Hai người họ càng ngày càng ăn ý, hài hòa, thời gian vui vẻ nói cười luyện công cũng qua đi rất nhanh. Chẳng mấy đã đến đầu mùa xuân, cách thời điểm diễn ra Hoa Sơn Luận Kiếm càng gần.
“Niệm Từ, ta tính toán mấy ngày nữa sẽ cùng ngươi rời khỏi đảo. Mặc dù còn một thời gian nữa mới tới Hoa Sơn Luận Kiếm nhưng chúng ta tới Quy Vân Sơn Trang trước xem thử, gặp nữ nhi của Vũ sư huynh của ngươi một chút . Chờ lúc trở về đảo cũng có thể mang nàng ta về đây bầu bạn với ngươi. Còn nữa, từ cuộc chiến ngày Trung Thu đến giờ cũng không có tin tức gì của Dung Nhi. Mặc dù Tĩnh nhi đã sớm đi tìm nhưng đến hôm nay cũng không có tin tức. Ta thật sự rất lo lắng! Hoa Sơn Luận Kiếm cũng sắp tới, bọn chúng có thể sẽ đến đó, ta cũng muốn đi trước xem thử tông tích nha đầu kia!”- Hoàng Dược Sư nói.
“Quách Tĩnh dựa vào đại điêu và tiểu hồng mã nhất định sẽ có thể tìm được Dung nhi sư muội. Hai người bọn họ một thông minh lanh lợi, một võ công không tầm thường, không có gì để sư phụ phải lo lắng đâu. Có điều, thứ cho Niệm Từ vô lễ, lần này Niệm Từ không muốn cùng sư phụ rời đảo. Mặc dù con đã khỏi bệnh, nhưng con cũng không có chút cảm tình nào đối với võ lâm nhân sĩ giống như sư phụ vậy. Nếu đi Hoa Sơn, con không thể không cùng những ngụy quân tử đó xã giao. Con mặc kệ bọn họ.”-
Những sự kiện võ lâm này, nàng đã biết trước kết quả nên lúc này thực sự không có chút hứng thú nào. Hơn nữa, nàng đã đắc tội cả hai bên hắc bạch, mặc dù có Hoàng Dược Sư làm chỗ dựa, nhưng một khi hắn bắt đầu so tài, chắc chắn là không thể chiếu cố nàng được. Nếu như có tiểu nhân bước ra gây rắc rối, ví dụ những nhân vật thứ hai thứ ba trong võ lâm như Hầu Thông Hải đi thì đại khái nàng cũng không đánh lại, chớ nói gì đến Âu Dương Phong điên điên khùng khùng. Suy nghĩ cả nửa ngày, vì an toàn của chính mình nàng nên ở lại trên đảo là tốt nhất!
“Không muốn đi tìm đàn sao? Ngươi còn lo lắng sẽ có người tìm ngươi trả đũa?”- hắn hiểu ngay được ý nghĩ của nàng.
“Đàn dĩ nhiên là đệ tử muốn rồi, nhưng bây giờ không cần vội. Cứ chờ sư phụ an bày xong thỏa đáng mọi chuyện ở Hoa Sơn Luận Kiếm đi đã, Niệm Từ sẽ cùng người đi du ngoạn khắp giang hồ, lúc đó thì tìm gỗ làm đàn có được không?”- Nàng quyết không muốn hắn lo lắng.
Hoàng Dược Sư cũng không nói gì thêm, sau khi sửa soạn một ít hành lý, thì hắn một mình lên thuyền rời đi.
Sau khi Hoàng Dược Sư đi, Niệm Từ lại tiếp tục cuộc sống quen thuộc của mình ở trên đảo, không hề vì không có sư phụ giám sát mà trở nên lười biếng. Cuộc sống sau khi hắn đi thì hình như mọi thứ đều chậm lại. Niệm Từ ăn cơm một mình, luyện công một mình, đi dạo một mình, một mình đọc sách luyện chữ, một mình tâm sự nói chuyện. Dần dần, nàng phát hiện ra số lần nàng nhớ tới sư phụ lại càng nhiều, nhiều hơn cả số lần nàng nhớ tới cha mẹ người nhà của mình. Nàng cũng càng ngày càng thích ở thư phòng và bờ biển bởi đây là nơi hai thầy trò họ lui tới thường xuyên nhất. Hoàng Dược Sư rời đi không tới mười ngày, nàng sống một ngày mà cảm giác như đã trải qua một năm rồi.
Không phải là lâu ngày sinh tình, mình đã yêu cổ nhân ngàn năm trước rồi chứ? Cái ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng, khiến cho nàng một phen sợ hết hồn. Tỉnh táo lại, ngồi trong thư phòng, nàng viết ra rõ ràng từng lý do nàng nên yêu hay không yêu hắn. Yêu hắn tình yêu trung trinh duy nhất, tình cảm chân thành thâm tình; yêu hắn chán ghét ý kiến thế tục, không theo dòng chảy cuộc đời, không ái mộ hư vinh, không mua danh chuộc tiếng; yêu hắn là một nam nhân tốt hiếm có, ra phòng khách vào nhà bếp được; yêu hắn có mị lực mười phần, tiêu sái không kiềm chế, kiêu ngạo với cả thiên hạ; yêu hắn tài hoa hơn người, học rộng tài cao, biết nhiều kiến thức; yêu hắn diện mạo thanh tú, phong thái uyển chuyển, ánh mắt tinh anh, phong cách tao nhã; yêu hắn đầu óc khôn khéo buôn bán, biết kinh doanh làm đảo Đào Hoa ngày càng lớn mạnh; yêu hắn bao che cho con, vì bảo vệ nữ nhi cùng với đồ đệ không tiếc đối địch với cả thiên hạ; yêu hắn không hề thành kiến trọng nam khinh nữ, đối với nữ nhi thì coi như trân bảo, là một đại nam nhân thành thục khó tìm. Còn lý do không nên yêu hắn cũng chính là lý do đầu tiên yêu hắn, đó là hắn đối với tình yêu thì trung trinh một lòng, tình cảm chân thành chỉ dành cho một người. Mà đây chính là lý do chí mạng nhất!
Có thể hắn là nhân vật mình thích nhất ở trong xạ điêu. Đọc trong sách đã nhiều, bây giờ được chân chính nhìn thấy nên vừa thấy đã yêu, chỉ là mình không hề phát giác mà thôi. Cũng có thể là mình ở trên đảo thời gian dài, nước chảy đá mòn lâu ngày sinh tình, cũng có thể là trong lúc tình cảm mình yếu ớt nhất hắn đã dùng cả tấm lòng che chở khiến cho mình buông xuống phòng bị nặng nề trong long, đồng thời cũng đem trái tim đặt trên người của hắn. Chính vì có hắn ở bên cạnh bầu bạn nên mình mới không có vì nhớ nhung người nhà mà cô đơn buồn khổ.
Nghĩ đến đây nàng buông bút lông ở trong tay ra, không khỏi cười khổ. Ngay cả khi nàng có cả ngàn lý do để yêu hắn thì sao đây? Một lý do duy nhất ngăn cản nàng là đã đủ rồi. Nàng biết rõ hắn đối với thê tử đã mất yêu thương say đắm. Khi nàng còn đang bị bệnh, câu chuyện hắn kể cho nàng nghe nhiều nhất chính là chuyện xưa của hắn và thê tử. Nàng như đưa đám nằm gục ở trên bàn, lấy tay nặng nề nện lên mặt bàn:
“Hoàng Lão tà nha, Hoàng lão tà. Ngươi tại sao lại đùa bỡn ta tàn nhẫn như vậy? Tại sao lại đem vẻ ôn nhu yếu ớt nhất của ngươi lộ ra trước mặt ta? Để cho ta không có cách nào không thương tiếc, đau lòng ngươi, bất tri bất giác yêu ngươi? Nhưng ta yêu ngươi, ngươi một chút cũng không có quan tâm nha! Mục Niệm Từ đáng thương ta phải làm như thế nào đây?” ,nàng rên rỉ.
Chẳng lẽ mình có số làm vợ kế sao? Người yêu cũ của nàng cũng đã có con, nàng cũng phải tranh giành với vợ cũ của người ta, nhưng lúc đó mọi chuyện nàng đều nắm ở trong tay. Nếu khi đó nàng biểu hiện đáng thương một chút thì có thể thắng được nắm giữ hắn bên mình, nhưng lúc ấy, nàng lại ra vẻ hy sinh vĩ đại, thành toàn cho người khác. Giờ nàng suy nghĩ một chút thì thấy, hình như lúc ấy trong tiềm thức, nàng cũng mong hôn lễ với hắn sẽ dừng lại. Mà tình hình hiện giờ lại không giống lúc ấy. Hiện tại, nàng ở trong thế bị động, mà đáng thương hơn nữa là hắn cũng không có yêu nàng, chỉ là do nàng ngây ngốc yêu hắn trước. Lần trước chẳng qua là tranh giành với vợ trước, có thể nói hai người cùng cạnh tranh công bằng nha, còn lần này, thê tử hắn đã mất thì nàng tranh thế nào đây? Trong ký ức người còn sống thì người yêu đã chết vĩnh viễn luôn hoàn mỹ vô khuyết, mình chưa cần tranh thì đã thua ngay vạch xuất phát rồi.
“Không thể yêu! Kiên quyết không thể yêu hắn!”- Niệm Từ yên lặng quyết định, nhưng tâm đã rơi vào trên người hắn, có thể thu trở lại được sao?
Sau khi hiểu được tâm tư của mình, nàng lại càng nhớ nhung Hoàng Dược Sư, hy vọng có thể mau chóng nhìn thấy hắn, nhưng mặt khác, nàng lại mong hắn đừng về quá nhanh bởi bản thân nàng vẫn chưa chuẩn bị được tâm lý đối mặt với hắn.
Khó khăn vượt qua nhung nhớ đau khổ, nàng chia tay hắn đã được gần ba tháng. Tính toán ngày tháng thì Hoa Sơn Luận Kiếm cũng đã kết thúc, thắng thua đã định, hắn có thể là đang trên đường trở về nhà. Nàng điều chỉnh tâm tình thật tốt, ngồi xuống xếp bằng, tiến vào trạng thái tu luyện nội công. Cũng không biết đã qua bao lâu, nội lực đang luân chuyển trong người nhẹ nhàng trở về đan điền, nàng y theo khẩu quyết thu công lại, mở mắt ra chỉ thấy cả người thoải mái dị thường, nhẹ nhõm tuyệt vời. Nhớ đến những phiền não của mình gần đây, nàng liền tỉnh táo quyết định: mình sẽ không cố gắng ngừng yêu Hoàng Dược Sư nữa, nhưng nếu hắn không hề động tâm với mình thì mình cũng sẽ không bao giờ thổ lộ cho hắn biết. Sẽ giống như hiện nay vậy, cùng nhau vui vẻ sống qua kiếp sống này, đó cũng là một loại hạnh phúc khó tìm. Ở thời hiện đại không phải cũng có người không thích kết hôn sao, so với mình bây giờ cũng có khác biệt gì đâu, bất quá là ít đi một tờ hôn thú làm đảm bảo mà thôi.
Sau khi điều chỉnh thật tốt tâm tình, Niệm Từ tích cực chuẩn bị đồ đạc để nghênh đón Hoàng Dược Sư trở về. Nhưng, hoa trong thư phòng đã héo, thịt phân phó ách bộc mua đã hư, trái cây đã nát đi mà hắn vẫn chưa về. Lòng của Niệm Từ lại thấp thỏm. Không lẽ hắn vô tình phát hiện ra một nữ nhân rất giống A Hành nên đã đuổi theo người ta rồi? Không lẽ Âu Dương Phong đã điên khùng tận cùng, không có đối thủ nào đánh lại hắn? Không lẽ đã xảy ra tai nạn xe cộ?Trong tâm tình lo lắng của nàng, năm sáu ngày nữa đã trôi qua.
Sau bữa ăn tối, nàng nhàm chán ngồi trên xích đu đặt ở trước cửa phòng hóng gió, nghe nói đây là quà sinh nhật Hoàng Dung năm tuổi hắn đã đích thân làm. Vô tình, nàng nhớ tới hôm nay cũng chính là sinh nhật của mình! Mình là con gái cưng, từ nhỏ đã được sủng ái cưng chiều, sinh nhật nàng luôn luôn có cha mẹ cùng anh hai trải qua. Sau khi nàng tốt nghiệp đại học lên Bắc Kinh làm việc cũng vậy, nếu ngày đó mình không xin nghỉ về nhà thì cha mẹ cũng sẽ lên Bắc Kinh để chúc mình sinh nhật vui vẻ. Bạn trai cũ cũng chỉ mừng sinh nhật dương lịch của nàng mà thôi, còn sinh nhật âm lịch của nàng luôn luôn dành cho người nhà. Không nghĩ tới bây giờ mình tới Tống Triều này lại chỉ có một mình trải qua ngày này, ngay cả Hoàng Dược Sư thân cận nhất cũng không có ở bên cạnh.
Sinh nhật của bạn khiến cho tôi nhớ tới
Một bằng hữu trước đây thật lâu
Đó là một mùa đông giá rét
Hắn lưu lạc ở đầu đường
Ta cho là hắn muốn cầu xin cái gì
Thế nhưng hắn lại luôn lắc đầu một cái
Hắn bảo hôm nay là sinh nhật của hắn
Lại không có người chúc hắn sinh nhật vui vẻ
Sinh nhật vui vẻ chúc ngươi sinh nhật vui vẻ
Nắm tay của ta
Cùng ta cùng nhau hát khúc ca sinh nhật vui vẻ
Sinh nhật vui vẻ, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ
Còn sống một cuộc sống ngày ngày vui vẻ
Đừng để ý sinh nhật qua đi như thế nào
Người bạn này đã sớm không biết tung tích
Trước mắt ta có một chút mất mát
Thế giới này có vài người hai bàn tay trắng
Có vài người lại lấy được quá nhiều
Cho nên bằng hữu thân ái nhất của ta
Mong ngươi quý trọng những gì ngươi có
Mặc dù là một bài hát mừng sinh nhật mới
Nguyện vĩnh viễn làm người bạn luôn ở bên ngươi.
Khẽ cúi đầu, nàng lắc lư trên xích đu, khẽ ngâm lên một khúc ca mà nàng cảm thấy vô cùng phù hợp với ngày hôm nay!
“Đã trễ thế này, sao ngươi còn chưa đi ngủ? Đang ngồi suy nghĩ chuyện gì?”- đột nhiên bên tai nàng vang lên thanh âm quen thuộc, ngẩng đầu lên thì thấy người mình luôn nhớ thương đang đứng ở trước mặt, phòng tuyến nàng vừa mới lập nên không lâu tất cả đều sụp đổ xuống. Nàng bật dậy, nhào vào trong lòng hắn, hai tay ôm thật chặt hông của hắn, vùi đầu vào ngực của hắn, nước mắt nín nhịn đã lâu lập tức tràn ra, nức nở nghẹn ngào nói:
“Tại sao bây giờ người mới trở về? Ta chờ người lâu quá, người không thèm trở lại. Hôm nay là sinh nhật của ta, cũng không có ai ở bên ta, ta nghĩ tới cha, tới mẹ, tới ca ca của ta. Ta muốn về nhà! Ô ô ô ~~~~~” (Đoạn này bắt đầu dung ta/tôi nhé, chuyển đổi tâm lý nhân vật rồi, lúc nào cần nhẹ nhàng chút thì dùng “ta”)
Hoàng Dược Sư vội vàng ôm nàng, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của nàng.
“Ta đi tìm gỗ để làm đàn cho ngươi. Ngươi xem, ta đã tìm được rồi, không lâu nữa, ngươi sẽ có đàn của mình để làm Hoa đào cầm ma”- Hắn chỉ nhìn thấy Niệm Từ khóc ba lần: lần thứ nhất vì đau lòng cho mình mà khóc, lần thứ hai là khi nghĩa huynh nàng mất, còn lần thứ ba là hôm nay nàng khóc do cô đơn một mình. Một lần rồi một lần, lần nào nàng khóc đều khiến cho hắn đau lòng, hận không thể đem nước mắt nàng giống như trân bảo để cất giấu đi!
“Ta không muốn đàn, cũng không muốn làm Hoa đào cầm ma cái gì hết. Ta chỉ muốn người, hôm nay là sinh nhật ta, hãy cho ta làm nữ nhân của người có được không?”- Niệm Từ nâng lên đôi mắt đẫm lệ, nói ra tình cảm trong lòng mình.
Hoàng Dược Sư cúi đầu nhìn dung nhan yêu kiều đẫm đầy nước mắt, trong đôi mắt long lanh ẩn chứa thâm tình. “Ông” một cái, đầu óc của hắn nổ tung, không còn suy nghĩ được gì nữa. Hắn ôm lấy nàng, thi triển khinh công bay vào trong phòng.