Sau một buổi tối được tiếp xúc, trong mắt Vương Dĩnh các cô đều cho rằng anh là người đàn ông hoàn hảo.
Theo như Vương Dĩnh mà nói thì, anh Chu là một người đàn ông tốt, nhìn một bàn đầy đồ ăn này của anh làm, rất có tiêu chuẩn, sau này cô nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Vương Tĩnh Kỳ thầm trợn tròn mắt trong lòng, giả tạo như vậy mà Vương Dĩnh cũng không nhậ ra, cô thật là đau lòng vì chỉ số thông minh của cô ấy, mấy món này ở nhà có thể tự làm được sao, toàn là do Chu Cẩn Du muốn biểu hiện tốt trước mặt mọi người nên đặt nhà hàng làm sẵn. Chỉ có điều cái lưỡi của Vương Dĩnh rất là lợi hại, mấy món này đều là do đầu bếp có danh tiếng làm, mỗi một món giá cả cũng vô cùng xa xỉ.
Mà nếu nói theo cách của Tưởng Hi Văn, lão Chu nhà cô là một đồng chí tốt, mặc kệ bên ngoài oai phong thế nào, lúc ở nhà vẫn là một người đàn ông tốt, cả buổi tối không rời mắt khỏi Vương Tĩnh Kỳ, nhìn anh hết sức bảo vệ cô như vậy, các cô cũng thấy ngứa miệng.
Vương Tĩnh Kỳ một lần nữa thầm trợn mắt trong lòng, Chu Cẩn Du chỉ giả bộ làm vậy cho cậu thấy thôi, cử chỉ giả tạo như vậy, các cậu thật sự không phát hiện sao?
Còn nói theo cách của Từ Mộc Nghiên, anh Chu của cô cũng là một người chồng tốt, từ lúc các cô vào cửa đến giờ anh cứ loay hoay bận rộn các thứ, còn cô thì giống như ông Phật sống, chỉ ngồi trên ghế sofa không cần động một ngón tay, đã có anh Chu chuẩn bị đầy đủ cho cô, nào là bưng trà pha nước, nào là gọt trái cây, người ta làm hết mọi thứ, một người chồng như vậy, rất là hiếm có.
Vương Tĩnh Kỳ thầm trợn mắt vô số lần trong lòng, đó là do Chu Cẩn Du sợ con của anh ta mệt, vì cô có liên quan đến đứa bé nên cũng được coi trọng theo, chứ lúc trước làm gì mà được như bây giờ.
Mặc kệ như thế nào, buổi gặp mặt này cũng vô cùng thành công, Chu Cẩn Du thu phục được ba cô bạn thân của Vương Tĩnh Kỳ, bọn họ cũng đồng ý với anh, lúc anh không có bên cạnh cô, bọn họ sẽ kiêm luôn chức quản gia, nhất định sẽ giúp Chu Cẩn Du bảo vệ Vương Tĩnh Kỳ thật tốt.
Đương nhiên là chuyện Vương Tĩnh Kỳ mang thai cũng không có giấu các cô, mấy tháng sau này còn cần các cô chiếu cố. Hơn nữa Chu Cẩn Du còn không thèm hỏi qua ý kiến của Vương Tĩnh Kỳ mà trực tiếp nói với Tưởng Hi Văn về chuyện dạy thêm.
Tình huống của Vương Tĩnh Kỳ bây giờ không thích hợp với cách dạy học liên tục từ sáng đến trưa ở lớp dạy thêm nữa, Tưởng Hi Văn là người thông minh sáng suốt nhất trong nhóm bốn người các cô, cho nên Chu Cẩn Du mới nói chuyện này với cô ấy để tìm cách, xem có thể tạm thời tìm một giáo viên khác đứng lớp thay hay không, không chia hoa hồng cũng không sao cả, chờ đến khi nào Vương Tĩnh Kỳ đi dạy lại được thì tiếp tục kiếm tiền cũng không sao.
Chu Cẩn Du không dám nói để cho Vương Tĩnh Kỳ nghỉ việc, bởi vì anh biết cô rất coi trọng việc dạy thêm, không muốn làm cô tức giận, nên chỉ nói là xin cho cô tạm nghỉ một thời gian, chuyện sau này cứ tùy theo tình huống mà quyết định.
Tưởng Hi Văn không chút suy nghĩ liền đáp ứng, thị trưởng Chu đã nói như vậy rồi, đương nhiên là không sao. Vả lại cô ấy là bạn thân với Vương Tĩnh Kỳ, cô ấy cũng muốn cô được khỏe mạnh, được hạnh phúc, thấy lão Chu coi trọng cô như vậy, là một người bạn thân, cô ấy rất vui mừng cho Tĩnh Kỳ.
Thời tiết của thành phố D mấy ngày nay hình như cũng cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của cặp vợ chồng nhà họ Chu, nhiệt độ luôn ở mức vừa phải, không mưa không gió.
Khoảng thời gian này xem ra là nhiệt độ thoải mái nhất ở thành phố phương Bắc.
"Anh thấy em mặc cái này có được không?" Vương Tĩnh Kỳ đi ra từ trong phòng ngủ, chống nạnh hỏi ý kiến chồng mình.
Chu Cẩn Du nhìn thoáng qua, nhíu mày nói: "Không phải anh đã để sẵn quần áo cho em ở trên giường rồi sao, mặc bộ kia đi."
"Anh chuẩn bị quần áo cho em cái kiểu gì, lạnh muốn chết mà anh cho em mặc váy, đứa bé của anh đông lạnh thì phải làm sao bây giờ!" Không phải là Vương Tĩnh Kỳ không thấy cái váy đó, chỉ là hai ngày trước cô vừa mới nhìn thấy cô ả Ngô Mật Nhi đáng ghét kia mặc váy, bây giờ mà mặc váy, cô cảm thấy rất xấu hổ.
"Yên tâm, bị đông lạnh cũng không có nhanh như vậy đâu, mau thay đồ đi." Chu Cẩn Du nhìn vợ mình đứng chỗ cánh cửa mè nheo, buồn cười nói: "Sao, muốn anh thay quần áo cho em có phải không?"
"Cút, đúng là không đứng đắn!" Vương Tĩnh Kỳ trợn mắt nhìn anh, nhanh chóng đi về phòng thay quần áo.
Buổi tối, Chu Cẩn Du trong bộ âu phục phẳng phiu, còn Vương Tĩnh Kỳ mặc bộ váy Chanel, hai người đứng cạnh nhau, trông vô cùng xứng đôi.
Xôn xao nói chuyện một hồi, khách khứa cũng đã tới đông đủ, bữa tiệc chính thức được bắt đầu.
Lúc hai người cùng nhau bước lên sân khấu, cả sảnh tiệc bắt đầu xì xào bàn tán.
Trong đó người bị kích động lớn nhất chính là hiệu trưởng Cao Phẩm Nghiêm, lúc đầu ông ta còn tưởng mình hoa mắt, làm sao thị trưởng Chu Cẩn Du lại xuất hiện ở chỗ này được cơ chứ, kết quả bây giờ hai người đi đến cạnh bàn tiệc, thì ra ông ta không có nhìn lầm.
"Thị trưởng Chu, thật là quá vinh hạnh, có thể gặp được anh ở chỗ này!" Cao Phẩm Nghiêm uỵch một cái đứng phắt dậy, kích động nắm lấy tay Chu Cẩn Du.
"Ha ha, họ Chu tôi đây rất hân hạnh được đón tiếp hiệu trưởng Cao đến dự tiệc cưới của chúng tôi. Mời ngài đừng khách sáo, lát nữa cứ tự nhiên ăn uống thoải mái!" Chu Cẩn Du vẫn luôn lịch sự duy trì nụ cười trên mặt.
Lúc này Cao Phẩm Nghiêm mới phát hiện người phụ nữ đang cười tươi như hoa đứng bên cạnh Chu Cẩn Du chính là cô giáo Vương Tĩnh Kỳ của trường mình, đến lúc này mà ông ta còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, vậy cũng quá ngu ngốc rồi.
"Ha ha, thị trưởng Chu đúng là có mắt nhìn người, cô giáo Vương chính là một trong những giáo viên xuất sắc nhất của trường chúng ta, là người đã mang về cho trường rất nhiều vinh dự! Hơn nữa, cô giáo Vương không chỉ dạy giỏi, mà còn biết cách tạo sự đoàn kết giữa mọi người, xem giúp đỡ người khách là niềm vui, không ngừng tìm tòi học hỏi cái mới, một giáo viên ưu tú như vậy, tất nhiên là phải nhanh chóng thăng cấp cho cô ấy... Tóm lại cô giáo Vương là một giáo viên cực kỳ ưu tú, ban lãnh đạo nhà trường chúng tôi đã quyết tâm bồi dưỡng cho cô ấy thật tốt rồi!" Cao Phẩm Nghiêm hết mực tán dương, trong lòng thầm nghĩ, từ khi nào mà cô giáo Tiểu Vương quyến rũ được vị thị trưởng Chu này?
Cao Phẩm Nghiêm nhanh chóng nhớ lại một lần duy nhất mà Chu Cẩn Du tới trường Nhất Trung để giám sát, nhớ lúc đó ban đầu tâm trạng Chu Cẩn Du không được tốt, nhưng lúc sau vừa nhìn thấy cô giáo Vương, nghe cô giảng một tiết học thì tâm tình trở nên rất tốt, nói chuyện cũng bớt căng thẳng hơn. Nghĩ tới đây, Cao Phẩm Nghiêm cười ha ha trong bụng, cô giáo Tiểu Vương đúng là thần hộ mệnh của mình!
Chu Cẩn Du nghe Cao Phẩm Nghiêm hết lòng khen ngợi, chỉ tủm tỉm cười, vị hiệu trưởng Cao này coi như biết nịnh hót đúng chỗ.
Sau khi chào hỏi Cao Phẩm Nghiêm xong, Vương Tĩnh Kỳ nắm tay Chu Cẩn Du lên sân khấu, nói vài câu với mọi người, sau đó thêm một câu kinh điển là "mọi người ăn uống ngon miệng", bữa tiệc liền được khai vị.
"Em có muốn nghỉ ngơi một chút không, lát nữa chúng ta đi kính rượu tiếp." Trong phòng nghỉ, Chu Cẩn Du đang bóp vai cho vợ mình.
"Không cần, em không sao, vả lại một hồi nữa mọi người ăn uống xong đi về rồi chúng ta mới xuất hiện thì kỳ lắm." Vương Tĩnh Kỳ hưởng thụ sự phục vụ của chồng. Thật ra cô cực kỳ không muốn ra ngoài, nhưng lần này là bắt buộc, sớm muộn gì cũng phải đi, nên đi sớm thì tốt hơn.
"Yên tâm, bọn họ không có khả năng sẽ bỏ về trước đâu, vả lại bên ngoài còn có mấy người Tưởng Hi Văn cô ấy tiếp khách, em chỉ cần lo cho bản thân mình là được rồi." Bàn tay anh vẫn không mạnh không nhẹ xoa bóp vai cô.
"Ừm, vậy thì nghỉ ngơi ở đây một lát đi." Người ta cũng đã khuyên như vậy rồi, thôi thì cứ ngồi nghỉ một lát đi.
Cô có thể tưởng tượng được, các đồng nghiệp của cô ngoài kia lúc biết người đàn ông cô gả cho chính là thị trưởng Chu Cẩn Du, hai mắt của họ như muốn nổ tung, nếu mà còn chưa nhìn thấy Chu Cẩn Du đi ra chào hỏi bắt tay với bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ không chịu về. Cơ hội tốt như vậy mà không bắt lấy, bọn họ đâu có ngu.
Đến khi hai người lại một lần nữa xuất hiện ở sảnh tiệc, đã là nửa tiếng sau, Vương Tĩnh Kỳ không chỉ nghỉ ngơi tốt, mà còn ăn chút đồ ăn lót dạ, bây giờ cô đã là phụ nữ có thai, không thể để mình nhịn đói.
Sau đó hai người đi lần lượt tới từng bàn để kính rượu, đương nhiên là Chu Cẩn Du uống nước sôi để nguội, còn Vương Tĩnh Kỳ uống nước ép hoa quả. Tốc độ di chuyển rất chậm, mỗi lần đến một bàn phải dừng lại rất lâu, bởi vì người nào cũng lôi kéo Chu Cẩn Du lại để tự giới thiệu về bản thân mình, rồi còn ca ngợi Vương Tĩnh Kỳ, cuối cùng là hàng tá những lời chúc phúc giống như là không cần tiền mà chỉ cần cặp đôi tân hôn được hạnh phúc =)) Tất cả mọi người đều tranh thủ thời gian có hạn, có thể để lại ấn tượng tốt với thị trưởng, để sau này còn có chỗ dựa mà nhờ cậy.
Chu Cẩn Du cũng không chê phiền phức, luôn giữ vững nụ cười nghe mọi người nịnh nọt, sau đó anh sẽ nói mấy câu khiêm tốn, nào là Tĩnh Kỳ nhà tôi có chút ngốc nghếch, sau này phiền các vị chiếu cố nhiều hơn, nào là tính tình Tĩnh Kỳ nhà tôi không được tốt lắm, sau này nếu có chỗ nào đắc tội phiền các vị hãy cân nhắc mà bỏ qua cho cô ấy, rồi còn là Tĩnh Kỳ nhà tôi vẫn còn trẻ tuổi, không có nhiều kinh nghiệm sống, phiền các vị chỉ bảo cô ấy nhiều một chút vân vân.
Lúc đầu được người khác khích lệ, Vương Tĩnh Kỳ còn giả bộ khó xử, càng về sau cô càng cảm thấy không có cảm giác gì, thực chất cô không có làm cái gì xứng đáng để được người khác khen ngợi hết, mà suốt mấy tiếng đồng hồ cứ liên tục nghe người ta ca tụng như vậy, cô cũng dần mất hết kiên nhẫn.
Tới mỗi một bàn nào cũng kéo dài lôi thôi như vậy, tổng cộng mới có sáu bàn, mà hai người bọn họ đã phải đi mất một tiếng đồng hồ, vẫn còn chưa xong.
Vương Tĩnh Kỳ đứng lâu nên hơi mỏi, hết dồn trọng tâm qua chân phải, lại chuyển sang chân trái, lần lượt đổi qua đổi lại để chịu lực.
"Mệt rồi sao?" Rốt cuộc cũng xong một bàn, còn có hai bàn nữa là hoàn tất, Chu Cẩn Du vừa dắt tay Vương Tĩnh Kỳ đi qua bàn khác vừa nhỏ giọng hỏi.
"Ừ, đứng lâu nên đau gót chân." Vương Tĩnh Kỳ có chút không vui, mặc dù bữa tiệc lần này là để chiêu đãi các đồng nghiệp của mình, nhưng tất cả mọi người đều một lòng đặt hết sự chú ý lên người chú rể, làm cô dâu phải chờ đợi rất là nhàm chán. Mà cũng là bởi vì chú rể, bữa tiệc cưới này đáng ra phải sớm ăn xong rồi chứ đâu có kéo dài tới bây giờ, nhìn vẻ mặt kích động của mọi người, chắc chắn một hồi nữa bữa tiệc này sẽ không chỉ dừng lại ở đây.
"Vậy để cho Mộc Nghiên đưa em vào phòng nghỉ nghỉ ngơi một lát đi, đừng cố sức." Chu Cẩn Du dừng lại, mặc kệ khách khứa ngồi ở cái bàn tiếp theo đang giương ánh mắt chờ đợi nhìn anh, dứt khoát gọi Từ Mộc Nghiên đến.
"Không cần, chỉ còn có hai bàn thôi, em đứng thêm một chút nữa là được rồi. Vả lại bây giờ em mà không đi kính rượu lại để người khác xoi mói nữa." Vương Tĩnh Kỳ muốn đi nghỉ ngơi, nhưng lại cảm thấy xấu hổ, dù sao cô cũng là nhân vật chính của hôm nay.
Chu Cẩn Du thấp giọng cười: "Em cảm thấy bọn họ chờ em đi kính rượu hay là chờ anh? Không cần phải cố sức, làm mệt con anh, có hai bàn nữa thôi để mình anh đi là được rồi."
Vương Tĩnh Kỳ nghĩ cũng đúng, cô đi theo chỉ làm nền thôi, đoán chừng cô có đi theo hay không bọn họ còn không thèm để ý.
Cho nên cô nghe lời đi theo Từ Mộc Nghiên vào phòng nghỉ, ui da, chân cô đau quá trời.
Sau đó một mình Chu Cẩn Du đi kính rượu hai bàn còn lại, mọi người hỏi cô giáo Vương Tĩnh Kỳ đâu, anh chỉ tùy tiện tìm một lý do trả lời qua loa.