Sống Lại Thành Mục Niệm Từ

Chương 46



"Tôi gặp được Lục Triển Nguyên khi hạ sơn mua đồ cho sư phụ. Lúc ấy, hắn nhìn thấy tôi thì giật mình, nhiệt tình tới trò chuyện hỏi thăm tên cùng môn phái, tôi không biết dụng ý của hắn nên cũng thật thà nói cho hắn biết. Sau đó, hắn nhiều lần lén lút lên núi gặp tôi, lại cùng tôi định ra ước hẹn. Chưa từng có người nào đối với tôi nhu tình như vậy. Hắn ngọt ngào bày tỏ tâm sự, tôi cũng rơi vào lưới tình của hắn mà mơ ước về tương lai tốt đẹp”- Lý Mạc Sầu vẫn luôn trầm mặc, giờ cũng muốn tỏ bày tâm sự với người khác, thuật lại chuyện của mình cho Niệm Từ nghe.

“Ước chừng nửa tháng sau, hắn nói với tôi, hắn phải về nhà một chuyến, xin phụ thân của hắn tới Cổ Mộ cầu hôn. Trước khi đi, chúng tôi cứ lưu luyến mãi không rời, tôi còn đưa cho hắn một chiếc khăn gấm thêu hoa hồng làm tín vật đính hôn, hy vọng hắn thấy khăn như nhìn thấy mình. Không nghĩ tới hắn một đi không trở lại, qua nửa năm cũng không có tin tức gì. Tôi lo lắng hắn đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn, không để ý tới mệnh lệnh nghiêm khắc của sư phụ là nếu tôi ra ngoài sẽ bị trục xuất khỏi sư môn, rời khỏi Cổ Mộ đi tìm hắn. Mất hơn một tháng bôn ba tôi mới tìm được tới Lục gia trang, nhưng vạn vạn không nghĩ tới lúc đó Lục Triển Nguyên đang thành thân với Hà Nguyên Quân. Tôi không hiểu được, rõ ràng hắn hứa lấy tôi, tại sao lại cùng người khác thành thân?”- Nói tới chỗ này, nàng kích động sắc mặt đỏ lên.

“Nhìn hắn mặc áo bào đỏ thẫm cùng tân nương bái thiên địa, cơn giận của tôi bốc lên, một lòng muốn cùng tên vô tình phản bội này đồng vu quy tận. Đáng tiếc, tôi học nghệ không tinh, bị một hòa thượng đầu trọc của Đại Lý chế phục, bị buộc phải đáp ứng trong vòng mười năm không được tìm đến đôi gian phu dâm phụ đó gây phiền phức. Ở Lục gia trang, tôi phải chịu đựng sự lăng nhục của bọn nhân sĩ giang hồ. Chúng sỉ nhục cả phái Cổ Mộ của tôi, nên tôi thầm hạ quyết tâm, mười năm sau nhất định phải rửa nhục, đem những người lăng nhục mình ngày đó giết sạch. Võ công môn phái tôi kỵ nhất là tâm tình không yên, lúc đó tôi lại quá sức giận dữ nên bị nội thương, sau khi rời khỏi Lục gia trang thì nội thương phát tác, ngất xỉu ở ven đường, được Chu đạo trưởng cứu thoát. Rời khỏi Chung Nam sơn, tôi không biết phải đi nơi nào, nên khi ông ấy mời tôi tới nơi này, tôi liền theo ông ấy tới đây!”- Nàng nói tiếp.

“Vậy sau đây muội có tính toán gì không?”- Niệm Từ hỏi.

“Trong mười năm này khổ luyện võ công, chờ thời cơ giết chết Lục Triển Nguyên, Hà Nguyên Quân và những người đã lăng nhục tôi, sau đó tôi sẽ trở về Chung Nam sơn thỉnh tội với sư phụ!”- Nàng lạnh lùng nói.

“Tên Lục Triển Nguyên này đúng là không phải là đồ tốt gì, hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt tình cảm của muội rồi lại vứt đi không hề để tâm, báo thù như thế nào cũng là không quá, nhưng đáng tiếc muội lại đi một con đường hại người hại mình!”- Niệm Từ than tiếc nói

"Tại sao?"

“Như lời muội nói thì trong hôn lễ, muội không hề nói ra nguyên nhân mọi việc khiến muội tới đó, mà chỉ đánh thẳng vào Lục Triển Nguyên phải không?”- Niệm Từ hỏi.

Lý Mạc Sầu chỉ gật đầu một cái.

“Cho nên không thể trách được người khác kéo nhau tấn công muội nha. Người ta là quan khách tới dự hôn lễ dĩ nhiên là sẽ nể mặt chủ nhân. Nếu như lúc ấy muội than thở khóc lóc, đáng thương đem mọi chuyện giữa muội và hắn, cùng với nguyên nhân muội tới đó nói ra, thì mọi người nhất định sẽ thay muội đòi lại công đạo, khiển trách tên Lục Triển Nguyên bội bạc. Chuyện báo thù không nhất thiết là phải dùng võ công. Vốn dĩ là tài nghệ của muội không bằng người, làm trễ nãi mười năm thanh xuân không nói, đến lúc đó làm sao muội biết được chắc chắn sẽ thắng đây? Hiện tại người người biết có một nữ ma đầu đi tìm Lục Triển Nguyên gây phiền phức, giang hồ lại có rất nhiều người thích xen vào chuyện người khác, đến lúc đó muội phải khó khăn đối địch với bao nhiêu người, thắng thua thật là không thể nào nói trước được!”- Niệm Từ tiếp tục phân tích.

“Lúc ấy nhìn thấy tình cảnh trước mắt, căn bản là tôi không nghĩ được gì nhiều, chỉ muốn cùng hắn đồng vu quy tận, làm sao có thể lường được mọi việc sau này!”- Lý Mạc Sầu ngượng ngùng nói.

“Trước tiên muội cứ an tâm ở chỗ này đi. Tuy nói là muội đã bị trục xuất khỏi sư môn, nhưng chung quy ngươi vẫn là đồ tôn của Lâm tiền bối. Đại ca ta cùng với Lâm tiền bối năm xưa cũng có giao tình, huynh ấy một lòng muốn ngươi lưu lại để đền bù cho tiếc nuối của sư huynh huynh ấy năm xưa”- Niệm Từ nói. (đoạn trước dùng tôi-cô nương, đoạn này chuyển sang gọi muội rồi nên lại đổi về :ta”)

“Được rồi, tôi cũng đã không còn nơi nào để đi, vậy thì trước tiên cứ xin quấy rầy các vị vậy”

“Cơm tối chắc đã làm xong rồi, chúng ta đi dùng cơm thôi! Ở đây muội đừng khách khí, Dương Dịch cũng là do bọn ta nửa đường nhặt về, hôm nay cũng giống như là người nhà vậy”- Vừa búi tóc cho Lý Mạc Sầu Niệm Từ vừa nói.

“Nhìn tuổi của Chu đạo trưởng cũng không lớn nha, sao lại có quan hệ với sư tổ bà bà của ta?”- Nàng nhìn Niệm Từ trong gương đồng hỏi.

“Mạc Sầu, muội thật là ngây thơ nha, chẳng lẽ muội không biết là có cái gọi là thuật dịch dung hay sao? Chúng ta đều là mang mặt nạ. Bọn người Dương Dịch là vì có cừu thù, đại ca ta là vì chơi rất vui, còn ta đây là vì hồng nhan họa thủy nha”- Niệm Từ xoa mặt mình, mỉm cười nói.

“Gương mặt của cô là giả? Tại sao tôi lại không nhận ra?”- Lý Mạc Sầu đứng lên, cũng sờ vào mặt của Niệm Từ, nửa tin nửa ngờ.

“Muội muốn học không? Chờ khi rảnh rỗi, ta sẽ dạy cho muội làm. Muội cũng phải mang mặt nạ đi. Một đại mỹ nhân như vậy cả ngày ẩn hiện ở trước mặt của người Mông Cổ là rất phiền toái. Ta sẽ làm mặt nạ mới cho muội” Niệm Từ nói.

“Cô cứ tự nhiên, muốn làm sao cũng được!” Tay của nàng ta vẫn còn sờ mặt của Niệm Từ, căn bản là không tin tưởng đây là giả.

***

Buổi tối, cả nhà tụ tập đông đủ, vui vẻ cùng nhau dùng bửa tối. Mọi người cũng thắc mắc về bối cảnh của Lý Mạc Sầu, nhưng thấy Niệm Từ đối với nàng ta thân thiết, vui vẻ gắp thức ăn cho nàng ta, còn kiên nhẫn giải thích tình hình ở nơi này… nên mọi người cũng không còn lo lắng nữa.

“Đại ca, Dương Nhị! Mau nói tình huống của Đại Tống cho muội biết đi. Đồ vật vớt lên có thuận lợi không? Có bị người ta phát hiện hay không?”- Niệm Từ, bên trái gắp thức ăn cho Mạc Sầu, bên phải đút cháo cho Tiểu Mã Câu ngồi trên ghế, tranh thủ lúc rãnh rỗi hỏi thăm.

“Vô cùng thuận lợi! Chúng tôi theo đại gia một đường nhanh chóng vượt qua Trường Giang, theo như ghi chép cặn kẽ của Nhị cô nương, tới từng giếng nước để vớt bạc lên. Mặc dù do lần trước Nhị cô nương ghé thăm, nên bây giờ tất cả các nơi đó đều bố trí thêm thủ vệ rất nghiêm ngặt, nhưng có thuốc mê của Nhị cô nương nên mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, không có vấn đề gì xảy ra cả. Nói thật, chúng tôi rất bội phục Nhị cô nương, tại sao có thể nghĩ ra cách đem tài vật giấu ở ngay trước mắt người ta như vậy!”- Dương Tam nhanh chóng giành nói.

“Tôi thật muốn mang đi toàn bộ không sót một chút gì, nhưng mà thật sự là quá nặng, lúc trước không thể làm gì hơn là nhịn đau lưu lại. Gian tặc Sử Di Viễn lại muốn vì Tần Cối mà sửa lại án, thật là có thể nhẫn gì cũng không thể nhẫn nhục. Lúc ấy tôi không thể mang đi toàn bộ, lại không muốn để lại một thứ gì cho lão tặc kia cả, đang khó xử thì đột nhiên nghĩ tới mấy cái giếng nước mà thôi”- Niệm Từ giải thích.

“Trước đó chúng tôi cũng đã phân công, Tứ đệ phụ trách điều khiển xe ngựa ở bên ngoài tiếp ứng, Ngũ đệ thủy tính tốt phụ trách xuống giếng tìm rương, tìm được rương thì cột chặt lại, chúng tôi ở trên sẽ dùng ròng rọc kéo lên. Những nhà khác còn dễ, chỉ có một cái giếng nước, xuống một lần là có thể giải quyết, nhà lão tặc Sử Di Viễn là mệt nhất, có tới sáu cái giếng, làm hại lão Ngũ bị đông lạnh, tay chân tê cóng da thịt tím bầm. Chúng tôi không có mang theo rượu mạnh bên người nên không biết làm gì hơn, đành phải nhờ đại gia vận công giúp trở lại bình thường. Cứ thế, phải trở đi trở lại vài chuyến mới làm xong”- Dương Tam nói tiếp.

“Dương Ngũ, thân thể huynh không sao chứ? Tôi chính là lo lắng trời lạnh nên bây giờ mới để cho mọi người đi. Thật là, cực khổ cho huynh rồi, vạn phần cảm tạ huynh!”- Niệm Từ áy náy nói.

“Đã không sao rồi, Nhị cô nương không cần quá để ý. Nói thế nào thì chúng tôi cũng là con dân Đại Tống, so với tướng sĩ đang chiến đấu thì đây chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng để nói tới!”- Dương Ngũ vội vàng khoát tay nói.

“Sau khi vớt tất cả rương lên xong, chúng tôi không có trì hoãn, lập tức chạy xe ngựa đi tới Tương Dương. Có điều, vì không muốn để người ta chú ý, ở ngoài thành Tương Dương chúng tôi đã chia nhau ra, trước sau tiến vào trong thành, chỉ có một mình đại gia đánh xe đi gặp vợ chồng Quách đại hiệp ở trong quân doanh. Bên trong xảy ra chuyện gì chúng tôi không được rõ lắm, chuyện đó thì mời đại gia nói đi!”- Dương Nhị nói.

“Đại ca?”- Mọi người cùng nhau nhìn về phía Lão Ngoan Đồng đang bận tranh đoạt thức ăn cùng với Tiểu Mã Câu.

“A!!! Ta mang mặt nạ lần trước đi nên bọn họ vừa nhìn thấy liền nhận ra ngay. Ta muốn chạy về sớm xem Tiểu Mã Câu nên không có nhiều lời dài dòng với bọn họ làm gì, đằng nào ở đó cũng không có gì hay chơi cả. Đem thư của ngươi giao cho bọn họ, hỏi thăm một chút ta liền bỏ đi luôn. Đúng rồi, sư phụ của ngươi vẫn không có xuất hiện”- Hắn nhìn Niệm Từ nói.

"Làm sao huynh biết?"

“Lúc ta đi thì tất cả giang hồ nhân sĩ cùng binh lính đều đang ở đại sảnh thương lượng chuyện thủ thành cái gì đó, ta không có nhìn thấy hắn, cũng có dừng lại hỏi, nhưng Hoàng Dung lại thắc mắc hỏi ta là ai. Ta sợ bọn hắn nghi ngờ nên bỏ cả xe ngựa lại, trực tiếp phi thân đi!”- Lão Ngoan Đồng nói tiếp.

“Dương Nhị, các huynh có lưu lại gì ở trên xe ngựa không?”- Niệm Từ quay đầu hỏi.

“Không có. Chúng tôi đã tính để bọn họ lên dỡ rương xuống, nên đã cẩn thận kiểm tra kỹ không lưu lại đồ gì. Nhưng chúng ta làm việc tốt, giúp cho bọn họ, tại sao lại thần bí, không lộ rõ thân phận như vậy?”- Dương Nhị tò mò hỏi.

“Dù sao số tiền này cũng là tiền ám muội, nếu như có ngày, có người phát hiện ra là tiền trộm của quan viên trong triều, cũng sẽ không tạo nên phiền toái cho thành Tương Dương. Bất kể thế nào, bây giờ thành Tương Dương chủ yếu là do giang hồ nhân sĩ phòng ngự, trong triều nhất định sẽ có người xem không thuận mắt, không có chuyện cũng muốn kiếm chuyện, huống chi đó lại là tiền bạc của họ nha. Không biết thân phận của chúng ta, cũng là thêm một phần an toàn cho thành Tương Dương. Lần này đưa tặng rương châu báu, sau này vẫn là nhờ đại ca tiếp tục đưa ngân phiếu. Đại ca có công phu tốt, nếu thực có một ngày mọi chuyện bại lộ thì trên đời này cũng không có mấy người có thể đuổi theo kịp đại ca!”- Niệm Từ vui vẻ nói.

"Ha ha ha ~~~~" Cả nhà cười ầm lên, Tiểu Mã Câu nhìn cả nhà khuôn mặt ai cũng tươi cười nên cũng hưng phấn quơ tay múa chân, chi cha đáp lại. Lý Mạc Sầu ngẩng lên, bình tĩnh, chuyên chú nhìn mọi người một hồi, mở miệng nói:

“Các người đang nói cái gì? Nếu như không thể để cho người ta biết thân phận của mình thì tại sao lại không giết họ đi?”

Tiếng cười của mọi người đột nhiên dừng lại. Niệm Từ nhìn thấy mặt mọi người tràn đầy hắc tuyến, Lý Mạc Sầu thật có thể nói là ngây thơ hồn nhiên không hiểu thế tục.

“Mạc Sầu muội muội, trên đời này không phải là muội không vừa mắt người nào là có thể đem người ta giết sạch, điều này chúng ta sẽ từ từ nói cho muội biết. Thật ra hôm nay chúng ta cao hứng là vì có thể góp một chút năng lực nhỏ bé vì quốc gia, dù sao chiến loạn xảy ra thì người chịu thiệt vẫn là dân chúng ”- Niệm Từ giải thích.

“Các người đều có võ công thì sợ cái gì. Dân chúng nhiều như vậy, sao có thể chú ý hết. Hơn nữa nếu là có chiến tranh thì có mắc mớ gì tới chúng ta?”- Lý Mạc Sầu vẫn lạnh lùng nói.

“Đại ca, nàng ta thật là môn hạ của Lâm Triều Anh tiền bối sao?”- Niệm Từ bất đắc dĩ hỏi Lão ngoan Đồng, hắn khẳng định gật đầu một cái.

“Mạc Sầu muội muội, sư phụ muội chưa nói qua về chuyện của sư tổ muội, cũng là Lâm tỷ tỷ của ta sao? Nhớ năm đó Kim Quốc xâm chiếm Tống triều, Lâm tỷ tỷ cùng những anh hùng võ lâm khác đã ra tay trợ giúp, cùng với sư huynh Vương Trùng Dương của ta đã cùng nhau tổ chức nghĩa quân chống lại quân Kim. Mặc dù cuối cùng chiến bại, nhưng là vì tên hôn quân Tống Quốc kia ra chiếu nghị hòa, chứ nếu không bằng bản lĩnh của họ nhất định sẽ không thất bại”- Lão Ngoan Đồng khó khăn lấy ra dáng vẻ tiền bối, dạy dỗ hậu bối một lần.

“Đại ca, cái gì muội muội tỷ tỷ, huynh đem bối phận làm cho lộn xộn hết rồi. Mạc Sầu nhỏ hơn huynh rất nhiều, huynh cứ gọi nàng là Mạc Sầu là được rồi, ở cùng một chỗ không cần phải quá khách khí. Đại ca ta không có so đo, Mạc Sầu muội cũng đừng kêu huynh ấy theo bối phận của sư tổ muội, cứ đơn giản giống như Dương Dịch gọi huynh ấy là Đại gia đi. Ta đây thì muội cứ tùy tiện, chỉ cần đừng gọi ta là tỷ tỷ là được”- Niệm Từ làm bộ như nổi da gà nói. Chỉ có Dương Dịch biết, đây là bởi vì nàng đã cùng với Hắc Châu xưng tỷ tỷ muội muội, sau đó lại bị người ta muốn đâm cho một dao, thành thử hiện giờ Niệm Từ rất dị ứng với cách xưng hô này. Hắn không khỏi cười nhìn Niệm Từ, nàng liếc hắn một cái, hai người đều hiểu rõ không nói thêm gì nữa.

“Sư phụ ta không có nói qua chuyện kháng Kim của sư tổ bà bà, chỉ nghe qua di ngôn của sư tổ bà bà là: Nam nhân trong thiên hạ không có một người nào tốt cả. Bây giờ nghĩ lại, lời của bà bà nói không sai”- Mạc Sầu nghiêm trang nói. Một câu nói của nàng, ngoại trừ Niệm Từ ra, thì đắc tội hết mọi người trong bàn, ngay cả Tiểu Mã Câu cũng không ngoại lệ.

“Mạc Sầu, lời này quá bi quan rồi. Không sai, muội gặp phải người xấu, bị cái tên Lục Triển Nguyên vô tình vô nghĩa vứt bỏ, nhưng không có nghĩa là nam nhân khắp thiên hạ này cũng không có người tốt. Tối thiểu là đại ca ta cùng với Dương Nhị đã hảo tâm cứu muội, không phải là người xấu. Nghe đại ca nói, sư tổ bà bà của muội cùng Vương tiền bối năm xưa cũng lưỡng tình tương duyệt, chẳng qua là không hiểu có sự hiểu lầm gì nên mới chia tay. Trước khi lâm chung Vương tiền bối vẫn luôn luôn nhớ tới sư tổ bà bà của muội”- Niệm Từ nói. Sau khi được Mạc Sầu đồng ý, nàng đã đem chuyện của Lục Triển Nguyên từ đầu tới cuối nói cho đại ca biết, cả việc bị ủy khuất và bị lăng nhục cũng nói ra không sót thứ gì. Nói xong, toàn bộ mọi người đều tức giận mắng to Lục Triển Nguyên là đồ vô sỉ, rối rít bày tỏ sự đồng tình với Mạc Sầu, cũng bày tỏ sẽ giúp đỡ nàng giải oan hả giận. Trước sự an ủi của mọi người, những đau thương ủy khuất nàng phải chịu đựng trước giờ nay mới phát tác ra được, Mạc Sầu cúi đầu, nước mắt đảo vòng quanh trong hốc mắt. Niệm Từ lập tức đứng dậy, ôm nàng thật chặt, đem đầu của nàng chôn vào bên hông mình, vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng nàng.

“Khóc đi, khóc lên là tốt. Chúng ta đều là người nhà của muội, sẽ không có ai cười muội, cứ thống khoái khóc một phen đi, đem ủy khuất của mình phát tiết ra ngoài, chớ chôn ở trong lòng!”

Nghe Niệm Từ nói, nước mắt của Mạc Sầu không nhịn được nữa bắt đầu tràn ra, chẳng mấy đã thấm ướt y phục của Niệm Từ, mới đầu còn yên lặng rơi lệ sau đó thì gào khóc lớn lên.

Cả nhà không biết phải làm sao, yên lặng ngồi đó, yên lặng nghe thổ lộ đau khổ của một cô gái. Tiểu Mã Câu ban đầu còn cảm thấy rất cao hứng, giương nanh múa vuốt nhảy lên ở trên ghế, sau đó bị thanh âm khóc lớn hù dọa, lại nhìn thấy mẹ mình đang ôm người khác, không thèm nhìn mình một cái, nên cảm thấy ủy khuất vạn phần, bắt đầu gân cổ lên, đồng thanh cùng khóc với Mạc Sầu. Tiếng khóc khiến cho Lý Thẩm ở ngoài lật đật đi vào, nhìn mọi người vẻ mặt nghiêm túc, bà lặng lẽ ôm lấy Tiểu Mã Câu, nhẹ giọng dụ dỗ đưa nó rời đi. Hồi lâu sau, tiếng khóc của Mạc Sầu dần dần trở nên bình thường, nức nở rời khỏi vòng tay của Niệm Từ. Niệm Từ nhẹ nhàng cầm lên khăn lông ướt Dương Dịch chuẩn bị sẵn, đưa cho Mạc Sầu.

“Tốt lắm, khóc đủ rồi thì lau mặt đi, mới vừa rồi đôi mắt còn long lanh to tròn, hiện tại lại vừa đỏ vừa sưng như một trái đào hư rồi”- nàng nói đùa điều chỉnh lại không khí. Mạc Sầu cầm lấy khăn lông, cúi đầu lau chùi gò má, nghe được lời này cũng không khỏi cười lên một tiếng. Nhìn thấy tâm tình của nàng chuyển biến tốt, mọi người lúc này mới thở phào ra.

“Mạc Sầu này, mới vừa rồi muội còn không tin là bọn ta mang mặt nạ, giờ bọn ta sẽ để cho muội xem thử nha”- Niệm Từ tiếp tục đùa với nàng. Dù sao cũng chỉ là một hài tử mới mười mấy tuổi, nên Mạc Sầu quên ngay liền chú ý tới thuật dịch dung, ngẩng đầu khát vọng nhìn Niệm Từ.

“Đại ca, Dương Dịch! Mọi người hãy lấy mặt nạ xuống cho Lý đại tiểu thư biết hình dạng thật của các người một chút, nếu không sẽ có người nghi ngờ tài dịch dung của ta mất”- Niệm Từ cố ý nói.

Mọi người đều đồng ý, từng người một lấy xuống mặt nạ trên mặt để lộ ra hình dáng thật, Mạc Sầu không để ý tới hai mắt mình đang sưng đỏ, nghiêm túc nhìn, không khỏi há to miệng.

“Thì ra Chu đại gia lại già đến vậy, hèn chi là có quen biết với tổ sư bà bà nha. Dương Dịch dáng dấp cũng rất đẹp mắt, so với Lục Triển Nguyên còn anh tuấn hơn. Dương Nhị cùng với Dương mấy đây tại sao dáng dấp lại quái như vậy? Cho tới bây giờ ta chưa từng nhìn thấy qua bộ dáng như vậy nha. Dương… À đúng rồi Dương Tam, sao ngươi lại đen như vậy nha? Cuối cùng là ngươi Dương mấy nha, ngươi không lẽ còn mang mặt nạ sao không tháo xuống vậy”- Nàng vừa nhìn vừa lầm bầm lầu bầu nói, cả gia đình mọi người đều tràn đầy hắc tuyến.

“Còn cô, Nhị cô nương? Sao lại không tháo mặt nạ xuống nha?”- Mạc Sầu quay mặt rất tự nhiên hỏi. Niệm Từ thấy hắc tuyến trên mặt mình lại dầy thêm mấy phần. Tự lấy đá đập chân mình! Vốn là muốn đem hình dáng thật của mọi người cho nàng xem để nàng vui vẻ hơn, lại không nghĩ tới bản thân mình cũng bị lôi xuống nước luôn.

“Đúng nha, Mạc Sầu nói mới nhớ, cho tới bây giờ, huynh đệ chúng tôi cũng đều chưa nhìn thấy qua hình dáng của Nhị cô nương. Hôm nay chúng tôi cũng muốn được nhìn thấy hình dáng của Nhị cô nương nha”- huynh đệ Dương Thị cũng tham gia vào náo nhiệt nói.

Niệm Từ cũng đành chịu quay lưng lại đem mặt nạ tháo xuống, lộ ra khuôn mặt đã lâu không nhìn thấy ánh mặt trời. Từ khi ra khỏi đảo Đào Hoa, nàng vẫn giấu mình ở sau mặt nạ. Ban đầu là do lo lắng mình đắc tội quá nhiều nhân sĩ giang hồ, sẽ gặp phiền toái, tiếp theo là nàng đi làm hiệp đạo, sau lại sống ở Tế Nam khiêm tốn làm việc, dần dà, mặt nạ trở thành vòng bảo hộ của nàng, là không gian an toàn cho nàng ẩn mình, cũng là lòng tin khiến cho nàng có thể cố gắng tiếp. Nàng từ từ quay đầu, cả nhà đều chăm chú nhìn vào khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc của Mục Niệm Từ, không khỏi có một tia hoa mắt. Mạc Sầu vẫn nghiêm túc dùng ngón tay thăm dò thử da mặt là thật hay giả, Niệm Từ bật cười né sang bên.

“Đừng nên đâm nữa, lần này là thật. làm hư thì không có cách nào tu bổ đâu!”

“Tôi sửa lại lời đã nói trước kia. Nhị cô nương không phải là trân châu trong bụi rậm, mà chính là viên trân châu đẹp nhất Đông Hải, tản mát ra ánh sáng mê người”- Dương Dịch nghiêm trang nói, các huynh đệ của hắn không nhịn được rốt rít quay đầu nhìn về phía hắn.

“Được rồi, không cần phải nịnh tôi, hôm nay Mạc Sầu mới là nhân vật chính kia mà. Mạc Sầu, muội xem, chúng ta không có coi muội là người ngoài nha, cả đến gương mặt thật cũng đưa ra cho muội xem rồi. Muội cứ an tâm ở lại chỗ này đi, về chuyện báo thù, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn, nhất định sẽ lấy lại công đạo cho muội”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.