Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 509



Sở Trường Sinh nhún nhún vai, tiểu tử cướp cái gì không cướp, cố tình cướp con cá Hà tỷ tỷ tự tay nướng, ca ca tức giận cũng là chuyện bình thường.

Thấy đại tỷ cũng mặc kệ, Sở Hoằng Giác chỉ đành thút thít trả con cá nướng bị cắn mất một miếng về: “Đại ca, đệ sai rồi, sai rồi mà, huynh đừng ném đệ tới quân doanh rèn luyện, tay chân đệ mềm mại thế này, không chịu nổi đâu...”

Hắn một vừa nói vừa đi tới chỗ Sở Hoằng Du.

Trên mặt đất đều là cỏ dại, hắn không để ý dưới chân, lập tức vướng chân vấp ngã, cả người nhào về phía Hà Tĩnh Như.

Hà Tĩnh Như đứng không vững, cũng ngã về phía trước.

Trước mặt nàng ấy chính là Lâm Đông Đông.

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Lâm Đông Đông hiện ra một ý niệm quỷ dị.

Nếu Hà tiểu thư ngã vào người hắn thì có khi nào bị xem như đã mất trong sạch không, lỡ đâu lại đòi hắn phụ trách, phải cưới Hà tiểu thư làm vợ, sau đó phải làm thân thích với Trần Tam.

Thằng nhãi Trần Tam này ngày nào cũng chạy tới trước mặt Hoàng Thượng tranh sủng với hắn, thành thân thích rồi thì...

Nghĩ vậy, Lâm Đông Đông lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai tránh sang một bên, Hà Tĩnh Như cứ như vậy ngã vào lòng Sở Hoằng Du.

Sở Hoằng Du theo bản năng mở rộng vòng tay, dùng một tư thế an toàn ôm lấy Hà Tĩnh Như, giúp nàng ấy không ngã xuống đất.

Khoảnh khắc đó, bốn mắt nhìn nhau.

Sở Hoằng Du nằm mơ cũng không ngờ đến người trong lòng lại ngã vào n.g.ự.c mình.

Hà Tĩnh Như có nằm mơ cũng không nghĩ đến Hoàng Thượng lại ôm nàng ấy.

Tầm mắt hai người giao nhau, không gian bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

“Đại ca này, huynh còn định ôm bao lâu, Hà tiểu thư nhà người ta không cần thanh danh nữa sao?” Sở Hoằng Giác đưa tay kéo người ra.

Sở Hoằng Du bắt lấy Sở Hoằng Giác, đánh hắn một trận tơi bời.

“Tiểu vương bát đản, ai cho phép đệ tới trường săn thú!”

“Bây giờ lập tức cút về hoàng cung, chép mười lần Tam thiên tự, nếu không sẽ bị phạt cấm túc!”

Sở Hoằng Giác điên cuồng xin tha: “Đại ca, đệ sai rồi, đệ chỉ ăn một miếng cá nướng của huynh thôi mà, đến mức này sao, đến mức này sao! Hu hu hu, đại tỷ, mau tới cứu đệ... Trần Tam! Lâm Đông Đông! Các ngươi còn không đến đây, Yến Vương ta sẽ c.h.ế.t đó!”

Hà Tĩnh Như lo lắng nói: “Trưởng công chúa, cứ như vậy sẽ không sao chứ?”

Sở Trường Sinh mở miệng: “Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như thế, ta đã quen rồi.”

Một đám người cùng nhau ăn hết thịt nướng, mọi người tâm tình vui vẻ dọn đường về doanh trướng.

Lúc này sắc trời đã dần tối sầm, người ra ngoài săn thú cũng đã quay lại, doanh trướng chỗ nào cũng náo nhiệt.

Sở Trường Sinh chú ý một người mặc y phục đen đi ra sau núi, nàng ấy nhận ra đó là Mộ Dung Tất.

Nàng ấy đi theo: “Mộ Dung Tất, đã trễ thế này mà ngươi còn lên núi làm gì?”

Mộ Dung Tất quay đầu lại, nương theo ánh lửa nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của Sở Trường Sinh, hô hấp của hắn nháy mắt đông cứng lại.

Hắn lắp bắp nói: “Hồi Trưởng công chúa, ta lên núi hái thảo dược.”

“Đã trễ thế này mà còn trông rõ thảo dược sao?” Sở Trường Sinh tò mò hỏi.

“Trưởng công chúa có điều không biết, loại thảo dược này sẽ phát sáng trong đêm tối, cho nên chỉ có thể đi hái nó vào ban đêm.” Mộ Dung Tất dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu Trưởng công chúa cảm thấy hứng thú thì chi bằng đi cùng ta?”

Sở Trường Sinh ở trong cung lâu ngày, đương nhiên sẽ thích mấy thứ hiếm lạ như vậy, lập tức đi theo.

Hà Tĩnh Như nhìn thấy không ít thị vệ đi theo phía sau Sở Trường Sinh thì cũng yên tâm.

Nàng ấy xoay người đi về lều của mình.

Nàng ấy là nữ nhi nhà Lục phẩm, lều đương nhiên là bị xếp ở góc trong cùng.

Còn chưa về đến doanh trướng của mình thì đột nhiên lại bị mấy tiểu thư huân quý chặn đường.

“Vị này chính là Hà tiểu thư nhỉ?”

“Hình như phụ thân của Hà tiểu thư là quan Thất phẩm Lục phẩm gì đó, theo lý thuyết thì hẳn không có tư cách tới tham gia buổi săn thú này?”

“Ta nghe nói là do Hà tiểu thư nịnh bợ Trưởng công chúa, là Trưởng công chúa đích thân đưa nàng ta tới đây, cả buổi chiều hôm nay đều ở bên cạnh Trưởng công chúa.”

“Thật đúng là may mắn, thế mà lại nịnh bợ được Trưởng công chúa!”

Hà Tĩnh Như rũ mắt nói: “Không biết các vị tiểu thư có chuyện gì, không có việc gì thì ta cáo lui trước đây.”

“Thật ra là có một chuyện.” Vương tiểu thư mở miệng: “Trong buổi săn thú ngày mai, nếu Trưởng công chúa vẫn gọi ngươi đi theo, ngươi phải đưa ta đi cùng.”

Phụ thân nàng ta là quan Nhất phẩm trong triều, nàng ta rất có khả năng trở thành Hoàng Hậu, nhưng nói một câu mất mặt, tuy nàng ta thường vào cung nhưng chưa từng có cơ hội ở riêng với Hoàng Thượng. Hà Tĩnh Như thản nhiên nói: “E là ta không thể làm chủ được.”

“Ngươi phải mang ta đi cùng.” Vương tiểu thư lập tức lộ ra uy thế: “Nếu ngươi làm tốt, phụ thân ta sẽ đề bạt Hà gia các ngươi, nếu làm không xong...”

“Làm không xong thì sao?”

Một âm thanh lạnh lùng từ phía sau truyền đến.

Một đám thiên kim quay đầu nhìn, khi nhìn thấy một người mặc xiêm y vàng rực đi tới, ai nấy đều bị dọa cho choáng váng, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần thỉnh an: “Bái kiến Hoàng Thượng!”

Sở Hoằng Du khoanh tay đứng đó, đứng bên cạnh Hà Tĩnh Như.

Sắc mặt hắn lạnh như băng, giữa mày toát ra một cỗ khí lạnh, khí lạnh này như một chiếc lưới giăng giữa không trung, khiến đám người đứng dưới chiếc lưới này kinh hồn táng đảm.

“Khẩu khí của Vương tiểu thư thật là lớn.” Sở Hoằng Du cười lạnh: “Dưới mí mắt của trẫm mà còn dám lấy quan đồ ra uy h.i.ế.p người khác, nếu ở nơi trẫm không nhìn thấy thì còn thế nào nữa?”

“Hoàng Thượng bớt giận!” Đầu gối Vương tiểu thư mềm nhũn quỳ xuống đất: “Thần nữ chỉ đùa với Hà tiểu thư một chút...”

Sở Hoằng Du không nhanh không chậm mở miệng: “Vậy để quay về trẫm tước mũ cánh chuồn trên đầu phụ thân ngươi.”

Vương tiểu thư vô cùng kinh ngạc, sau đó lại khóc lóc xin tha: “Hoàng Thượng, là lỗi của thần nữ, không nên lan tới chỗ gia phụ, xin Hoàng Thượng thủ hạ lưu tình...”

“Nhìn xem Vương tiểu thư khóc thành cái dạng gì, trẫm cũng chỉ đùa một chút thôi mà.” Sở Hoằng Du giật nhẹ khóe môi: “Niệm tình Vương đại nhân lập nhiều công lao, việc này xem như bỏ qua, nếu có lần tới...”

“Không có, không có lần sau!” Vương tiểu thư lắc đầu kịch liệt: “Đa tạ Hoàng Thượng khai ân, thần nữ khấu tạ Hoàng Thượng!”

Sở Hoằng Du xua xua tay: “Lui ra đi.”

Đám thiên kim huân quý vội vàng lui xuống.

Tuy rằng Hoàng Thượng tuổi tác không lớn nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được uy áp to lớn của hắn, ở chung một chỗ với Hoàng Thượng càng khiến bọn họ khó chịu hơn cả chết.

Hà Tĩnh Như cúi đầu, vô cùng cung kính: “Tạ Hoàng Thượng giải vây.”

Sở Hoằng Du lại rất buồn rầu.

Rõ ràng hôm nay cùng nhau ăn thịt nướng, quan hệ đã gần gũi hơn không ít, sao bây giờ lại xa cách thế này.

Hắn mở miệng: “Hà tiểu thư ở chỗ nào?”

Hà Tĩnh Như tiện tay chỉ về phía một chiếc lều nằm trong góc.

“Ở đó nhiều kiến lắm.” Sở Hoằng Du nhíu mày: “Ta cho người tới đuổi hết kiến đi, ban đêm cũng có thể ngủ ngon hơn.”

Hà Tĩnh Như vội nói: “Không, không cần...”

“Cần.” Sở Hoằng Du nghiêm túc nói: “Vì ta mời nên ngươi mới tham dự buổi săn thú này, sao có thể khiến ngươi mất hứng quay về?”

Lồ ng n.g.ự.c Hà Tĩnh Như lại đập thình thịch.

Đêm dài.

Sở Trường Sinh đi theo Mộ Dung Tất lên núi.

Đi một hồi lâu cũng không thấy thảo dược phát sáng nào.”

“Trưởng công chúa, mệt mỏi sao?” Mộ Dung Tất dừng chân nói: “Vận khí hôm nay không tốt lắm, hay là chúng ta về đi.”

Sở Trường Sinh nhìn núi rừng đen kịt, gật đầu đồng ý: “Được, về tôi.”

Nàng ấy không phải người cố chấp, nếu hôm nay không tìm được thì hôm sau lại đến tìm.

Nàng ấy xoay người nhưng lại trượt chân dẫm vào không khí.

Mộ Dung Tất đứng bên cạnh vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng ấy, hai người cùng lăn xuống sườn núi.

Sở Trường Sinh cảm giác đầu mình được một lồ ng n.g.ự.c ấm áp bảo vệ, bên tai phát ra đủ loại âm thanh, chỉ một lúc sau cả hai đã lăn xuống dưới chân núi.”

“Trưởng công chúa, có bị thương chỗ nào không?”

Một âm thanh sốt ruột vang lên bên tai nàng ấy.

Nàng ấy vội nói: “Ta vẫn ổn, ngươi thì sao.”

“Ta cũng không sao.” Lúc này Mộ Dung Tất mới nhận ra bản thân đang ôm Sở Trường Sinh, hắn vội vàng buông nàng ấy ra.

Nếu không phải bóng đêm quá tối, Sở Trường Sinh nhất định sẽ chú ý hai má hắn đã ửng đỏ.

Nhưng nàng ấy lại nhạy cảm ngửi được mùi m.á.u tươi: “Ngươi chảy máu?”

Nàng lần theo mùi vị đó, phát hiện chân của hắn đã bị một nhánh cây dài cắt rất sâu, mơ hồ có thể thấy m.á.u thịt lộ ra.

Nàng ấy vội vàng đứng lên: “Người đâu!”

Đám thị vệ trước giờ chưa từng rời khỏi nàng ấy bây giờ lại không thấy đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.