Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 296



Một khúc ca vũ kết thúc, hoàng đế cười to nói: “Không biết công chúa Cổ Lệ cảm thấy nam tử Đại Tấn có so được với nam tử Hồng Nam?”

Công chúa Cổ Lệ tay đặt lên ngực, cung kính đáp lời: “Nam tử Đại Tấn thắng ở mỹ mạo, nhưng dáng người và sức mạnh không bằng dũng sĩ Hồng Nam, nhưng mà ——”

Nàng ta vừa nói vừa nhìn về phía một nam tử: “Đương nhiên, Đại Tấn cũng có dũng sĩ, ta ngửi được sức mạnh của Đại Tấn từ trên người của hắn.”

Người nàng ta đang nhìn chính là Sở Dực.

“Công chúa quả là tinh mắt, đây là tam hoàng tử Bình Tây Vương của Đại Tấn.” Một đại thần mở miệng nói: “Bình Tây Vương đã diệt sạch hãn phỉ của Đại Tấn, nói là đệ nhất dũng sĩ của Đại Tấn cũng không ngoa.”

Công chúa Cổ Lệ mỉm cười: “Bình Tây Vương, hạnh ngộ.”

Sở Dực chắp tay: “Công chúa Cổ Lệ, hạnh ngộ.”

“Ai da, coi trọng Bình Tây Vương rồi sao.” Đỗ Lăng kề tai Vân Sơ nói nhỏ: “Hiện giờ ngũ hoàng tử còn nhỏ, người đến tuổi thành thân cũng chỉ còn Bình Tây Vương, nếu Bình Tây Vương cưới công chúa Cổ Lệ thì thế lực của hắn sẽ ngang với Cung Hi Vương.”

Thái Tử cưới đích trưởng nữ của Thái sư, hai trắc phi đều là đích nữ nhà Nhị phẩm, còn có thể lực của Công Tôn gia, nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu, dù Bình Tây Vương cưới ai thì cũng kém hơnThái Tử.

Mà chính phi của Cung Hi Vương chính là thứ nữ của Đại học sĩ, nếu Bình Tây Vương cưới công chúa ngoại quốc thì thế lực của hắn cũng không kém cạnh Cung Hi Vương.

Vân Sơ đổi đề tài: “Hôn sự của Tiểu Anh định vào lúc nào, ta đi uống ly rượu mừng.”

“Ai ——” Nói tới chuyện này, Đỗ Lăng thở dài: “Vốn dĩ hôn sự đã định vào mùa xuân sang năm, nhưng hôn phu của Tiểu Anh đột nhiên ngã bệnh, hơn nữa bệnh không nhẹ, đã mời ngự y tới xem, nói chắc là không qua được mùa đông này.”

Vân Sơ khựng lại: “Nghiêm trọng như vậy sao?”

Đỗ Lăng gật đầu: “Có lẽ số mệnh của Tiểu Anh đã vô duyên như vậy, thôi, cứ vậy đi, cũng không phải Đỗ gia không nuôi nổi nữ nhi.”

Tiểu Anh nhìn trúng tứ hoàng tử, tứ hoàng tử c.h.ế.t rồi.

Đỗ gia chọn nhi tử phó Tả đô đốc cho Tiểu Anh, chắc cũng sống không được lâu.

Số mệnh đã như vậy, con người không thể chống lại.

Vân Sơ mở miệng nói: “Mời thần y tới xem chưa?”

Đỗ Lăng lắc lắc đầu: “Đã gửi vài phong thư tới Thanh Châu mà không có tin tức, chắc Tư thần y đã đi du lịch rồi.”

Vân Sơ nhớ kỹ chuyện này, quay về sẽ hỏi Ngô phu nhân, hỏi xem Ngô thiếu gia bây giờ đang theo Tư thần y đi tới đâu.

Nói tới Ngô thiếu gia, Vân Sơ cảm thấy vô cùng may mắn.

Đời trước người Ngô gia đều c.h.ế.t vì bệnh lạ, đời này nàng đã đưa Tư thần y tới bên cạnh Ngô thiếu gia, mấy tháng trước, Ngô thiếu gia gửi thư về báo mấy mụn nhọt trên mặt hắn đã tiêu tan, thân thể cũng dần dần khá lên.

Đều nói bệnh lâu ngày sẽ thành y, Ngô thiếu gia bị bệnh nhiều năm như vậy, cũng có nghiên cứu một số phương diện y học, lúc tới Thanh Châu cũng ở trong dược đường của Tư thần y, mỗi ngày mưa dầm thấm đất, càng ngày càng hiểu biết mấy thứ này, dần dần si mê, vì thế mà Tư thân y đã nhận Ngô thiếu gia làm đồ đệ, giữ lại bên người.

Yến hội kết thúc, Vân Sơ bèn sai người tới thôn trang suối nước nóng tìm Ngô phu nhân hỏi thăm tin tức.

Sở Dực đứng trên bậc thang đại điện, nhìn thân ảnh Vân Sơ dần dần khuất bóng.

Lúc này, một thiếu nữ yêu kiều đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn: “Bình Tây Vương đang nhìn gì vậy?”

Sắc mặt Sở Dực vô cùng lạnh lẽo.

Nhưng lúc hắn liếc thấy Cung Hi Vương Sở Mặc xuất hiện ở cách đó không xa thì đôi môi lạnh lẽo của hắn lập tức gợi lên một độ cung, chỉ là ý cười cũng không tới đáy mắt, hắn mở miệng: “Cổ... công chúa có chuyện gì?”

Hắn thật sự không nhớ rõ vị công chúa này tên Cổ Lệ hay Cổ Nguyệt, chỉ có thể qua loa cho có.

Công chúa Cổ Lệ đi đến trước mặt Sở Dực. Nàng ta nghiêng đầu, mềm mại nói: “Ta nghe người ta nói ngươi còn chưa cưới vương phi, thật vậy sao?”

Sở Dực gật đầu: “Quả thật là như thế.”

Công chúa Cổ Lệ nhoẻn miệng cười: “Ở Hồng Nam bọn ta, nam tử mười tám tuổi đã thành gia lập thất, tại sao ngươi đã hai mươi lăm hai mươi sáu mà vẫn còn lẻ loi một mình?”

“Đang đợi người có duyên thôi.” Sở Dực bình thản nói: “Công chúa còn có việc gì không?”

Thiếu nữ lấy một chiếc bao nhỏ treo bên hông, mở bao lấy ra mấy viên kẹo như thủy tinh sáng lấp lánh: “Đây là kẹo thủy tinh độc nhất vô nhị của Hồng Nam, Vương gia nếm thử xem có thích không?”

Cung Hi Vương đứng cách đó không xa nhìn Sở Dực nhận lấy kẹo.

Cánh môi hắn ta lộ ra một nụ cười châm biếm.

Tam đệ này vì người trong lòng mà cự tuyệt Đàm gia, cự tuyệt Phương gia, bây giờ công chúa đưa tới cửa lại chịu nhận rồi sao.

Thì ra không phải là vì quá yêu người trong lòng mà là năng lực của Đàm gia cùng Phương gia không đủ để khiến hắn động tâm.

Cung Hi Vương cười lạnh một tiếng, cao giọng nói: “Tam đệ, phụ hoàng bảo mấy người chúng ta đến Ngự Thư Phòng một chuyến.”

Hắn ta nói xong thì xoay người rời đi.

Hắn ta vừa đi thì gương mặt của Sở Dực cũng phủ lên một tầng hơi lạnh, tay hắn vẫn cầm viên kẹp thủy tinh kia, ngữ khí lạnh thấu xương: “Xin lỗi công chúa, ta không ăn đồ ngọt, công chúa tìm người khác đi.”

“Đinh”, viên kẹo rơi xuống đất.

Sở Dực xoay người sang chỗ khác, cất bước đi tới Ngự Thư Phòng.

Hốc mắt của công chúa Cổ Lệ lập tức đỏ lên, nàng ta ngồi xổm xuống nhặt lấy viên kẹo.

Hoàng đế gọi mấy nhi tử đến Ngự Thư Phòng, một đám nữ nhân hậu cung cũng có mặt ở đó, chủ yếu là thương lượng chuyện tiếp đãi sứ thần.

Hoàng Hậu cùng Thái Hậu tiếp đãi nữ quyến, mấy vị hoàng tử sẽ đưa những người còn lại du ngoạn kinh thành một phen.

Sau khi nói xong chính sự, Thái Hậu đột nhiên mở miệng: “Ai gia xa xa nhìn thấy Dực nhi và công chúa Cổ Lệ trò chuyện vô cùng vui vẻ, không bằng chúng ta tác hợp cho một mối lương duyên?”

Hoàng Hậu vô cùng kinh ngạc, Thái Hậu và Sở Dực lúc trước còn náo loạn một hồi, quan hệ như nước với lửa, tại sao bây giờ lại chủ động mở miệng cầu thú công chúa ngoại bang cho lão tam?

Thái Hậu không thèm để ý uống ngụm trà.

Bà ta thật sự là không chấp nhận được lão tam nên mới cầu thú công chúa Cổ Lệ cho hắn.

Lão tam vốn đang không có người cậy vào, sau khi cưới công chúa, toàn bộ Hồng Nam sẽ trở thành thế lực của lão tam.

Xin hỏi Hoàng Hậu Thái Tử có thể không hoảng loạn sao?

Xin hỏi lão nhị Sở Mặc có thể không sinh lòng cảnh giác sao?

Khiến lão tam trở thành cái đinh trong mắt tất cả mọi người không phải càng tốt hơn việc bà ta đích thân động thủ sao?

“Thái Hậu nói rất đúng.” Ân tần không nhịn được mở miệng: “Trong số tất cả hoàng tử, cũng chỉ còn Dực nhi là có thể thành hôn với công chúa, Dực nhi...”

Bà ấy nhìn về phía Sở Dực, đau khổ khuyên nhủ: “Liên hôn với công chúa Cổ Lệ là chuyện tốt cho cả hai quốc gia, con ngàn lần đừng hành động theo cảm tính.”

Nhi tử này của bà ấy vì nông nữ kia mà cự tuyệt tất cả quý nữ ở kinh thành, bà ấy chỉ có thể gộp chung hôn sự vào chuyện quốc gia đại sự để ép nhi tử đi vào khuôn khổ.

“Phụ hoàng, nhi thần cho rằng liên hôn không chỉ là hai nước kết giao hảo mà còn là tác thành cho một mối lương duyên.” Cung Hi Vương chắp tay nói: “Bây giờ tam đệ đã có người trong lòng, vì người trong lòng mà không cần gì cả, nếu bức bách tam đệ cưới công chúa, hắn chắc chắn sẽ vắng vẻ cô phụ công chúa, nếu như vậy thì giao tình nhiều năm giữa Hồng Nam và Đại Tấn cũng sẽ bị hủy trong một sớm một chiều.”

“Quả thật là như thế.” Hoàng Hậu gật đầu, ôn hòa nói: “Ngươi tình ta nguyện mới là một chuyện tốt đẹp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.