Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi

Chương 16: Tiếp tục sau khi mất tích



Editor: Puck - Diễn đàn

Nửa đêm đổ mưa to, hai người Tô Mặc Nhiên và Tôn Hiểu mỹ ngủ chung một chăn, nằm trên giường đều không ngủ được.

“Cũng không biết bây giờ Liễu Nghiên Vũ đang ở đâu, có biết tìm một chỗ trốn mưa hay không, con nhóc thúi này, chờ chị tìm được cô ấy xem chị có đập chết cô ấy không, vì một người đàn ông như vậy mà coi thường mạng sống của mình, quá ném mặt mũi phái nữ thời đại mới chúng ta.” Tôn Hiểu Mỹ oán hận nói.

“Chị cũng đừng quá gấp gáp, người hiền có trời phù hộ, em tin tưởng chị Nghiên Vũ sẽ không xảy ra chuyện gì, chị ngủ đi nhanh lên, sáng sớm ngày mai còn phải ra ngoài tìm người, không ngủ sao có tinh thần.”

“Chị chính là tức không chịu nổi, hôm nay nhìn thấy Tống Khai minh, chị thật sự muốn làm thịt anh ta, ban đầu vì cưới Nghiên Vũ nói bao nhiêu lời có ích, thề thốt bao nhiêu, bây giờ mới hơn một năm đã bắt đầu thay đổi.”

“Đàn ông đáng tin heo mẹ biết leo cây, cho nên về sau chị ngàn vạn lần đừng để cho người ta lừa, nhất định phải mở to hai mắt, đặc biệt là những kẻ chỉ biết nói mà không biết làm này.”

“Hừ, chị mới không ngốc như vậy, từ vừa mới bắt đầu chị  đã cảm thấy Tống Khai Minh không phải là người tốt, nhưng Nghiên Vũ vừa lòng anh ta, chị cũng không tiện nhiều lời.”

“Dạ, dạ, ngài con mắt tinh tường phân biệt hỏa nhãn kim tinh.” Cái này gọi là gì? Người ngốc có phúc của người ngốc, hoặc là trực giác của động vật nhỏ đơn thuần với sự vật không tốt luôn sâu sắc đến làm cho người ta giận sôi.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Sáng sớm, trời còn chưa sáng, một bóng người từ sau núi phi nước đại xuống, không lâu liền tiến vào một căn phòng khu nhà thanh niên trí thức không thấy gì nữa.

“Cậu cuối cùng đã trở lại, cậu một đêm này rốt cuộc đi đâu, quần áo đều ướt đẫm, thay nhanh lên.” Từ Tường vừa nghe có người mở cửa liền biết rõ Thạch Cương trở lại, vội vàng khoác quần áo nghênh đón, lại thấy toàn thân Thạch Vũ ướt nhẹp, sắc mặt tái nhợt, vội vàng đổ nước nóng để cậu ấy lau mặt, giúp cậu ấy thay quần áo ướt sũng.

“Không có việc gì, chính là dính chút nước mưa.” Thạch Cương vô tình nói.

“Như vậy còn không có việc gì, cậu cũng không phải không biết trình độ chữa bệnh ở nông thôn, nếu có như thế nào liền trực tiếp chờ chết, cậu nhanh lên giường đắp chăn, làm không tốt không thể không bị cảm.” di@en*dyan(lee^qu.donnn)

“Không có việc gì… Ối…” Mới vừa chạm tới mép giường, Thạch Cương cũng cảm giác trên tay truyền đến một trận đau đớn tan lòng nát dạ.

“Cậu làm sao vậy?” Từ Tường chạy tới nhìn, khi nhìn thấy ngón tay trỏ và ngón giữa của Thạch Cương hiện ra vặn vẹo không bình thường, trong lòng thở dốc vì kinh ngạc.

“Không có việc gì, sai khớp mà thôi.”

“Cậu, cậu, nghiêm trọng như thế, sai khớp không phải thầy lang có thể xem, còn phải nhanh chóng  tìm một trung y mới có thể bó xương, hiện giờ đi đâu tìm, cậu rốt cuộc đã làm gì, sao lại thành ra như vậy? Tìm được Liễu Nghiên Vũ?” Suy đoán này của Từ Tường chính xác không thoát khỏi liên quan tới Liễu Nghiên Vũ, Thạch Cương này vì Liễu Nghiên Vũ ngay cả tính mạng cũng có thể bất cứ giá nào.

“Tìm được, trời vừa sáng, tôi đoán chừng sẽ có người vào núi tìm cô ấy, hiện giờ cô ấy ở trong hang núi lúc trước chúng ta thường tránh mưa, cậu chờ một chút theo chân bọn họ đi tìm, tìm cơ hội không để lại dấu vết nhắc nhở.” Thạch Cương nói.

“Sao vậy, sao tìm được người mà cậu không mang cô ấy về.”

“Khi tôi tìm được cô ấy, cô ấy bị đau chân, sau đó trời lại mưa, tôi không thể làm gì khác hơn là cõng cô ấy tới hang núi mà chúng ta thường tránh mưa, ở đó qua cả đêm, cô nam quả nữ nếu để cho người ta biết sẽ không tốt cho thanh danh của cô ấy, cho nên trời chưa sáng tôi liền xuống núi.”

“Cậu thật tốt bụng, ông xã người ta Tống Khai Minh tối hôm qua còn cùng trở lại với mọi người, cũng không đơn độc tiếp tục tìm, ông xã người ta cũng không gấp gáp, cậu nói cậu xem náo nhiệt gì, hiện giờ tay làm thành như vậy, nếu không điều trị khỏi bị tàn phế thì làm như thế nào?”

“Tàn phế thì tàn phế đi, chỉ cần cô ấy không sao là được.”

“Cậu… Cậu đồ ngu đần, tức chết tôi rồi.” Nói xong Từ Tường tức giận đến phất tay áo rời đi, cuối cùng lại quay lại trợ giúp Thạch Cương không tiện thay quần áo ướt ra, thật đúng là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ điển hình.

Trời vừa sáng, ngoài khu nhà thanh niên trí thức đã tập hợp rất nhiều người, đội trưởng Trương đang tổ chức mọi người vào núi tìm tiếp, đại đa số người đều tương đối ủng hộ, đồng ý giúp đỡ, cũng có một số người không bằng lòng. die ennd kdan/le eequhyd onnn

“Mới sáng sớm tinh mơ gọi chúng tôi đến chỉ vì tìm cô ta, chính cô ta muốn tìm cái chết còn để cho nhóm người chúng ta lao tâm lao lực đi tìm, tại sao, tôi không làm.” Sáng sớm Ngô Mẫn bị người đánh thức cho rằng đã xảy ra chuyện gì, kết quả vừa nghe muốn đi tìm Liễu Nghiên Vũ lập tức giận dữ, tại sao để cho cô đi tìm chứ.

Ngô Mẫn này vốn không ưa Liễu Nghiên Vũ, thì ra khi Ngô Mẫn vừa mới tới Đông Bắc liền gặp được Tống Khai Minh, hơn nữa có cảm tình với anh ta. Khi đó tuy Tống Khai Minh không tỏ vẻ thích cô nhưng cũng không nói chán ghét, Ngô Mẫn cảm giác mình có một phần cơ hội, vốn tưởng rằng hai người có thể thành, nhưng không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một Liễu Nghiên Vũ, cướp đi tất cả lực chú ý của Tống Khai Minh, từ đó Ngô Mẫn liền hận Liễu Nghiên Vũ, bây giờ nhìn cô ta xui xẻo trong lòng còn không biết đắc ý bao nhiêu.

Nghe Ngô Mẫn nói như vậy, mấy thanh niên trí thức có quan hệ tốt với Ngô Mẫn phản đối.

Cuối cùng đội trưởng Trương quyết định, bằng lòng đi tìm người thì đi, không muốn có thể đi về.

Ào ào một tiếng, mấy người phản đối kia đều rời đi hết.

Những người còn lại cũng không ít, sắp xếp một chút mọi người chuẩn bị vào núi.

“Đội trưởng, tối hôm qua đổ mưa to, nếu Liễu Nghiên Vũ còn sống sẽ phải tìm một chỗ tránh mưa đi, nếu không trước vào mấy chỗ hang núi mà người săn thú hái thuốc nghỉ ngơi để tránh mưa tìm một chút.” Trước lúc xuất phát, Từ Tường đột nhiên đứng ra nói.

“Ừ, cậu nói cũng đúng, đầu tiên chúng ta tìm trong hang núi trước, không tìm được nữa thì tìm chung quanh một chút.” Đội trưởng Trương nhanh chóng phân chia đội ngũ, tổng cộng hang núi mà người vào núi săn thú hái thuốc bình thường dùng để nghỉ ngơi có năm cái, đội ngũ chia làm năm đội, mỗi đội tìm một cái.

Tô Mặc Nhiên liếc nhìn Từ Tường, cảm giác anh ta nói như vậy, giống như biết trước chuyện gì, chẳng lẽ nói anh ta biết Liễu Nghiên Vũ ở trong hang núi nào?

Tô Mặc Nhiên lập tức kéo Tôn Hiểu Mỹ tới bên cạnh Từ Tường tỏ ý muốn chia cùng một đội ngũ với anh ta, Bạch Mộ Ngôn cũng đi ra, anh liếc mắt nhìn Từ Tường, không nói gì, ý tứ kia cũng hết sức rõ ràng. dfienddn lieqiudoon

Từ Tường lau trán không hề tồn tại mồ hôi hột.

Hừ hừ, mỗi một người có cần nhạy cảm như vậy không, anh vừa nói bọn họ đều đoán được, haizzz.

Tô Mặc Nhiên quan sát Từ Tường một chút, bởi vì thân thể người này yếu ớt không làm được việc nặng, hơn nữa học thức không tệ, trong thôn liền sắp xếp cho anh ta ở tiểu học trong thôn làm giáo viên.

Thật ra Từ Tường là người trẻ tuổi có dáng dấp không tệ, khi cười lên rất dịu dàng, phong cách tao nhã lịch sự, đều nói quân tử như ngọc, nói chính là người như vậy. Chỉ tiếc sắc mặt anh ta tái nhợt, thân hình gầy gồ, giữa hai chân mày giống như có một luồng khí uất ức lưu chuyển, ấn đường biến thành màu đen.

Tô Mặc Nhiên cẩn thận đánh giá Từ Tường, sắc mặt tái nhợt, ấn đường biến thành màu đen, dưới mắt có chấm xanh, đôi môi hiện lên màu đỏ không bình thường, hô hấp khi thì dồn dập khi thì chậm chạp, thân hình gầy gò, những thứ này sao lại giống như chứng bệnh được miêu tả trong một quyển sách ở trong không gian của cô, chẳng lẽ…

Cô quyết định tìm thời gian thử dò xét, trước mắt cũng không phải thời cơ tốt, vẫn tìm được Liễu Nghiên Vũ trước rồi nói, dù sao đều là thanh niên tri thức cùng một thôn có nhiều thời gian. Cô lại cũng chỉ từng xem trong sách thuốc, muốn trị tận gốc cô còn cần nghiên cứu một chút, lại nói Từ Tường này vừa nhìn cũng biết là người gia tộc lớn ra ngoài, giơ tay nhấc chân toát ra phong thái nuôi dạy không che giấu được, trong gia tộc lớn việc xấu xa ngấm ngầm nhiều nhất, cô cũng không muốn xen vào việc của người khác rước lấy phiền toái không cần thiết, vẫn nên quan sát xem xét.

Tô Mặc Nhiên thu hồi ánh mắt của mình, bình tĩnh đứng bên cạnh Tôn Hiểu Mỹ, cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ngay khoảnh khắc khi cô thu hồi tầm mắt, trong mắt nhu hòa của Từ Tường xẹt qua mọt tia sắc bén, giống như một ánh mắt lơ đãng xẹt qua trên người cô.

Một màn này trùng hợp cũng rơi vào trong mắt Bạch Mộ Ngôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.