Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 5



Vân Sơ không thèm nhìn Thính Vũ. Ánh mắt nàng dừng lại trên người đám hài tử. Đại tiểu thư Tạ Phinh mười ba tuổi, duyên dáng yêu kiều. Đại thiếu gia Tạ Thế An còn quỳ ở từ đường. Nhị thiếu gia Tạ Thế Duy tám tuổi, không tới thỉnh an, đoán chừng là còn chưa ngủ dậy. Ba hài tử lớn nhất đều là do Hạ thị sinh. Tam thiếu gia chính là Tạ Thế Duãn. Nhị tiểu thư Tạ Nhàn, là Giang di nương sinh, hiện tại chỉ mới ba tuổi. Đào di nương mang thai, trong bụng là tứ thiếu gia tương lai...

Vân Sơ thoáng nhìn tất cả mọi người, lạnh nhạt nói: “Ta còn có chuyện phải xử lý, các ngươi đi đi.”

Sau khi nàng gả vào Tạ gia đã tiếp quản việc vặt của gia đình này, bởi vậy lão thái thái cùng thái thái đã miễn cho nàng việc tới thỉnh an hằng ngày.

Đám người tới thỉnh an vừa rời đi thì nhóm quản sự bà tử Tạ phủ cũng tới.

Đám bà tử bước vào báo cáo từng hạng mục công việc.

Vân Sơ thổi thổi vụn trà.

Tạ gia xem như là gia tộc vừa làm ruộng vừa đọc sách, sau khi phụ thân của Tạ Cảnh Ngọc đậu cử nhân, ruộng đất của mấy vùng lân cận ở quê nhà đều được treo dưới danh nghĩa Tạ gia để tránh thuế, nhờ vậy kiếm lời không ít bạc.

Đợi đến khi Tạ Cảnh Ngọc vào triều làm quan, cha chồng đã dùng số bạc đó mua mấy mảnh đất gần kinh thành cùng với mấy cửa hàng.

Doanh thu một năm của những cửa hàng đó cũng phải hơn năm ngàn lượng, hơn phân nửa đều bị Tạ Cảnh Ngọc cầm đi khơi thông con đường làm quan, số bạc còn dư lại căn bản không đủ cho người Tạ gia sống một cuộc sống cẩm y ngọc thực như vậy.

Đời trước nàng cảm thấy thẹn với Tạ gia nên luôn muốn làm chuyện gì đó trong khả năng của mình.

Vì thế mà của hồi môn của nàng bị đào rỗng từng chút một.

Thế nên sau này Vân gia xảy ra chuyện, nàng muốn cầm bạc tới địa lao sắp xếp một chút, nhưng lúc này của hồi môn của nàng chỉ còn lại chưa đến một ngàn lượng...

“Phu nhân?”

Thấy nàng chỉ uống trà không nói lời nào, đám bà tử tới báo cáo có chút thấp thỏm.

Vân Sơ khôi phục tinh thần, nhàn nhạt mở miệng: “Vừa nói tới đâu rồi?”

Bà tử vội nói: “Xuân tới rồi, hoa cỏ trong viện cũng nên đổi, năm nay đổi hoa lan hay đỗ quyên ạ?”

Vân Sơ cười khẽ.

Tạ gia là hàn môn, giọt bùn trên đùi còn chưa rửa sạch mà đã muốn học đòi các thế gia đại tộc kinh thành làm tiệc ngắm hoa hàng quý.

Mùa xuân mỗi năm sẽ đổi sang hoa lan, mùa thu đổi sang hoa cúc, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng lại vô cùng tốn kém.

Bốn năm năm qua là nàng dùng hồi môn của bản thân để duy trì thể diện của Tạ gia.

Nhưng bây giờ sao...

Nàng buông chung trà: “Hoa này cứ đổi tới đổi lui như thế thật quá phiền phức, năm nay đổi sang trồng cây ăn quả đi.”

Bà tử cho rằng bản thân mình nghe lầm: “Trồng, trồng cây ăn quả?”

Vân Sơ suy tư một lúc rồi nói: “Táo khỏe khoắn dễ trồng, cứ trồng táo đi.” Bà tử kia sợ ngây người.

Phu nhân trong kinh thành thích hoa cỏ, đầu xuân mỗi năm đều làm tiệc thưởng hoa, Tạ gia cũng không cam lòng lạc hậu, đó là cơ hội tốt để kết giao nhân mạch.

Ban đầu phu nhân nói trồng cây ăn quả, bà ta còn tưởng rằng sẽ trồng đào hoặc lê, dù sao hoa đào hoa lê cũng còn xem như có chút cảnh sắc.

Hoa táo vừa nhỏ vừa xấu, còn hay mọc dưới tán lá, chưa bao giờ nghe nói nhà nào trong kinh thành trồng táo.

Quả thực chưa từng nghe thấy!

“Còn chuyện gì khác không?” Vân Sơ thờ ơ nói: “Không còn gì nữa thì lui đi.”

Nhóm bà tử đã sớm nghe chuyện hôm qua phu nhân nổi trận lôi đình trách phạt đại thiếu gia, bọn họ nào dám nói gì nữa, chỉ có thể cúi đầu lui ra ngoài.

“Thính Phong, ngươi đi mời Trần bá tới đây một chuyến.” Vân Sơ mở miệng dặn dò: “Thính Sương, Thính Tuyết, hai người cái ngươi đi sắp xếp của hồi môn của ta một chút, thiếu thứ nào, dùng cho người nào việc nào ở Tạ gia, mỗi một sự kiện đều phải ghi chép rõ ràng.”

Thính Phong vội vàng chạy đi mời người.

Thính Sương chần chờ mở miệng: “Phu nhân, xảy ra chuyện gì vậy?”

Từ ngày hôm qua phu nhân đã có gì đó không đúng, trừng phạt đại thiếu gia xem như cũng có nguyên do, nhưng sau đó bảo Vũ di nương và tam thiếu gia dọn ra ngoài thì thật sự kỳ quái, hiện tại lại muốn kiểm kê của hồi môn... Chắc chắn là đã xảy ra chuyện không hay nào đó.

Vân Sơ nhìn Thính Sương.

Trong bốn nha hoàn hồi môn của nàng, người thông minh ổn trọng nhất là Thính Sương, chỉ là Thính Sương đã sớm chết trong cơn hỏa hoạn.

Nếu Thính Sương không chết, với sự nhạy bén của Thính Sương chắc chắn sẽ phát hiện ra bên trong cái túi da tinh xảo của Tạ Thế An chính là lòng lang dạ sói...

Vân Sơ nhìn nàng ấy, nhẹ nhàng nói: “Không có gì, đừng nghĩ nhiều, mau đi đi.”

Thính Sương đè nén sự lo lắng, cùng Thính Tuyết chạy tới nhà kho cất giữ của hồi môn.

Mười lăm phút lúc sau, Thính Phong đã đưa Trần bá tới.

Trần bá cũng là người Vân Sơ mang đến Tạ gia, tên Trần Đức Phúc, đã sắp năm mươi, chuyên quản lý coi sóc hồi môn của nàng.

Sau khi nàng tiếp nhận việc vặt của Tạ gia, đã giao mấy cửa hàng của Tạ gia cho Trần bá xử lý.

Cha chồng là người đọc sách, không giỏi kinh doanh, lúc trước mấy cửa hàng của Tạ gia một năm chỉ thu vào được hơn một ngàn lượng.

Sau khi giao vào tay Trần bá, một năm đã thu về khoảng bốn năm ngàn lượng.

“Bái kiến phu nhân.” Trần Đức Phúc đi vào: “Phu nhân gọi lão nô tới đây là có chuyện gì quan trọng sao?”

Vân Sơ mở miệng nói: “Trần bá, có phải trong số thủ hạ của ông có một quản sự họ Hạ không?”

“Đúng là có một người, tên Hạ Húc.” Trần Đức Phúc ngẩng đầu: “Người này có vấn đề gì sao?”

Vân Sơ rũ mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.