Vương Tuấn Kì sau khi đưa em gái về nhà, thì lết thân mỏi mệt của mình về nhà, nhìn thấy trong nhà vẫn còn sáng đèn thì vô cùng chán nản.
"Anh đã đi đâu vậy?" Triệu Bình nghe được tiếng bước chân, biết là Vương Tuấn Kì đã về liền vén chăn đi dép chạy ra xem.
Vương Tuấn Kì đang đổi giày, nghe được câu nói của Triệu Bình hàm ý tức giận, bất đắc dĩ đứng thẳng người nói: "Không phải chiều nay anh đã gọi điện cho em rồi sao, ba anh phải nhập viện, anh vào viện thăm ba."
Triệu Bình sao có thể không biết anh đi đâu, hỏi như vậy chỉ là tìm cớ để cãi nhau, nhưng tới khi Vương Tuấn Kì ngẩng đầu lên cô thấy trên cổ anh có vết thương thì vô cùng hoảng sợ.
"Anh bị sao vậy, tới bệnh viện thăm ba mà để chính mình bị thương nữa sao." Triệu Bình sốt ruột, chạy nhanh tới hỏi thăm.
Triệu Bình và Vương Tuấn Kì trước giờ chưa bao giờ cãi nhau (Vương Tuấn Kì nghe lời Triệu Bình cô nói gì thì chính là ngư vậy). Bởi vì chuyện của Vương gia, hai người mới như vậy, nhìn thấy anh bị thương thật sự cô rất lo.
Vương Tuấn Kì có chút ngượng ngùng hướng bên cạnh né tránh "Không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da thôi."
Anh không dám nói vì sao bị thương, Triệu Bình đối với gia đình mình vốn còn có rất nhiều thành kiến, đối với em gái mình cũng có chút bất đồng quan điểm. Nếu biết mình bị nhà chồng của em gái đánh thì nhất định sẽ làm ồn. Hơn nữa Triệu Bình đối với đối với việc em gái mình ly hôn cũng có chút không đồng tình. Nếu biết chuyện này thì nhất định sẽ đỏ hết lỗi lên đầu em gái.
Triệu Bình vừa thấy ánh mắt chồng mình lóe lên, biết chắc là chuyện này có vấn đề. Một người ra ngoài cả đêm, sau đó về nhà bị thương như vậy nói không có việc gì thì thật không thể tin được.
"Đừng nhúc nhích. Đứng yên." Triệu Bình vỗ vai Vương Tuấn Kì, sau đó cẩn thận xem xét.
Cô càng xem càng bực mình. Chắc chắn vết thương này là do đánh nhau với phụ nữ.
"Anh đã đánh nhau, với phụ nữ?"
Vương Tuấn Kì nghĩ xem ra giấu không được, cũng không né tránh nữa, nhưng cũng không lên tiếng.
Triệu Bình nhìn anh trông như một con gấu, trong lòng càng tức giận.
"Là mẹ đánh anh, bởi vì chúng ta chưa đưa tiền?" Triệu Bình chỉ có thể nghĩ ra lý do này .
Lúc chiều, cô nhận được điện thoại của anh biết ba chồng nhập viện, trong lòng ý nghĩ đầu tiên là thật sự hết giận, ông già đó bình thường không có việc gì sẽ kiếm việc gây sự, chỉ cần ông ta không thoải mái sẽ ép người khác cùng ốm với mình. Vậy nên nếu ông ta ốm thì có thể yên tĩnh một thời gian rồi.
Bất quá khi nghe chồng mình nói muốn đưa tiền cho nhà chồng thì cô liền tức điên lên. Hai người đều không có công việc ổn định, đi làm thuê cho người ta. Cả hai cũng đã ba mươi tuổi nên đang muốn kiếm thêm để dành tiền để sinh con. Không nghĩ tới bây giờ số tiền ấy đã đưa hết cho nhà chồng rồi.
"Em đừng đoán mò, không phải như vậy đâu." Vương Tuấn Kì nhìn Triệu Bình liếc mắt một cái nói. Anh tuy rằng không giữ tiền, nhưng trong nhà có bao nhiêu tiền anh vẫn biết. Cho nên lúc buổi chiều nghe Triệu Bình nói trong nhà không có tiền, trong lòng anh không phải không oán hận. Triệu Bình làm như vậy khiến anh có chút không vừa lòng.
"Vậy thì tại sao. Anh bị em gái đánh" Triệu Bình nghi ngờ nhìn anh, khả năng chính cô còn cảm thấy có chút không tin, em gái chồng dù sao cũng là cô giáo, hơn nữa tính tình cũng tốt nhìn thế nào cũng không giống người hay đánh nhau.
"Không phải, em gái anh không phải người như vậy." Vương Tuấn Kì nghe Triệu Bình hoài nghi đến em gái mình liền cãi lại.
Sau đó kể lại chuyện cùng Trương gia đánh nhau kể cho cô nghe.
"Hừ, bình thường em nói chuyện của nhà mình anh còn không muốn nghe, hiện tại anh xem anh đang làm gì vậy." Tất cả những điều này đều là trong lòng cô nói ra. Cô biết Vương Tấn Kì là người rất yêu thương em gái, nhưng chuyện hôm nay thì cô không thể giấu trong lòng nữa.
"Em đừng nói nữa, chuyện này không phải do Tĩnh Kì cố ý." Vương Tuấn Kì nghe cô nói vậy thật không chịu được.
"Hừ, em gái anh là lá ngọc cành vàng hay sao mà không được nhắc tới. Anh xem, tới tâm tư của một người đàn ong còn không hiểu thì làm được gì." Triệu Bình cũng gân cổ cãi lại.
"Câm miệng, chuyện của em tôi không cần cô quan tâm." Vương Tuấn Kì nghiêm mặt nói.
"Hừ, có muốn tôi cũng không thèm quan tâm."
Vương Tuấn Kì trừng mắt nhìn Triệu Bình một hồi lâu rồi mới hít một hơi thật sâu, áp chế cơn tức trong lòng.
Ngẫm lại trong nhà đã có không ít chuyện, nếu mình cùng Triệu Bình đánh nhau, thật đúng là không ra sao, cho nên chịu đựng, nói: "Thôi đi, ba anh đang nằm viện, Tĩnh Kì cũng ly hôn, trong nhà đã nhiều chuyện lắm rồi. Em dọn một căn phòng đi, nếu Tĩnh Kì thật sự ly hôn thì nó không có chỗ để đi đâu, nên trước hết cứ để nó ở tạm đó đã." Anh nói vẻ mệt mỏi.
Triệu Bình định nói tiếp, nhưng thấy Vương Tuấn Kì mệt mỏi như vậy, cũng có chút đau lòng.
Cô đã sớm nghĩ kỹ không thể để Vương gia làm ảnh hưởng tới hai người. Cô cũng đã kiên trì thời gian dài như vậy, tại sao có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ đâu, nghĩ vậy cô cũng dịu đi nói "Đây là ý của anh. Vậy anh đã hỏi ý Tĩnh Kì chưa?" Em gái của chồng bình thường vẫn là rất ít khi gặp, cho tới bây giờ Tĩnh Kì tới đây cũng chỉ là đưa đồ các thứ. Vậy đây chắc không phải ý của cô ấy.
"Ý tứ của anh , nếu nó và Trương Dương ly hôn, ba anh chắc chắn sợ bị điều tiếng, không cho nó ở nhà, nó cũng là nữ, không tới đây thì còn đi đâu nữa."
Triệu Bình vừa nghe chỉ biết lại là ý của chồng mình, cái này dễ làm, chỉ cần dọa một chút khẳng định cô ta sẽ không dám đến ở.
"Được, dù sao em cũng là chị dâu sao lại không giúp. Đợi cuối tuần em sẽ dọn phòng."Triệu Bình suy nghĩ cẩn thận rồi nói.
Nghĩ kỹ này đó, không có gì phiền toái, Triệu Bình tâm tình cũng tốt , đột nhiên cô lại nghĩ tới đến một vấn đề quan trọng.