Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 3



“Đây không phải là chuyện một câu ta không có của ngươi liền có thể phủ nhận!” Sắc mặt Vân Sơ càng thêm nghiêm khắc: “Giấy trắng mực đen chính là chứng cứ, nếu bị người khác trình lên, nhẹ thì phụ thân ngươi giáng chức, nặng thì Tạ phủ chịu tội vào ngục, mặc kệ nặng hay nhẹ, ngươi đều không gánh vác nổi! Tổ tiên Tạ gia ba đời đọc sách, cuối cùng tới đời phụ thân ngươi mới vào triều làm quan, mà mấy dòng chữ này của ngươi sẽ khiến nỗ lực của mấy thế hệ đổ sông đổ bể, ngươi sẽ trở thành tội nhân của cả Tạ gia!”

Nàng giành lấy tờ giấy đó đập lên mặt Tạ Thế An.

Tạ lão thái thái giống như bị sét đánh, ngồi ngây trên ghế, bà ta thật không ngờ hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy.

Chẳng trách tôn tức tính cách ôn hòa đột nhiên nổi trận lôi đình, hóa ra An ca nhi thật sự đã phạm tội lớn.

Vân Sơ rũ mắt.

Chuyện này nói ra nghiêm trọng, trên thực tế, cho dù làm lớn, cùng lắm cũng chỉ phạt mấy tháng bổng lộc.

Hơn nữa, trượng phu Tạ Cảnh Ngọc của nàng thông minh như thế, có rất nhiều cách lướt qua chuyện này.

Trọng sinh về, rất nhiều chuyện đều phải mưu hoạch tỉ mỉ.

Nàng nhẹ giọng nói: “Từ sau khi An ca nhi nhận tổ quy tông, ta nuôi dưỡng hết mực, bốn năm qua chỉ có một lần nổi giận thế này, lại khiến lão thái thái tới đây, giống như ta làm một mẫu thân cũng không thể quản giáo hài tử của mình…hay là nói, cho dù An ca nhi được ta nhận nuôi, ta cũng không có tư cách quản giáo nghiêm khắc? Nếu đã như vậy, nhi tử này ta cũng không dám nhận nữa.”

Nàng vừa nãy còn nổi giận đùng đùng, lúc này lại bi thương, giống như đau lòng.

Lão thái thái lập tức sốt ruột: “Sơ Nhi, ta không có ý trách ngươi.”

“Nếu Vân Sơ không cần An ca nhi nữa, vậy An ca nhi chính là thứ tử, thứ tử đi đâu cũng bị người ta coi thường, lên quan trường cũng khó.

Tuy nói đã vào tộc phổ, không phải Vân Sơ nói không cần là có thể không cần, nhưng chỉ cần Vân Sơ thật lòng tiếp nhận, mới sẽ khiến Vân gia tiếp nhận.

Vân gia là phủ đại tướng quân nhất phẩm, không phải là thế gia một Tạ gia ngũ phẩm như họ sánh được…

Lão thái thái quay đầu: “An ca nhi, ngươi còn đứng ngốc ra đó làm gì.”

Tạ Thế An đi tới: “Trong sách nói, nghiêm mẫu xuất tài tử, từ mẫu đa bại nhi, mẫu thân quản giáo nghiêm khắc nhi tử, là hi vọng nhi tử có tiền đồ, ta lại không biết nỗi khổ tâm của mẫu thân, là ta sai rồi, ta tiếp tục quỳ ở từ đường.”

Vân Sơ nhếch môi.

Ngay từ đầu Tạ Thế An đã không phục việc nàng phạt hắn, cho nên kéo lão thái thái ra mặt.

Cho tới khi chứng cứ bày ra trước mắt, cho tới khi không thể biện giải, hắn mới cúi đầu, đưa ra lựa chọn có lợi nhất đối với mình.

Hài tử này giống Tạ Cảnh Ngọc, tâm tư thành phủ sâu, biết đọc sách, nếu không cũng sẽ không đỗ đầu Tam nguyên, tuổi còn trẻ đã vào nội các.

Nàng nhàn nhạt lên tiếng: “An ca nhi đừng quỳ thì hơn, lão thái thái sẽ đau lòng.”

Lão thái thái quả thực đau lòng.

Phải biết, Tạ gia từ khi khai phủ tới nay, không có tiền lệ quỳ từ đường.

Nhưng mẫu thân dạy dỗ nhi tử là lẽ trời, nếu tằng tổ mẫu như bà ta can dự vào, há không phải khiến người ta lạnh lòng?

Lão nhân gia bà ta chỉ đành dối lòng nói: “Nên quỳ vẫn phải quỳ.”

“Nếu lão thái thái đã nói như vậy rồi.” Vân Sơ thở dài: “Ngày xuân lạnh lẽo, không cần quỳ quá lâu, hai ngày là được.”

Tròng mắt của lão thái thái suýt rớt ra.

Quỳ hai canh giờ bà ta đã chê quá nhiều, thế mà lại quỳ hai ngày, sẽ xảy ra án mạng đó! Nhưng Tạ Thế An đã đáp: “Vâng, hai ngày sau ta sẽ đi thỉnh an mẫu thân.”

Mắt Vân Sơ sâu không thấy đáy.

Mới hai ngày mà thôi…

Trước khi chết, nàng đã quỳ những hơn hai tháng, không cầu được Tạ gia dâng tấu vì Vân gia mà là một ly rượu độc…

Đi ra An Thọ đường, Thính Sương lo lắng nói: “Phu nhân phạt đại thiếu gia như vậy, sợ là sẽ khiến đại thiếu gia xa cách với phu nhân.”

Vân Sơ cười.

Tạ Thế An chưa từng đồng lòng với nàng, nào có chuyện xa cách?

Kiếp trước dốc hết tâm huyết, thứ đổi lại là tính kế và phản bội, hà tất phải bỏ ra chân tâm nữa.

Trong phòng đã thắp đèn, vừa đi vào, nàng nhìn thấy một nam nhân ngồi trong thiên sảnh, đang uống trà.

Đây là Tạ Cảnh Ngọc hai mươi tám tuổi.

Năm đó khi mẫu thân tìm hôn sự cho nàng, nàng từng lén lút gặp Tạ Cảnh Ngọc, trạng nguyên lang phiên phiên, không bới móc được lỗi gì.

Nhưng nếu biết Tạ Cảnh Ngọc đã sớm có hài tử, nàng tuyệt đối sẽ không gả vào Tạ gia.

Nàng nhìn nữ tử đứng phía sau Tạ Cảnh Ngọc.

Trên dưới Tạ phủ đều biết, nữ tử này là quản sự đắc lực nhất bên cạnh Tạ Cảnh Ngọc, ai cũng gọi một tiếng Hạ ma ma.

Kiếp trước, sau khi Vân gia sụp đổ, nàng mới biết, hóa ra nữ tử này thế mà lại là mẫu thân thân sinh của Tạ Thế An.

Bốn năm trước, khi Tạ Cảnh Ngọc dẫn ba tỷ đệ Tạ Thế An về Tạ gia, chính miệng nói với nàng, nương thân của các hài tử đã chết.

Khi đó, hài tử của nàng c.h.ế.t yểu, mà ba tỷ đệ Tạ Thế An cũng mất nương, ba hài tử dĩ nhiên được nàng nhận nuôi, gọi nàng một tiếng mẫu thân.

Vì không để Vân gia nảy sinh ác cảm, để ngoại thất chi tử trở thành đích xuất, để nàng tận tâm tận lực nuôi hài tử, nàng bị hắn lừa gạt nhiều năm như thế…

“Phu quân.”

Vân Sơ nhàn nhạt gọi một tiếng.

Sau tân hôn, Tạ Cảnh Ngọc chưa từng vào phòng ngủ của nàng nữa.

Lúc đầu nàng mang thai, còn cảm tạ trượng phu chăm sóc.

Sau đó hằng đêm, hằng năm, nàng mong mỏi thân ảnh của trượng phu, nhưng hắn không tới, dần c.h.ế.t tâm, dồn hết tâm tư lên người hài tử.

Nếu nói Tạ Thế An một tay khiến Vân gia diệt vong, vậy thì bi kịch của cuộc đời nàng chính là bắt đầu từ Tạ Cảnh Ngọc.

“Phu quân là vì chuyện của An ca nhi mới tới?”

Sắc mặt Vân Sơ thanh đạm hỏi.

Nàng ngồi xuống bên bàn, lạnh giọng nói: “An ca nhi làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, phu quân cảm thấy ta không nên phạt sao?”

Nghe vậy, Tạ Cảnh Ngọc hơi kinh ngạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.