Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi

Chương 47



Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Bắt đầu kể từ ngày đó, Trần Tương Long thỉnh thoảng quét qua cảm giác tồn tại trong cuộc sống của Tô Mặc Nhiên.

Hôm nay để cho người đưa tới hoa quả đồ ăn vặt, mấy ngày sau để cho người đưa tới đồng hồ đeo tay, mấy ngày nữa đưa xe đạp, dù sao không ngừng biểu đạt ý quan tâm đến cô, giống như muốn nước ấm nấu ếch. Nếu như kinh nghiệm sống của cô thật sự là một cô gái nhỏ, đoán chừng sẽ bị màn diễn xuất này cảm động đến khóc lóc nức nở.

Đồ Trần Tương Long đưa tới Tô Mặc Nhiên không chút khách khí nhận lấy, sao lại không thu, ném đi cũng mạnh hơn trả lại cho ông ta. Hơn nữa trước mắt còn không làm rõ ràng rốt cuộc Trần Tương Long muốn lấy được cái gì từ trên người cô, quan hệ vẫn không nên cương cứng mới tốt, thay vì tạo một kẻ địch núp trong tối còn không bằng để cho ông ta ở ngay trước mắt mình nắm trong lòng bàn tay.

Bên Tần Lan cũng vô cùng lo lắng, bà hoàn toàn không tìm được cơ hội tốt để đối phó với Tô Mặc Nhiên.

Bà biết Tô Mặc Nhiên có tác dụng lớn đối với Trần Tương Long, hơn nữa trong khoảng thời gian này Trần Tương Long vẫn luôn tiếp xúc với cô ta. Nếu như mình có động tác quá lớn sẽ bị Trần Tương Long phát hiện ra, đến lúc đó sẽ bất lợi cho bà. Vì vậy bà đè kích động trong lòng xuống chậm rãi tìm kiếm thời cơ thích hợp.

Đáng tiếc, mặc dù bà án binh bất động nhưng con gái bà thì không, bà còn không biết con gái bà đã tính toán xong đi gặp Tô Mặc Nhiên một lúc.

Dĩ nhiên, những chuyện này Tô Mặc Nhiên cũng không biết, cho dù biết cũng sẽ không sợ.

Người bạn học Kỷ Mân Huyên này kể từ sau hôm Tô Mặc Nhiên châm kim cho anh liền chưa từng gặp lại, cô đoán chừng ngày đó mắc mưa ngã bệnh, cũng không biết bệnh tình như thế nào, theo tình huống lần trước cô bắt mạch cho anh, sợ rằng không lạc quan lắm.

Thân thể Kỳ Mân Huyên trên cơ bản đã suy bại toàn diện, các bộ máy trong cơ thể đều có tổn thương vả lại đang không ngừng tăng lên. Chi dưới đã hoàn toàn mất đi tri giác, chỉ có thể dựa vào xoa bóp tới giữ vững sức sống của bắp thịt, nhưng đây cũng không phải biện pháp lâu dài, thời gian lâu  dài vẫn sẽ bị teo. die nd da nl e q uu ydo n

Thật sự không biết vì sao anh ta lại bị thương nặng như vậy, lấy trình độ y học bây giờ muốn điều trị tốt cho anh ta quả thật là lời nói vô căn cứ, nếu như đợi đến bốn mươi năm sau có lẽ sẽ có cơ hội, nhưng anh ta có thể chờ như vậy sao?

Vừa nghĩ tới cặp mắt kia bất cứ lúc nào có thể biến mất không thấy nữa, trong lòng cô luôn hiện lên đau thương nhàn nhạt, tâm tình này vẫn bao quanh cô trong một khoảng thời gian, khiến cho cả người cô có vẻ hơi nóng nảy.

Chỉ có điều rất nhanh cô sẽ không có thời gian nghĩ những chuyện này, bởi vì kỳ thi cuối cùng nghỉ hè sắp đến.

Kỳ thi cuối gần tới, Tô Mặc Nhiên đang bề bộn chú thích, còn định chuẩn bị khai trương cửa hàng nhỏ mà cô cùng Liễu Nghiên Vũ Tôn Hiểu Mỹ ba người đầu tư.

Mới đầu khi vừa đến kinh thành, Tô Mặc Nhiên liền có cách nghĩ này, nhưng khi đó điều kiện chưa chín muồi. Lúc đó các cô vừa mới tới kinh thành, hoàn cảnh tương đối không quen thuộc, hơn nữa cải cách mới bắt đầu, biến hóa trong cuộc sống không quá lớn.

Hiện giờ đã tiến hành phát triển qua một học kỳ, quan niệm của mọi người cũng đã thay đổi, nhìn theo cách ăn mặc của mọi người cũng có thể thấy được.

Trước kia mọi người ăn mặc quần áo, hình thức trong quy củ, màu sắc mộc mạc, không phải xanh lục là xanh lam. Hiện giờ, hình thức nhiều màu sắc nhiều, người phụ nữ thời thượng còn một lần nữa uốn sấy tóc quăn, điều này vào trước năm 78 tuyệt đối không có khả năng.

Nói đến cửa hàng nhỏ này không thể không nói đến một người, đó chính là Thẩm Xuyến, người mẹ trẻ ban đầu ở trên xe lửa Tô Mặc Nhiên từng giúp đỡ.

Ba người Tô Mặc Nhiên mang theo tiểu Nhạc Nhạc đến nhà họ Đổng thăm Thẩm Xuyến, trong lúc tán gẫu vô tình nhắc đến bọn họ định mở một cửa hàng nhỏ, Thẩm Xuyến vừa nghe hứng thú hỏi bọn họ định mở cửa hàng nhỏ gì?

Theo kết quả thương lượng của ba người Tô Mặc Nhiên các cô chính là định mở một cửa hàng bán quần áo, tiền vốn ít thu hồi vốn nhanh. Cải cách mở cửa gió xuân đã thổi khắp thế giới Thần Châu, mọi người ăn mặc quần áo cũng đã xảy ra biến hóa cực lớn.

Không chỉ có nhiều màu sắc tươi sáng, kiểu dáng cũng càng ngày càng nhiều, còn có các món đồ trang sức cũng được theo đuổi.

Tô Mặc Nhiên đi qua công ty quần áo ở Hương Cảng mà  Thẩm Xuyến giới thiệu cho, hơn nữa thành công lấy được quần áo giá vốn tám phần. Sở dĩ có thể lấy được giá sỉ này, trừ bỏ nguyên nhân nhà họ Thẩm ra còn có công lao của Tô Mặc Nhiên.

Tô Mặc Nhiên thông qua Thẩm Xuyến cung cấp cho công ty quần áo kia hai tờ thiết kế thời trang, kiếp trước Tô Mặc Nhiên lên đại học bởi vì từng chơi hai năm thiết kế thời trang, vẽ một bản thiết kế dễ như trở bàn tay, cô thay đổi một chút hình thức trang phục bây giờ.

Công ty quần áo nhìn thiết kế xong cảm thấy rất hứng thú, mua tại chỗ, còn ký một phần hợp đồng lao động với Tô Mặc Nhiên trong thời gian một năm, do Tô mặc Nhiên mỗi tháng cung cấp năm bản thiết kế, trang phục đồ trang sức không giới hạn, công ty quần áo cho Tô Mặc Nhiên mỗi tháng năm trăm đồng tiền lương và trích phần trăm tiền lời tiêu thụ 10%, hơn nữa cửa hàng quần áo cô mở có thể lấy giá vốn của công ty quần áo.

Tô Mặc Nhiên cảm thấy rất có lời liền ký, cô cũng không lo lắng mình không vẽ ra được, trong máy tính trong không gian của cô chứa không ít đồ thiết kế.

Chuyện này chỉ có người trung gian là Thẩm Xuyến biết, Tô Mặc Nhiên không nói cho Liễu Nghiên Vũ và Tôn Hiểu Mỹ. [email protected]

Khi góp vốn mở cửa hàng, ba người các cô liền ký xong thỏa thuận hùn vốn, do Tô Mặc Nhiên cung cấp nơi chốn, hàng năm thu năm trăm đồng tiền thuê phòng. Tiền nhập hàng hóa trang trí do ba người gom góp, Tô Mặc Nhiên ra ba trăm, Liễu Nghiên Vũ ra một trăm rưỡi, Tôn Hiểu Mỹ ra năm mươi, lợi nhuận chia theo tỷ lệ sáu ba một.

Đặt hàng chỗ công ty quần áo kia chỉ cần giao trước một nửa tiền, chờ lần nhập hàng sau lại trả nốt một nửa kia, vì vậy năm trăm đồng là đủ rồi.

Vốn Tô Mặc Nhiên định bỏ ra hai năm mươi để Tôn Hiểu Mỹ bỏ ra một trăm, nhưng Tôn Hiểu Mỹ nói cô không có tiền. Theo tình huống của Tôn Hiểu Mỹ, tiền gửi ngân hàng của cô ấy không dưới năm mươi đồng, mỗi tháng cô ấy chỉ cần nộp cho nhà họ Trương tiền ăn và tiền nhà tám đồng, mỗi tháng trường học trợ cấp mười hai đồng, hơn nữa cô ấy dán bao thư kiếm được một chút, bình thường khi ra ngoài trên căn bản đều là Tô Mặc Nhiên hoặc Liễu Nghiên Vũ chi tiền, cũng biết cô ấy dán bao thư không dễ dàng, theo lý thuyết cô ấy có thể lấy ra tiền không chỉ chừng này.

Tô Mặc Nhiên cho rằng Tôn Hiểu Mỹ có thể cảm thấy buôn bán này sẽ lỗ vốn nên không dám đầu tư quá nhiều, sau đó hỏi tới Tôn Hiểu Mỹ mới ấp úng nói cô đã tiêu hết tiền, chỉ còn lại một chút như vậy.

Thì ra khoảng thời gian trước là sinh nhật Hoàng Dương, Tôn Hiểu Mỹ ra một bút lớn tặng Hoàng Dương một chiếc radio Thượng Hải, giá một trăm năm mươi đồng, đây có thể nói là một khoản tiền lớn đối với Tôn Hiểu Mỹ, phải tiết kiệm ăm mặc đi về sớm tối trong thời gian thật dài mới tích cóp đủ, vì Hoàng Dương lại đột nhiên tốn ra rồi.

Tốn tiền đưa lễ vật gì vốn nên quyết định theo tình trạng kinh tế của mình, cũng không thể bởi vì tặng lễ mà móc rỗng mình, cách làm liều mạng này của Tôn Hiểu Mỹ, quả thật đã nhập ma.

Lực hấp dẫn của Hoàng Dương đối với Tôn Hiểu Mỹ quả thật không phải bình thường!

Còn đối với Tôn Hiểu Mỹ mà nói, nhiều năm thầm mến thành sự thật đã khiến cho cô ấy mất đi sức phán đoán cần có, bị che mắt

“Hiểu Mỹ, sao cậu lại tặng quà quý trọng như vậy?” Liễu Nghiên Vũ hỏi. Radio này thuộc về món hàng lớn, vẫn vào lễ mừng năm mới người ta mới bỏ được món đồ lớn như vậy.

“Trong ký túc xá của Hoàng Dương mỗi người đều có radio, mỗi lần khi Hoàng Dương nói đến đều rất hâm mộ, tớ chỉ muốn đưa cho anh ấy một cái, về sau khi anh ấy ở trong ký túc xá cũng có mặt mũi.” Tôn Hiểu Mỹ không cảm thấy đưa radio cho Hoàng Dương có gì không được, lúc ấy những người trong ký túc xá của Hoàng Dương thấy cô đưa radio đã đều trợn trắng mắt rồi, nói thẳng Hoàng Dương có một người bạn gái tốt, cô vì ký túc xá của bọn họ tăng thể diện rồi.

Tô Mặc Nhiên suy nghĩ trong lòng, tôi nghĩ là đàn ông, được sủng ái như vậy tôi thà không muốn.

Một đấng mày râu thích dựa vào bạn gái mua radio để có mặt mũi ở trước mặt những người trong ký túc xá, nhất định chính là một tiểu bạch kiểm, có bản lĩnh thì tự mua đi.

(*) Tiểu bạch kiểm: trai bao

Nghe Tôn Hiểu Mỹ nói như vậy, Liễu Nghiên Vũ nhướng mày, cảm thấy trạng thái của cô ấy có phần không bình thường, “Khoảng thời gian trước cậu giống như không muốn sống mà dán bao thư và hộp giấy chính là vì mua quà tặng cho Hoàng Dương?”

“Ừ.” Tôn Hiểu Mỹ gật đầu một cái.

“Cậu có phải quá tốt với Hoàng Dương rồi không?” Liễu Nghiên Vũ có phần không đồng ý nói.

Tôn Hiểu Mỹ xem thường, “Tớ đối xử tốt với anh ấy thì sao, tớ đối xử tốt với đối tượng của tớ không được sao?”

“Nhưng mà, anh ta đối xử với cậu cũng tốt giống vậy à?”

“Dĩ nhiên.” Tôn Hiểu Mỹ dùng sức gật đầu một cái, “Trong khoảng thời gian này ngày ngày tan học anh ấy lại tới tìm tớ, dẫn tớ đi dạo công viên dẫn tớ đi chơi.”

Ánh mắt Tô Mặc Nhiên tối sầm lại, gần đây trong khoảng thời gian này Hoàng Dương đều ngày ngày tan học chạy tới nhà họ Trương, hơn nữa mỗi ngày sau khi tan học đều ở cửa trường học chờ cô trở về nhà họ Trương, ở trên đường luôn rất nhiệt tình nói chuyện phiếm với cô, đáp lời, cho dù thái độ của cô rất lạnh nhạt cũng không thấy anh ta thu liễm lại. Thỉnh thoảng gặp được người nhà họ Trần tặng quà ở cổng trường học, cũng nói chuyện với người nhà họ Trần đến khí thế ngất trời. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Anh ta rốt cuộc muốn làm gì? Tô Mặc Nhiên cảm thấy ghét bỏ hành động của anh ta, ví dụ như ở trước mặt người nhà họ Trần tỏ vẻ thân mật quen thuộc với cô, cô ngại Tôn Hiểu Mỹ không nói thêm gì, nhưng bắt đầu hết sức lặng lẽ kéo dài khoảng cách với anh ta, cô cũng không muốn đến lúc đó bị Tôn Hiểu Mỹ hiểu lầm.

“Chúng tớ không kêu cậu đừng đối xử tốt với Hoàng Dương, chỉ có điều cậu đối xử tốt với mình một chút, đừng quá mệt mỏi.” Liễu Nghiên Vũ nói.

“Nghiên Vũ, cậu cứ yên tâm đi, tớ tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, không có việc gì.” Tôn Hiểu Mỹ nói. Sao cô không thể liều mạng đối xử tốt với Hoàng Dương, chỉ vì sinh viên nữ điều kiện ưu tú trong trường học quá nhiều, điều kiện gia đình tốt lại xinh đẹp hào phóng, cô rất sợ, rất sợ có một ngày Hoàng Dương sẽ bỏ cô đi, đến lúc đó cô nhất định sẽ không chịu nổi, cho nên hiện giờ mới làm việc nghĩa không chùn bước đối xử tố với anh ấy, chính là muốn cho anh ấy biết có lẽ cô không thể cho anh ấy tốt nhất, nhưng cô nhất định sẽ cho anh tốt nhất.

Thật ra thì, mỗi lần Hoàng Dương và Tô Mặc Nhiên cùng đi nhà họ Trương, trong lòng cô đều rất không có cảm giác, nhất là mỗi lần trong quá trình chung đụng với cô Hoàng Dương luôn không dấu vết hỏi thăm chuyện của Tô Mặc Nhiên, anh cho rằng anh làm không có dấu vết, nhưng không nghĩ đến cô thầm mến anh nhiều năm, hiểu rõ mỗi hành động cử chỉ của anh hơn chính anh. Anh để ý đến Tô Mặc Nhiên còn không phải vì nhà họ Trương và nhà họ Từ ở sau lưng Tô Mặc Nhiên sao?

Tôn Hiểu Mỹ cúi đầu, giờ khắc này, hâm mộ, ghen tỵ, căm ghét Tô Mặc Nhiên ở trong lòng cô đang không ngừng tùy ý sinh trưởng.

Hôm sau ngày nghỉ hè, là một ngày hoàng đạo, cửa hàng bán quần áo chọn một ngày này chính thức khai trương.

Tên cửa hàng bán quần áo là “Khuynh thành”, chủ yếu đánh vào nữ trang và đồ phối hợp, giá tiền từ mấy đồng đến mười mấy đồng, các tầng lớp đều có, đặc biệt thiết lập khu sản phẩm tốt nhất.

Trang hoàng trong cửa hàng là do Tô Mặc Nhiên thiết kế, dựa theo hình thức cửa hàng bán hàng độc quyền sau này.

Ngày khai trương Tô Mặc Nhiên thiết kế nghi thức cắt băng khánh thành đơn giản. Ngày đó người qua lại rất đông, người quen biết cô ở kinh thành gần như đều tới ủng hộ cô, người nhà họ Trương, người nhà họ Bạch, vợ chồng Thẩm Xuyến, thậm chí nhà họ Trần cũng phái người tới.

Khuynh thành, bởi vì kiểu dáng mới mẻ độc đáo, giá cả vừa phải, vừa mới mở đã được phụ nữ trẻ tuổi hoan nghênh.

Ngày khai trương xảy ra một sự kiện không được vui vẻ lắm.

Hai chị em nhà họ Trần không biết lấy được tin tức từ đâu, lại chạy đến đây.

Người đến không có ý tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.