Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi

Chương 12: Bị cảm



Editor: Puck - Diễn đàn

Ánh mặt trời ấm áp dịu dàng nhẹ nhàng chiếu lên mặt, không khí trong lành lơ lửng mùi bùn đất thơm thoang thoảng, chung quanh là mọi người không ngừng quơ múa lưỡi hái và cái cuốc, mọi người thỏa sức đổ mồ hôi và tình cảm mãnh liệt.

Mặc Nhiên bắt đầu quen cuộc sống bây giờ, mỗi ngày dậy sớm chạy bộ lên núi, trong ánh mặt trời mới mọc luyện một chút quyền pháp hít thở không khí mới mẻ, có lúc trở về làm điểm tâm và bữa cơm tiện lợi buổi trưa muốn ăn, sau đó kết bạn xuống ruộng làm việc, chạng vạng trở về cùng làm bữa tối với Tôn Hiểu Mỹ và Liễu Nghiên Vũ. Sau khi ăn cơm tối xong vào không gian tĩnh tọa luyện công, xử lý không gian, cuối cùng kết thúc công việc tắm một cái ăn chút trái cây uống ly rượu đỏ hoặc xem một bộ phim rồi ngủ, đây chính là quá trình cả ngày của cô.

Tất cả ký ức kiếp trước giống như cũng theo gió thổi tới, trừ trong lòng thỉnh thoảng hiện lên một vài hình ảnh, cái khác đều đã không tồn tại.

Sống ở hiện tại.

Khi lên núi luyện quyền trên căn bản đều sẽ gặp Bạch Mộ Ngôn, bề ngoài người đàn ông này lạnh lùng yêu nghiệt, trầm mặc ít nói, quyền pháp lại cường tráng mạnh mẽ. Cho dù hai người đã ăn cơm chung mấy lần, hai người gặp mặt cũng chỉ gật đầu, sau đó ở trên cùng bãi cỏ luyện đánh quyền riêng, không liên quan tới nhau nhưng lại giống như làm bạn với nhau.

Gặp nhiều ngày như vậy nhưng không nghe ai hỏi tới vì sao mình biết công phu quyền cước, ngay cả ông Trương bà Trương cũng không hỏi, cũng biết Bạch Mộ Ngôn không phải là một người hay lắm miệng, đoán chừng cả thôn cũng chỉ có một mình anh biết cô biết công phu, như vậy cũng tốt. diee ndda fnleeq uysd doon

Thời tiết hôm nay không đẹp lắm, việc đồng áng không nhiều lắm, đội trưởng đã để cho bọn họ kết thúc công việc sớm một chút rồi. Hai người Liễu Nghiên Vũ và Tôn Hiểu Mỹ đi chân trần tới nhà thầy lang trong thôn lấy thuốc, Tôn Hiểu Mỹ bị cảm. Hiện giờ nông thôn cũng không có bệnh viện, trên căn bản đều dựa vào thầy lang, thầy lang đều do trong huyện bồi dưỡng thành, trên căn bản mỗi thôn được bố trí một người, tài nghệ của thầy lang thật sự không như thế nào, căn bản đều căn cứ vào sổ tay thầy lang để xem bệnh.

“Sổ tay thầy lang” xuất bản năm 1969,  văn hay tranh đẹp, là một sách quý “Toàn khoa chữa bệnh y dược”, từ ho khan, nôn mửa thường gặp đến bệnh tật xuất huyết não và ung thư phức tạp; từ tri thức phòng bệnh diệt muỗi, diệt ruồi đến đề phòng vũ khí hạt nhân, vũ khí sinh học; từ châm cứu, thảo dược đến thuốc tây thường dùng, không chỗ nào không có. Có sáng tỏ rõ ràng, có đơn giản dễ đi, yêu cầu nguyên tắc hiệu quả thực tế. (Baidu cống hiến)

Tô Mặc Nhiên mới vừa vào sân đã nhìn thấy cửa mở ra, một người đàn ông ở trong phòng bếp nấu cơm.

“Anh là?” Tô Mặc Nhiên để công cụ xuống hỏi, trong lòng đoán chừng người đàn ông này chắc là ông xã của Liễu Nghiên Vũ.

“Xin chào đồng chí, tôi là Tống Khai Minh, là ông xã của Liễu Nghiên Vũ.” Tống Khai Minh thấy trước mắt là một cô gái xa lạ không khỏi sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên nhớ tới trước khi mình đi dường như từng nghe nói tới sẽ có một nữ thanh niên trí thức mới tới, đoán chừng chính là cô, nghĩ tới đối phương có thể không biết mình, vội vàng tự giới thiệu bản thân.

“Xin chào, tôi là Tô Mặc Nhiên, là thanh niên trí thức mới tới, Liễu Nghiên Vũ và Tôn Hiểu Mỹ tới nhà thầy lang lấy thuốc rồi, sẽ lập tức trở lại.” Quả nhiên cô không đoán sai.

“Lấy thuốc? Nghiên Vũ như thế nào?” Tống Khai Minh cau mày hỏi, bà xã của anh có dáng dấp thật xinh đẹp chính là một ấm sắc thuốc, ba ngày hai bữa không thoải mái, kết hôn đã một năm rồi mà không có con, lần này trở về… di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

“Không phải, không phải, là Tôn Hiểu Mỹ bị cảm nhẹ, chị Nghiên Vũ đi theo chị ấy.” Thấy anh ta hiểu lầm Tô Mặc Nhiên vội vàng giải thích, thân thể Liễu Nghiên Vũ tương đối mảnh mai, ở trong khí hậu Đông Bắc lớn như vậy dễ sinh bệnh, chuyện này cô từng nghe Tôn Hiểu Mỹ nói.

“A, vậy thì tốt, nền tảng của Nghiên Vũ không được tốt, tôi đi vắng lại sợ cô ấy không được thoải mái.”

“Không có, không có, trong khoảng thời gian này thân thể chị ấy vô cùng tốt.” Trừ đau bụng kinh ra, lời này Tô Mặc Nhiên chưa nói, cũng không nói ra miệng.

Chỉ chốc lát sau, hai người đi lấy thuốc trở lại.

“Khai Minh, sao anh trở lại trước hẹn vậy, không phải gửi thư nói ngày mai mới có thể trở về sao?” Liễu Nghiên Vũ vừa thấy ông xã giống như con yến non về tổ lập tức nhanh chóng chạy tới, nhìn dáng dấp hết sức vui mừng.

“Trong nhà không có việc gì liền trở về trước hẹn.”

“Vậy thân thể mẹ chồng như thế nào?”

“Không có gì đáng ngại, chỉ cần tiếp tục uống thuốc là được.”

“Vậy…”

“Đợi lát nữa trở về phòng rồi nói.” Liễu Nghiên Vũ còn định nói điều gì nhưng bị Tống Khai Minh ngắt lời.

“Hai người nói chuyện đi, tôi và Mặc Nhiên đi nấu cơm” Nói xong Tôn Hiểu Mỹ liền kéo Tô Mặc Nhiên vào phòng bếp. di1enda4nle3qu21ydo0n

Ban đêm Tô Mặc Nhiên đột nhiên mở hai mắt ra, kể từ sau khi rèn luyện rèn thể dưỡng thân, ngũ quan của mình và tố chất thân thể cũng tăng cường gấp hai người bình thường, cô giống như nghe thấy được tiếng rên rỉ khe khẽ của Tôn Hiểu Mỹ.

Khoác thêm áo khoác xuống giường, bật đèn, đi đến chỗ Tôn Hiểu Mỹ ở gian ngoài. Âm thanh rõ ràng hơn, cô vội vã bật đèn, đi tới bên giường nhìn. Giờ phút này đầu Tôn Hiểu Mỹ đầy mồ hôi, sắc mặt ửng đỏ, cau mày quấn trong chăn rên rỉ.

Đây là phát sốt? Lúc cơm tối còn chưa tốt lên, đoán chừng thuốc của thầy lang không có hiệu quả.

Giơ tay lên sờ trán Tôn Hiểu Mỹ, thật nóng, nhiệt độ không thấp. Cô lập tức lấy hòm thuốc từ trong không gian ra, lấy nhiệt kế điện tử, mở chăn nhét vào trong nách Tôn Hiểu Mỹ.

Ba mươi tám độ năm, nhiệt độ quả thật không thấp.

Kéo cổ tay Tôn Hiểu Mỹ ra đặt ba ngón tay lên, bản thân chủ nhân thân thể này học mấy năm y thuật, kể từ sau khi cô đến cũng thừa kế những bản lĩnh này, mạch tượng còn tốt, vấn đề không tốt, quan trọng là phải nhanh chóng hạ sốt. Lấy ra hai viên thuốc hạ sốt từ trong hòm thuốc, một vỉ thuốc cảm, suy nghĩ một chút lại lấy ra một vỉ thuốc tiêu viêm, sau đó thu hòm thuốc vào trong không gian.

“Tôn Hiểu Mỹ, Tôn Hiểu Mỹ, tỉnh, tỉnh.” Tô Mặc Nhiên vỗ vỗ khuôn mặt ửng đỏ của cô ấy. Nâng cô ấy dậy tựa vào trên người mình, nhét thuốc hạ sốt và thuốc cảm vào trong miệng cô ấy.

“Nhanh, uống thuốc đi, uống là tốt rồi, nhanh.” Tô Mặc Nhiên bưng nước đưa tới bên miệng cô ấy, cũng may Tôn Hiểu Mỹ còn không nóng đầu, nghe lời cô nói lập tức uống nước nuốt hai viên thuốc trong miệng xuống.

Tô Mặc Nhiên lấy chậu nước nóng, lau trên mặt cổ cô ấy một lần, lại đổi thành nước lạnh, thấm ướt khăn lông đặt lên trên trán. Sau đó Tô Mặc Nhiên vẫn không ngừng thay khăn lông ướt, đo nhiệt độ, hai giờ sau nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, cho đến khi trời sáng nhiệt độ cuối cùng bình thường lại, sắc mặt cũng khá hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.