra nụ cười khổ: “Sau chuyện ngày hôm đó, ta vẫn chưa có cơ hội giáp mặt nói với ngươi một tiếng xin lỗi, khụ khụ khụ... Hy vọng bây giờ còn chưa muộn.”

Nhắc tới chuyện kia, sắc mặt Vân Sơ khẽ cứng lại, nàng ngập ngừng mở miệng dò hỏi: “Điện hạ bây giờ có còn uống thuốc không?”

“Ngươi nói, chán ghét thì vứt bỏ, vì thế mà ta từ bỏ phong hào và đất phong, tất nhiên cũng sẽ không dùng m.á.u đầu tim của người khác để làm thuốc dẫn nữa.” Sở Thụy lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo: “Sau khi từ bỏ những thứ đó, ta cảm thấy toàn thân trở nên nhẹ nhàng... Khụ khụ khụ!”

Hắn ôm ngực, kịch liệt ho khan.

Gương mặt lại càng trở nên trắng bệch.

Vân Sơ mím môi.

Tuy nàng thương hại Trang Thân Vương vừa ra đời đã bị bệnh tật tra tấn nhưng lại càng xót thương những thiếu nữ vô tội đã bỏ mạng kia.

“Thụy hoàng huynh.”

Một âm thanh trong trẻo vang lên, Vân Sơ nhìn thấy Sở Dực đang đi tới.

Sở Dực vừa bước chân vào đại điện thì đã thấy Vân Sơ và Sở Thụy đang đứng chung một chỗ, hình như là đang ngẫm cảnh, còn đang trò chuyện gì đó.

Khoảng cách gần gũi như vậy khiến hắn sinh ra cảm giác nguy cơ.

Vì thế, hắn nhanh chóng bước tới, lặng lẽ chen vào giữa Vân Sơ cùng Sở Thụy, ngăn cách không gian của hai người họ.

“Khụ khụ khụ!”

Sở Thụy vẫn còn ho khan, hắn che miệng, đột nhiên lại ho ra máu.

Vân Sơ nhíu mày: “Thân thể điện hạ không khỏe, mau vào đi thôi.”

Mấy cung nhân ở phía sau bước lên đỡ Sở Thụy đi vào đại điện.

Hắn đi hai bước đã ho mấy tiếng, thân thể co rụt lại, chỉ cần nhìn cũng biết hắn đang vô cùng thống khổ.

Vân Sơ thở dài.

Đã như vậy mà còn không lo dưỡng bệnh cho tốt, tới tham dự yến hội làm gì chứ?

Nàng quay đầu: “Rốt cuộc là người nào nói m.á.u đầu tim có thể chữa bệnh?”

Dùng m.á.u đầu tim làm thuốc dẫn chữa bệnh giữ mạng, thật đúng là chuyện hoang đường.

“Là quốc sư.” Sở Dực mở miệng: “Thái Hậu vô cùng tin tưởng lời của quốc sư, không mảy may nghi ngờ.”

Vân Sơ lộ ra vẻ trào phúng.

Đây chính là nguyên nhân khiến nàng muốn đổi quốc sư.

Cũng may nàng không chọn sai người, Đinh Nhất Nguyên bây giờ đã rất có tiếng tăm trong đám thế gia huân quý, tiếp theo chỉ cần đưa hắn tới trước mặt Hoàng Thượng, chỉ cần đợi một cơ hội mà thôi. Cũng đã gần tới giờ, người ở đại điện cũng dần đông đúc hơn.

Khi khách khứa đã tới gần đông đủ, âm thanh bén nhọn của một tiểu thái giam vang lên, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu và Thái Hậu từ cổng lớn bước vào, ngồi trên vị trí tối cao, mọi người đồng loạt hành lễ.

Ngay sau đó, chư vị Vương gia hoàng tử đưa sứ thần các nước đi vào.

Tổng cộng có tám tiểu quốc phái sứ thần đến yết kiến, trong đó có ba quốc gia phái công chúa và vương tử đến, trận thế vô cùng to lớn.

Một đám người dùng quốc ngữ Đại Tấn thỉnh an người ngồi trên vị trí tối cao kia.

“Các vị không cần đa lễ.” Hoàng đế tươi cười: “Mời ngồi, nếm thử mỹ thực rượu ngon của Đại Tấn ta, thưởng thức ca vũ của Đại Tấn ta.”

Một đám mỹ nhân trang điểm xinh đẹp theo thói quen lướt vào đại điện, đứng ở vị trí trung tâm tấu nhạc ca múa, không khí sôi nổi cũng lan tỏa tới chỗ tối cao kia.

Vân Sơ và Đỗ Lăng ngồi cùng nhau.

Đỗ Lăng ăn no lửng bụng thì quay sang lôi kéo Vân Sơ nói chuyện: “Nhìn thấy không, vị kia là công chúa của Hồng Nam, nghe nói lần này công chúa tới đây là để tuyển chọn một vị hôn phu, kéo dài mối bang giao hữu hảo giữa Đại Tấn và Hồng Nam.”

Vân Sơ nhìn sang, vị công chúa kia mặc một bộ y phục đỏ chót, trên cổ là một chiếc vạt áo rời trắng muốt, trên đầu cũng gắn rất nhiều trang sức, trông có vẻ khá rườm rà nhưng vẫn nhìn ra được mấy phần thiên chân ngây thơ của thiếu nữ.

Nam tử có thể liên hôn với công chúa ngoại bang ít nhất phải có xuất thân cao quý.

Vân Sơ cố gắng nhớ lại nhưng vẫn không nhớ ra cuối cùng vị công chúa này đã gả cho ai.

Đời trước nàng chỉ một lòng muốn làm một hiền thê lương mẫu, hoàn toàn không để ý tới việc bên ngoài, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy cũng là dễ hiểu.

Đang nghĩ ngợi thì nàng cảm giác có một ánh mắt đang chăm chú nhìn nàng.

Nàng nhìn về phía đó, lập tức đụng phải đôi mắt trầm tĩnh lạnh lẽo của Thái Hậu.

Nàng cong môi, lộ ra một nụ cười, nâng chén với Thái Hậu.

Thái Hậu siết chặt cái ly, áp chế lửa giận.

Lần trước ở Kim Anh Điện, nếu không phải Sở Dực bỗng nhiên xuất hiện thì Thụy nhi của bà ta đã uống được m.á.u đầu tim của Vân Sơ, bệnh tình chắc chắn sẽ khá lên.

Đáng tiếc!

Thật sự là quá đáng tiếc!

Cái ly trong tay bà ta cũng sắp bị bóp nát tới nơi, cơn giận của Thái Hậu đều dồn cả vào ly rượu, một lúc sau bà ta mới bình tĩnh nhẹ nhàng nói: “Thụy nhi, con thấy công chúa Cổ Lệ thế nào?”

Sở Thụy chỉ nhìn lướt qua, thờ ơ nói: “Không thế nào cả.”

Thái Hậu thật vất vả mới nén được cơn giận, bây giờ lại bùng lên, bà lạnh lùng nói: “Công chúa Cổ Lệ là hòn ngọc quý trên tay quốc vương Hồng Nam, lần này nàng đến Đại Tấn là để tuyển chọn phu quân, nếu con có thể cưới công chúa Cổ Lệ thì toàn bộ Hồng Nam đều sẽ rơi vào tay con.”

Sở Thụy không lên tiếng, chỉ cúi đầu uống trà.

Nếu không phải ở đây đông người, Thái Hậu chắc chắn sẽ không nhịn được mà đập vỡ cái ly.

Tôn tử ruột thịt đích thân bà ta nuôi lớn, hài tử mà bà ta đút từng ngụm sữa ngụm máu, bây giờ đã hoàn toàn không để bà ta vào mắt.

Một hài tử đã không còn khống chế được nữa, bà ta phải làm sao?

Từ bỏ sao?

Làm sao mà bỏ được?

Còn có người khác thích hợp hơn sao?

Thái Hậu nâng ly rượu uống cạn.

Bà ta suy nghĩ cẩn thận, không bỏ được cũng phải bỏ.

Nếu người c.h.ế.t rồi thì mọi thứ sẽ thành công cốc.

Cho nên điều quan trong bây giờ là phải khiến Thụy nhi sinh được một hài tử trước khi chết! Cưới ai không quan trọng, quan trọng là để lại con nối dõi thì đại kế của bà ta mới có thể tiếp tục.

Thái Hậu ra vẻ từ ái: “Nếu con không muốn thì thôi.”

Sở Thụy không tỏ thái độ, một mình ngồi đó uống trà, hắn cứ như tách biệt khỏi thế giới này vậy.

Sau khi ca vũ kết thúc, công chúa Cổ Lệ lại thỉnh cầu được hiến vũ cho hoàng đế.

Nàng ta một thân y phục đỏ rực, trên đầu là trang sức leng keng, dáng người thiếu nữ linh động, nhảy múa rất có phong tình của người dị vực.

Trong đại điện có rất nhiều nam tử huân quý chưa lập gia đình, đôi mắt của bọn họ chỉ hận không thể mọc trên người công chúa.

Công chúa tay cầm lục lạc, nhanh nhẹn lướt qua những nam tử đó, để lại một mùi hương độc nhất của Hồng Nam.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.