Xem thủy triều xong, hai thầy trò hỏa tốc chạy về hướng Yên Vũ Lâu, lên thuyền đi tới đảo nhỏ giữa hồ. Khi hai người đến nơi thì đã đến giờ Tý, lờ mờ nhìn thấy không ít người đã đến trước. Hoàng Dược Sư kéo Niệm Từ, hệt như lần đầu tiên gặp mặt nàng, hắn phi thân đem nàng phóng lên lầu của Yên Vũ Lâu.
“Võ công của ngươi vẫn chưa tới nơi tới chốn, đừng nên đi xuống tham gia náo nhiệt. Đợi sau khi kết thúc mọi chuyện vi sư sẽ đi lên đón ngươi.”
Hai thầy trò đang nói chuyện thì nghe thấy trong sương mù truyền đến tiếng người đang nhai đồ ăn. Thầy trò đi vào thì thấy Hồng Thất Công đang vừa gặm đùi gà vừa tựa vào cửa sổ ngắm nhìn toàn cảnh bên dưới.
“Hồng huynh cũng thật là hăng hái, cũng tới đây tham gia náo nhiệt ư?”- Hoàng Dược Sư hắng giọng nói.
Hồng Thất Công quay đầu lại, cầm đùi gà vẫy vẫy, cười nói:
“Lão ăn mày ta nhàn rỗi không có việc gì làm, không tìm nơi náo nhiệt để chơi thì còn đi đâu nữa? Hoàng huynh luôn yêu thích yên tĩnh, tại sao cũng tới nơi này?”
“Huynh biết rõ rồi còn hỏi. Trước khi Dung Nhi rời đảo nói cho ta biết chuyện còn không phải là do muốn ta tới đây sao. Hơn nữa, ta bế quan mười lăm năm cũng đã đủ lâu rồi, trước khi đến Hoa Sơn Luận Kiếm cũng muốn cùng đồ đệ đi du ngoạn một chút”- Hoàng Dược Sư nói.
“Hồng tiền bối, đã lâu không gặp! Ngài vẫn khỏe chứ?”- Niệm Từ lên tiếng thỉnh an.
“Ta vẫn còn sống đây, có cái gì không khỏe đâu”- Hồng Thất Công vẫn không ngừng gặm đùi gà nói.
“Dung nhi gửi thư có nói huynh bị Âu Dương Phong ám toán, nội công đã mất hết, có thực không?” - Hoàng Dược Sư hỏi.
“Đúng vậy! Đúng là ta trúng ám chiêu của lão già kia. Nhưng huynh cũng không cần lo lắng. Con rể huynh đã tìm ra phương thức chữa thương ở trong Cửu Âm Chân Kinh mà chữa cho ta, rất công hiệu. Nội lực của ta cũng đang dần dần khôi phục lại rồi.”
“Ừm, vậy thì tốt!”- Vốn khi biết Hồng Thất Công bị thương, Hoàng Dược Sư liền suy nghĩ làm như thế nào có thể chữa thương cho hắn, nhưng hiện nay Quách Tĩnh đã thay mình làm là tốt rồi.
“Dung Nhi nhà ta có cùng ngu đồ đệ bảo bối của huynh đến đây không?”- Hắn lại tiếp tục hỏi.
“Không phải chúng đang ở phía dưới kia sao?”- Hồng Thất Công đưa tay chỉ xuống dưới lầu.
Hai người tiến về phía cửa sổ, thì nhìn thấy Hoàng Dung, Quách Tĩnh cùng với Toàn Chân Thất Tử và Giang Nam Thất Quái đang nói gì đó.
“Hồng huynh, đồ đệ ta công phu vẫn chưa tốt, ta để nàng ở đây cùng huynh xem cuộc vui, ta đi xuống kia trước.”- Rốt cục cũng nhìn thấy nữ nhi bảo bối, Hoàng Dược Sư không nhẫn nại được, sau khi chào hỏi xong vội vã xuống lầu.
“Hồng tiền bối, đại ca của vãn bối đâu? Hắn không tới đây sao?” Niệm Từ muốn hỏi một chút về tung tích của Chu Bá Thông.
“Có náo nhiệt thì làm sao hắn không tới được? Nhưng ta cũng không thấy hắn, không biết hắn đã chạy đi đâu rồi nữa”
“Ta tới rồi, ta tới rồi!”- Hai người vừa nói đến đây thì Chu Bá Thông từ một cái cửa sổ khác bay vào trong phòng.
“Muội muội, ngươi cũng tới đây xem náo nhiệt a”- Nhìn thấy muội muội của mình, hắn hết sức vui mừng.
“Đại ca, muội rất nhớ huynh nha!”- Niệm Từ cao hứng tiến lên kéo cánh tay của hắn. Huynh muội hai người cũng không thèm để ý đến Hồng Thất Công nữa, bắt đầu líu lo kể lại chuyện của mình cho đối phương nghe. Lão Ngoan Đồng kể chuyện sau khi đắm thuyền thì mình phải uống bao nhiêu nước, ở trên thuyền như thế nào lại đánh cuộc cùng với Âu Dương Phong, như thế nào lại nhảy xuống biển ngao du, về Uyên Ương Ngũ Trân Quái hữu danh vô thực như thế nào, rồi trò đùa dai của hắn ở trong hoàng cung…Niệm Từ thì lại kể quá trình mình biết chữ, nội công đã thăng tiến như thế nào, đã có thể vận dụng khinh công ra sao, chuyện sư phụ đánh cờ với mình bị thua phải đi làm cơm, ý muốn làm Hoa Đào cầm ma của mình, Khúc sư huynh cho mình dây chuyền xinh đẹp như thế nào…Hai người làm như đã bao nhiêu năm không gặp, bô bô không dứt, không thèm quan tâm đến tình huống ở bên ngoài cửa sổ nữa.
“Gì chứ? Cái lão tặc Hoàn Nhan Hồng Liệt đó còn chưa tới, thế nào trong đám chúng ta lại nội chiến rồi?”- Hồng Thất Công vừa nghe hai huynh đệ ôn chuyện, vừa quan sát động tĩnh bên ngoài cửa sổ.
Hai người nghe vậy chạy vội đến bên cửa sổ, đang lúc đó Toàn Chân Thất Tử đang bày Thiên Cương Bắc Đẩu Trận so chiêu cùng với Hoàng Dược Sư.
“Đại ca, sư điệt của ngươi đang lấy trứng chọi với đá nha, ngươi còn không nhanh chân chạy tới cứu họ sao?”- Niệm Từ một chút cũng không lo lắng. Sư phụ ẩn cư mười lăm năm không tiếp xúc cùng người bên ngoài, mặc dù lúc trước có vì tìm Dung Nhi mà ra đảo nhưng cũng chưa từng chân chính xuất thủ qua. Lần này nhất định là đã tìm một lý do nào đó để so chiêu, tám phần là muốn biết một chút về Thiên Cương Bắc Đẩu Trận của Vương Trùng Dương. Không nhìn thấy Hoàng Dung cùng với Quách Tĩnh ở một bên quan sát , khẳng định là không có chuyện gì rồi.
“Trận pháp của sư huynh ta không người nào có thể địch lại, ngươi là nên quan tâm đến an nguy của Hoàng Lão Tà đi”- Hai người cùng đấu võ miệng, nhưng sự chú ý đều tập trung đến chuyện đang diễn ra bên ngoài cửa sổ.
“Niệm Từ, ngươi xem, sư phụ ngươi cố ý dụ dỗ Toàn Chân Thất Tử triển khai trận pháp, thấy rõ ràng tinh ảo của Thiên Cương Bắc Đẩu Trận, cũng không có ra tay hạ thủ. Trong vòng mười chiêu thôi, hắn nhất định sẽ thu nhỏ vòng lại, chiếm đoạt vị trí của sao Bắc Cực, đón đầu công kích vị trí yếu nhất này”
Niệm Từ đang nhìn thì đột nhiên phát hiện ra mấy chiếc thuyền lớn đang cập vào bờ, trên thuyền treo đèn đỏ, mũi thuyền dựng thẳng bài hiệu “Túc Tĩnh” và “Hồi Tị”, một bộ khí khái quan lại, nhìn có thể là Hoàn Nhan Hồng Liệt đến. Không ổn, một loại dự cảm mãnh liệt nảy sinh trong tim của Niệm Từ, Âu Dương Phong có thể đang ở trên thuyền. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ sẵn. Hiện tại sư phụ đang tập trung toàn lực đối phó với kiếm trận trước mắt, vạn nhất Âu Dương Phong đánh lén ở sau lưng, hậu quả sẽ khó lường. Không thể suy nghĩ quá nhiều, Niệm Từ bay ra từ cửa sổ, chạy thẳng tới chỗ của Hoàng Dược Sư.
“Đại ca, mau đi theo ta! Coi chừng Âu Dương Phong hạ độc thủ”- nàng thuận miệng kêu lên.
Chỉ thấy hai bóng dáng ở trên lầu của Yên Vũ Lâu bay xuống, thẳng về phía kiếm trận. Niệm Từ theo trực giác bay đến phía sau lưng sư phụ, giơ tay ôm thật chặt sau lưng của Hoàng Dược Sư, cảm thấy một cỗ âm thanh cường đại hướng về phía giữa lưng của mình đánh tới, lập tức lại biến mất. Thì ra là Âu Dương Phong đúng là từ trên thuyền lớn phi thân xuống đánh lén Hoàng Dược Sư, có điều, công phu của Lão Ngoan Đồng cũng không thể xem thường. Sau khi Niệm Từ lên tiếng kêu thì hắn cơ hồ giống như keo dán, dán ở sau lưng của muội muội mình bay xuống, toàn lực tiếp nhận đánh lén của Âu Dương Phong. Võ công của hai người quá mức cao thâm, sau khi đối chưởng, Âu Dương Phong cố hết sức không được, xoay ngươi bổ nhào mới hóa giải được chưởng lực của Chu Bá Thông. Chu Bá Thông bận tâm đến Niệm Từ cùng Hoàng Dược Sư đang ngay phía sau lưng mình, nên cố gắng chịu đựng. Mà cùng lúc Niệm Từ ôm lấy, Hoàng Dược Sư đã ý thức được có người đánh lén sau lưng, đã đem toàn bộ công lực dồn ra sau lưng, vô tình cũng giúp được Chu Bá Thông hóa giải được trở lực khổng lồ. Ba người lúc này giống như một miếng bánh kẹp, dính chung một chỗ.
“Âu Dương Phong lão độc vật ngươi, tự nhiên ở phía sau đánh lén Hoàng Lão Tà cùng muội muội ta, ngươi có biết xấu hổ hay không?”- Chu Bá Thông lập tức la vang lên.
“Sư thúc, thì ra người vẫn còn sống, chưa có bị Hoàng đảo chủ hại chết!” Toàn Chân Thất Tử kêu lên.
“Đương nhiên là ta không có chết rồi. Ta đang sống rất tử tế, còn mới nhận được một muội muội đây”- Lão Ngoan Đồng trả lời nhưng cũng không có trở về mà vẫn cẩn thận chú ý đến Âu Dương Phong.
“Hoàng huynh võ công cao cường, làm sao có thể quan tâm đến chút tài mọn của ta? Chu Bá Thông ngươi bắt chó đi cày xen vào việc của người khác rồi”- Đợi cho hô hấp ổn định lại, Âu Dương Phong mới lên tiếng, trong lòng lại âm thầm giật mình. “Mình đón lấy chưởng này, cũng đã cố hết sức, vì sao Lão Ngoan Đồng lại nhẹ nhõm như vậy, chẳng lẽ Cửu Âm Chân Kinh thật sự lợi hại như vậy sao?”
Chu Bá Thông không chết, Toàn Chân Thất Tử cũng không còn lý do tiếp tục đánh nhau cùng với Hoàng Dược Sư nên toàn bộ dừng tay. Tuy may mắn có hai vị cao thủ tuyệt đỉnh bảo vệ trước sau, nhưng chưởng lực của Âu Dương Phong cũng đã chạm được đến Niệm Từ, nàng nhất thời cảm thấy lục phủ ngũ tạng lay động, nhất thời nhịn không được, “Oa…” một tiếng khạc ra một ngụm máu tươi. Hoàng Dược Sư vội vàng xoay người lại đỡ lấy đồ đệ.
“Chu Bá Thông, ta không muốn Âu Dương Phong được thoải mái. Ta xem Niệm Từ có bị thương nặng không trước đã”- Nói xong, hắn ôm nàng tránh qua một bên.
“Được. Hoàng Lão Tà, chăm sóc cho muội muội muội của ta tử tế, nhìn ta như thế nào hả giận cho ngươi đây”- Dứt lời, hắn phi thân lên giao đấu cùng với Âu Dương Phong. Thấy một số tuyển thủ bên mình đã bắt đầu giao chiến, Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng rối rít tiến lên cùng võ lâm nhân sĩ đánh nhau. Niệm Từ nửa ỷ lại nửa bám vào trên người sư phụ, khóe miệng còn vương lại vết máu, đau đến một câu cũng không nói nên lời. Hoàng Dược Sư bắt mạch thấy nội thương của nàng cũng không nghiêm trọng lắm mới yên lòng dùng nội lực khai thông kỳ kinh bát mạch bị chấn động của nàng. Quách Tĩnh, Hoàng Dung cùng đám người Toàn Chân Thất Tử đã quay sang đấu với Sa Thông Thiên, không chú ý được đến bên này.
Đang trong lúc hỗn chiến, Dương Khang cùng với bang chủ Thiết Chưởng Bang Cừu Thiên Nhẫn được đặc biệt mời tới hỗ trợ, tới nơi.
“Cừu tiền bối mời xem, người đứng ở bên này chính là phụ vương của ta, một lát ta sẽ giới thiệu với ngài. Đang đánh nhau bên kia là Âu Dương Tiên Sinh cùng với Chu Bá Thông. Sao Hoàng Lão Tà lại không ra trận nhỉ?”- Dương Khang đứng đó chỉ chỏ, giới thiệu cho Cừu Thiên Nhẫn. Hắn chỉ thấy Hoàng Dược Sư ngồi ở một bên, thân thể cản trở nên không thể nào thấy được người nào đang ngồi đó cùng hắn. Cũng bởi vì Niệm Từ bị Hoàng Dược Sư mang đi, nên Dương Khang đối với hắn hận thấu xương.
“Mời Tiểu Vương gia hãy đi tới chỗ Triệu vương gia chờ tin lành, ta sẽ đi gặp Hoàng Dược Sư trước”- Nói đoạn, Cừu Thiên Nhẫn lao thẳng về phía Hoàng Dược Sư. Cùng một chỗ sẽ không bị té ngã hai lần, mới vừa bị Âu Dương Phong đánh lén xong, thần kinh xúc giác của Hoàng Dược Sư bén nhạy dị thường, nghe được tiếng gió đánh tới, liền ôm lấy Niệm Từ phi thân tránh ra xa.
“Hừ! Bế quan hai mươi năm, Cừu lão nhân ngươi chỉ khổ luyện bản lãnh đánh lén đả thương người khác thôi hay sao?”- Hoàng Dược Sư cười lạnh nói.
“Ha ha ha!Hoàng đảo chủ, hy vọng người vẫn khỏe mạnh. Mau mau thả cô nương trong lòng ra đi, cùng với ta đại chiến mấy hiệp xem thử coi người nào mới có tư cách đến Hoa Sơn Luận Kiếm đây”- Cừu Thiên Nhẫn dõng dạc nói.
“Giết gà cần gì dùng dao mổ trâu. Sư phụ xin ở một bên nghỉ ngơi, để cho đệ tử thay mặt người dọn dẹp lão tặc này”- sau lưng Cừu Thiên Nhẫn bỗng truyền đến một giọng nói âm trầm, thì ra là Mai Siêu Phong đã đến. Sau khi tìm kiếm hỏi thăm được tin tức tốt Ngu Cô, mấy ngày hôm nay nàng liên tục tìm kiếm thêm tin tức của mấy sư huynh đệ khác. Và tính lại biết được tin tức vô cuộc đại chiến trong ngày trung thu này, bởi vô nhá sư phụ, nên nàng muốn tôi tìm Hoàng Dung đã hỏi thăm, không ngờ mừng rỡ phát hiện sư phụ cũng có ở đây.
“Được! Nhưng ngừơi hãy cẩn thận, lão già này bế quan hai mươi năm, cũng không biết đã luyện coi võ công kỳ lạ nữa” - Liên tục bị người đánh lén hai lần, Hoàng Dược Sư không khỏi nổi giận, chỉ có điều, hắn còn bận tâm đến Niệm Từ mới vì bảo vệ mình mà bị thương, nên mới không thể không đồng ý đề nghị của Mai Siêu Phong.
Không chờ Cừu Thiên Nhẫn phản ứng, roi bạc của Mai Siêu Phong đã quét đến trước mặt của hắn, hai người lao vào chiến đấu kịch liệt. Hai mươi năm bế quan luyện công hiển nhiên không phải cái gì cũng tốt, Mặc dù nội công của Cừu Thiên Nhẫn vượt xa Mai Siêu Phong, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thực tế lại không thể bằng Mai Siêu Phong mười mấy năm qua điên cuồng đuổi giết khắp giang hồ. Cả hai so tài hơn trăm chiêu vẫn chưa có phân định được thắng thua.
Âu Dương Phong đang khổ chiến thì đột nhiên quay sang nhìn một bên, xem cuộc chiến của Hoàn Nhan Hồng Liệt cùng với Dương Khang. Hắn đột nhiên dừng tay, hướng về phía Lão Ngoan Đồng nói:
“Hôm nay tới đây thôi, ta còn có chuyện phải làm. Lần tới ở Hoa Sơn Luận Kiếm sẽ lại phân định thắng thua”- Nói xong, hắn phi thân về hướng Dương Khang đánh tới. Chu Bá Thông dĩ nhiên không phải là loại người đánh lén sau lưng, chỉ có thể để mặc hắn rời đi. Âu Dương Phong sử dụng Cáp Mô Công đắc ý của mình, dùng hết mười phần công lực, mạnh mẽ ngoan độc đánh vào trước ngực của Dương Khang. Dương Khang không chút nào phòng bị nên bị đánh bay ra ngoài đến ba bốn mươi thước, sau đó nặng nề rơi xuống đất. Một chưởng này của Âu Dương Phong đã khiến cho hai bên đang kịch chiến với nhau bị kinh hãi nhất loạt đều dừng lại.
Trơ mắt nhìn Dương Khang bị đánh bay rơi xuống đất, lòng của Niệm Từ bỗng dâng lên một cảm giác bi thương vượt quá sức tưởng tượng, nàng chỉ nghe thấy tiếng mình kinh hô “A Khang!”. Ngay sau đó nàng không thể khống chế được bản thân mình đẩy sư phụ ra, cố nén đau chạy vội lại bên cạnh Dương Khang.
“Âu Dương tiên sinh, tại sao ngươi lại ám toán Khang Nhi của ta!?”- Hoàn Nhan Hồng Liệt run giọng hỏi.
“Hứ! ngươi nên hỏi con trai bảo bối của ngươi, tại sao lại giết Khắc nhi của ta. Ở Ngưu Gia thôn ta thay ngươi đi tìm Võ Mục Di Thư, con trai bảo bối của ngươi lại vì muốn được học tập võ công của ta, đã giết chết Khắc nhi vốn đang bị thương nặng, đem thi thể chôn ở bên ngoài hậu viện.”
“Ngươi làm sao có thể khẳng định được là do Khang Nhi gây nên?”
“Ngươi có nhớ đứa nha đầu ngốc ở trong tiểu điếm không? Nàng ta nhìn thấy từ đầu tới cuối, một kẻ ngốc chắc chắn sẽ không nói láo hại người!”
Niệm Từ căn bản không có nghe được thanh âm của người khác, chỉ chú ý tới Dương Khang đang nằm ở dưới đất. Đoán chừng ngũ tạng của hắn đã bị vỡ nát, người mềm nhũn, thất khiếu bắt đầu chảy máu.
“A Khang ~~~~~~~~” Nàng dùng tay nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng hắn.
“Niệm… Niệm Từ, nàng đã đến rồi! Ta thật sự rất cao hứng khi nhìn thấy nàng. Ta vẫn luôn muốn đi đảo Đào Hoa tìm nàng”- Dương Khang cố mỉm cười nhìn người mình yêu.
“Khang, ngươi bị thương rất nặng đừng nên nói nhiều. Chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này thôi, đi về đảo Đào Hoa có được không?” -Niệm Từ nói xong, nhìn về phía sư phụ đang chẩn mạch cho hắn, Hoàng Dược Sư khẽ lắc đầu một cái.
“Quá muộn rồi! Ta biết đã quá muộn rồi!”- Dương Khang cũng nhìn thấy cử động của Hoàng Dược Sư.
“A Khang!”
“Khang Nhi!”
Mai Siêu Phong cùng Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng chạy đến, cả hai người khuôn mặt đều đẫm lệ đau thương. Âu Dương Phong cùng với Cừu Thiên Nhẫn cũng không có cơ hội nào ra tay nữa, chủ yếu là do đám người Chu Bá Thông đang bao vây hay người.
Niệm Từ nhìn Dương Khang đang sắp lâm chung. Hắn vẫn còn là một tiểu hài tử chưa được mười chín tuổi, cứ như vậy mà trở thành vật hy sinh của thù quốc hận nhà. Mặc dù là con nhà giàu có nhiều khuyết điểm tật xấu, nhưng tất cả đều không phải là tội ác tày trời mà. Tại sao sư phụ đã dạy hắn nhiều năm cùng với nghĩa huynh của hắn mặc dù có tiến lên bảo vệ nhưng nét mặt như thế nào cũng không có chút bi thương, giống như là hắn sớm nên như vậy, tánh mạng hắn hèn hạ không đáng giữ như vậy! Niệm Từ đột nhiên nổi giận. Nàng đứng bật dậy, chỉ vào Âu Dương Phong nói:
“Âu Dương Phong! Dương khang trước đã giết cháu ngươi, ngươi báo thù ta không oán trách ngươi. Nhưng mà người lớn làm sai thì con cháu phải chịu tội! Cái chết của Âu Dương Khắc không phải cũng là một phần lỗi của ngươi sao? Làm võ lâm tông sư, ngươi không chịu bế quan tốt ở Bạch Đà Sơn, lại hết lần này đến lần khác tự ném thân phận của mình đi quỳ dưới chân của hoàng thất Kim Quốc, khúm núm làm nô tài cho địch, cũng không có sợ người trong thiên hạ nhạo bang. Đừng nói ngươi không thể thắng được Hoa Sơn Luận Kiếm, chính là nếu ngươi có may mắn thắng đi chăng nữa thì ai có thể thừa nhận tên tay sai Kim Quốc là thiên hạ đệ nhất?”
Âu Dương Phong tức giận sôi trào, nhưng nhìn thấy Chu Bá Thông cùng với Hoàng Dược Sư đang đứng trước mặt của Niệm Từ, đối với mình hết sức bất lợi, bèn vung tay áo phi thân rời đi.
Cơn giận vẫn còn sót lại chưa tiêu, Niệm Từ lại đem lửa đạn chuyển sang đám nhân sĩ chính phái.
“Khâu đạo trưởng! Ngài thấy đệ tử dạy dỗ nhiều năm nay đang nằm ở nơi này thì có cảm giác như thế nào? Mười chín năm trước vì ngài muốn làm anh hùng mà hành động ám sát đã hại chết cả hai nhà Quách Dương. Bây giờ Dương Khang chết rồi, chờ khi ngài được trăm tuổi xuống âm phủ, làm sao ngài có thể giao phó với nghĩa phụ ta đây? Chẳng lẽ ngài nói: ‘Dương huynh, ta chỉ dạy nhi tử ngươi võ công, nhưng cũng không có dạy cho hắn đạo lý làm người, kết quả là hắn sống không tới hai mươi tuổi. Đây đều là chuyện ta nên làm, ngươi không cần phải cảm kích ta đâu!’ Nghĩa mẫu là nữ nhân, không hiểu khí tiết đạo lý quốc gia, chẳng lẽ ngài là đạo sĩ có tu vi cao lại không hiểu sao? Nếu ngài thật sự không hiểu thì không nên loạn thu đồ đệ, để tránh dạy hư người ta. Nếu Dương Khang chẳng qua chỉ là một tiểu Vương Gia, chưa từng học qua võ công, cũng sẽ không có sinh nhiều tham niệm mà mất mạng như vậy. Nếu như đã quên, thì ngài nên trở về Chung Nam Sơn, hỏi sư thúc của ngài một chút, năm đó sư phụ của ngài dạy dỗ ngươi như thế nào. Có phải là trước khi học võ công phải học làm người trước hay không? Những khuyết điểm tật xấu của Dương Khang ngài đều biết, tại sao không nghĩ cách sửa chữa cho hắn? Thật sự nếu dạy không được thì giải hắn về Trùng Dương Cung làm đạo sĩ, so với kết quả hôm nay cũng là tốt hơn nhiều! Được thế, nghĩa phụ của ta ở dưới âm phủ cũng sẽ phải cảm tạ ngài”- Vừa nói xong, Niệm Từ bật khóc.
“Còn có các người nữa! là nhân sĩ chính đạo của võ lâm, vì sao lại nhàm chán đánh cuộc, ra quân ồ ạt nói chuyện nhân nghĩa mà không nhìn đến tình hình Đại Tống lúc này, dân chúng lầm than, các người tại sao lại không can thiệp? Có lòng quản chuyện nhà của người ta, tại sao lại không đi chân chính trợ giúp cho những người cần sự giúp đỡ? Đi giúp nhà mẹ góa con côi không người giúp đỡ gánh đầy nước, đi giúp cô nhi không cha không mẹ vá lại y phục rách rưới còn tốt hơn là đi ép Dương Khang phải giết chết người cha đã yêu thương nuôi nấng mình lớn lên! Nếu như hắn thật sự làm theo lời của các người nói, hạ thủ với cha hắn thì đó mới thật sự là lòng dạ lang sói, không bằng cầm thú!”- nàng quát lớn động đến nội thương chưa lành, phun ra một ngụm máu tươi.
Dương Khang cố hết sức níu lấy vạt áo nàng, ý bảo nàng cúi xuống. Nghe được Niệm Từ vì hắn tức giận hắn hết sức vui mừng.
“Niệm Từ, kiếp này không thể ở bên nhau, chờ kiếp sau chúng ta ở cùng một chỗ có được không? Bất kể là thân thế như thế nào, chỉ cần có hai người chúng ta, hạnh phúc vui vẻ làm vợ chồng, có được không?”- nói dứt, trong miệng hắn máu tươi chảy ra không ngừng.
“Được, muội đáp ứng huynh! Sau khi muội chết, huynh phải đi tìm muội thật sớm, đừng có chậm trễ đó. Hơn nữa muội còn rất khó tìm thấy, huynh cần phải có kiên nhẫn đó”, nước mắt của Niệm Từ lại tiếp tục rơi xuống.
“Phụ vương, thứ lỗi Khang Nhi bất hiếu. Con muốn đi tìm cha mẹ ruột của con. Mai tiền bối, mặc dù người chưa từng nói, nhưng trong lòng Khang Nhi đã sớm xem người là sư phụ của con, thứ cho đệ tử không cách nào tận hiếu cùng với sư phụ!”
“Được! Bây giờ muội sẽ đưa huynh về Ngưu Gia Thôn, đoàn tụ cùng nghĩa phụ nghĩa mẫu được không?” Niệm Từ hỏi.
Dương Khang mỉm cười gật đầu một cái, cố hết sức nhìn những người đang vây chung quanh mình là Niệm Từ, Hoàn Nhan Hồng Liệt cùng với Mai Siêu Phong, rồi buông tay xuống kết thúc một sinh mạng chỉ kéo dài đúng mười chín năm.
“A Khang, chúng ta trở về Ngưu Gia Thôn thôi”, nàng ôm lấy xác của Dương Khang muốn bước đi.
“Không được, không được mang Khang Nhi của ta đi!” Hoàn Nhan Hồng Liệt la lên muốn giữ lấy thi thể của Dương Khang. Niệm Từ kéo tay của hắn ra, đẩy đi.
“Cút ngay! Ngươi không có tư cách gọi tên hắn! Nghĩa phụ cùng nghĩa mẫu đã chết. A Khang cũng đã chết. Đây không phải là kết quả của việc ngươi cướp vợ của người ta sao? Mười chín năm trước, nếu không phải là vì tư tâm của ngươi đi cướp giết hai nhà Quách Dương thì bây giờ nghĩa mẫu vẫn là một nông phụ vui vẻ, chăm sóc tướng công, nuôi dạy nhi tử, trải qua cuộc sống hạnh phúc bình yên. A Khang cũng có thể vui vẻ trưởng thành, lấy vợ sinh con”- Lời nàng nói khiến cho Hoàn Nhan Hồng Liệt mặt mày xám như tro tàn, thoáng chốc trông hắn già đi tới mười mấy tuổi.
Niệm Từ lại muốn cúi xuống đưa xác hắn đi, Quách Tĩnh liền tới đỡ muốn giúp nàng đưa Dương Khang đi.
“Quách đại hiệp, ngươi cũng đừng nên đụng tới hắn, tránh cho Dương Khang làm ố bẩn vẻ đẹp của tên ngươi!” Niệm Từ châm chọc nói.
Quách Tĩnh im lặng ôm lấy Dương Khang, cúi đầu nhìn huynh đệ kết bái của mình, không dám nói gì. Niệm Từ, Hoàng Dược Sư, Mai Siêu Phong, Quách Tĩnh mang theo thi thể Dương Khang rời đi khỏi hiện trường.
Một cuộc đại chiến của võ lâm sau những lời nói của Niệm Từ liền giải tán không giải quyết được gì. Toàn Chân Thất Tử làm đúng theo lời của Niệm Từ nói, níu lấy Chu Bá Thông trở lại Chung Nam Sơn bế quan tập thể, tu hành chỉnh đốn lại tác phong của mình. Giang Nam Thất Quái tự nhận là hiệp nghĩa thì bị nói là nhàm chán, ngượng ngùng trở về nhà. Hoàng Dung sau khi nghe lời phụ thân dặn dò, an bày thích đáng cho Hồng Thất Công xong, thì đến Khách sạn Duyệt Lai lấy hành lý, đang muốn cưỡi tiểu hồng mã đến Ngưu Gia thôn hội họp thì lại bị Âu Dương Phong tiếp cận, bắt đầu hành trình chạy trốn khắp nơi.