“Cũng không có ai quy định ban ngày không thể làm chuyện này.” Lý Thâm hùng hồn.
Thẩm Y Y nghẹn lời, còn muốn nói gì, Lý Thâm đã ôm cô đến phòng cách vách, còn làm màu nói: “Vợ, đừng nói chuyện đã, đừng đánh thức Tiểu Bảo, chúng ta tới phòng bên cạnh nói!”
“...”
Tới phòng cách vách, tất cả đều không do Thẩm Y Y khống chế.
Hai người còn chưa từng thử vào ban ngày, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, tường không cách âm và Đại Bảo Nhị Bảo có thể quay về bất cứ lúc nào, đều khiến Thẩm Y Y cảm thấy cực kỳ căng thẳng và kích thích, vẫn luôn thúc giục Lý Thâm mau một chút.
Lý Thâm vốn dĩ không cảm thấy có gì, nhưng bị cảm xúc của vợ lây nhiễm, cũng căng thẳng theo.
Nhưng anh càng căng thẳng, càng giữ lâu.
Đợi sau khi kết thúc, Thẩm Y Y tức giận đánh anh một cái, người đàn ông đã ăn no bắt đầu dỗ dành: “Vợ, lần sau anh kiếm nhiều tiền hơn mang về cho em!”
?
Dỗ người cũng biết đập tiền?
“Anh…” Thẩm Y Y đánh anh, tức cười: “Ở trong mắt anh, em chính là người yêu tiền như thế sao?”
“Đương nhiên không phải.” Lý Thâm rất thượng đạo, cho dù anh luôn cảm thấy nét mặt khi vợ cầm tiền cực kỳ vui vẻ: “Nhưng anh muốn kiếm nhiều tiền hơn cho em!”
“Hừ!” Thẩm Y Y cười một tiếng, khóe môi không nhịn được giương lên.
Quả thật cô thích tiền, ai không thích tiền chứ?
Nhưng ở chỗ cô, tiền lúc nào cũng có thể kiếm, Lý Thâm chỉ có một, bèn nói: “Anh Thâm, em nói thật, bây giờ chúng ta có nhiều tiền như thế hoàn toàn đủ cho chúng ta sống sung túc rất lâu rồi, anh có thể không cần liều như vậy.”
“Không.” Lý Thâm lắc đầu, anh biết vợ đang quan tâm anh, nhưng: “Anh thích kiếm tiền.”
?
Thẩm Y Y ngửa đầu nhìn anh, trong ấn tượng của cô, Lý Thâm không phải người yêu tiền bao nhiêu, ngược lại, dục vọng vật chất của anh rất thấp.
Lý Thâm ôm vợ giải thích: “Nói chính xác hơn, anh không phải thích kiếm tiền, anh thích cảm giác kiếm tiền, nó có thể khiến anh cảm nhận được giá trị anh tồn tại, chứ không phải là một người đàn ông nông thôn chỉ biết làm ruộng.”
“...” Thẩm Y Y không ngờ anh sẽ nói ra đáp án này, ngơ ra một lúc, tâm trạng nhất thời không thể tả được.
Lý Thâm có năng lực và thủ đoạn rất mạnh, tư tưởng tiến bộ hơn người ở thời đại này rất nhiều. Cho nên sau này anh mới có thể trở thành một người có thể đối chọi với nam chính trong truyện - đứa con của trời.
Nhưng lúc này, anh cũng chỉ là một người bình thường, chịu xuất thân gia đình và bối cảnh lớn của thời đại ràng buộc.
“Anh Thâm, anh yên tâm, anh sẽ không phải là một người đàn ông thôn quê chỉ biết làm ruộng.” Thẩm Y Y ôm chặt anh.
Lý Thâm cong môi, biết cô đang an ủi mình.
Điều anh không nói với cô là so với hiện thực giá trị của anh, cái anh quan tâm hơn là cô bị anh liên lụy, phải chịu khổ ở nông thôn cả đời với anh.
Điều Lý Thâm không biết là Thẩm Y Y cũng đang âm thầm mưu hoạch tính toán của mình.
Biết cách nghĩ của Lý Thâm, Thẩm Y Y cải trang thành Lão Hắc liên lạc với anh trước tết một chuyến.
Lần này cô không bán lương thực, mà lấy ra không ít thịt heo, thịt khô, thịt gà, còn có số ít thịt bò, ngoài ra còn có một lô vải lớn, thu hoạch 8000 đồng.
Vẫn là căn nhà hoang phế ở ngoại thành lần trước, nhận được tiền, Thẩm Y Y phủi m.ô.n.g chuồn đi.
Giống với lần trước, vẫn đảo vài vòng trong con hẻm nhỏ trong thành phố, sau đó trốn vào không gian, sau nửa tiếng tháo ngụy trang ra, nhưng lần này cô không trực tiếp về nhà, mà dạo một vòng trong thành phố.
Thẩm Y Y dạo một vòng phụ cận đội vận chuyển, nghe ngóng một số chuyện, sau đó tìm Triệu Hữu Lương.
Triệu Hữu Lương vội vã chạy ra: “Chị dâu, chị tìm tôi có việc gì?”
Thẩm Y Y cho anh ấy hai quả táo lớn từ trong cái túi trong tay, cười nói: “Lần trước cũng nhờ có anh giúp tôi chuyển lương thực cho cha mẹ tôi, ăn hai cái táo đi.”
“Không không không, chị dâu.” Triệu Hữu Lương vội vàng từ chối: “Chị không cần khách sáo như vậy, anh Thâm đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi giúp chút việc là nên mà, huống hồ anh Thâm đã cho tôi rồi.”
Cho gì, đôi bên đều hiểu.
“Cho anh thì anh lấy đi.” Thẩm Y Y nhét táo vào tay Triệu Hữu Lương: “Thực ra tôi có chút chuyện muốn nhờ anh giúp, nếu anh không nhận, tôi ngại nói.”
Triệu Hữu Lương nhìn táo trong tay, nuốt nước miếng, anh ấy chưa từng thấy táo nào to như vậy, màu sắc đẹp như vậy.
Vùng vẫy một phen, vẫn nhận: “Vậy cảm ơn chị dâu rồi, chị muốn nhờ tôi giúp việc gì chị cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định giúp!”
Thẩm Y Y cười, nói ra mục đích của mình: “Tôi muốn tìm trạm trưởng của các anh một chút, anh tiện giới thiệu giúp tôi không?”
“Trạm trưởng? Trạm trưởng của chúng tôi vào tỉnh họp rồi, ba ngày sau mới về được.” Triệu Hữu Lương nói.
“Vậy trạm phó thì sao?”
“Trạm phó cũng đi cùng, chị dâu, chị có việc gì sao?” Triệu Hữu Lương hỏi.
“Không phải chuyện lớn gì.” Thẩm Y Y có chút thất vọng, nhưng không lộ ra ngoài mặt: “Đợi họ về rồi nói.”
“Được.” Triệu Hữu Lương đáp, không giúp được, anh ấy lấy táo cũng không phải, không lấy cũng không phải, do dự một lúc, đang muốn trả cho Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y bảo anh ấy lấy, cô không tới mức keo kiệt như vậy, đã cho rồi còn đòi lại, sau khi nói xong liền rời đi.
Cô đến quán cơm quốc doanh một chuyến, lúc này đang giờ cơm, người vẫn rất đông, còn phải xếp hàng, hàng ngũ chậm rãi tiến lên.
Thẩm Y Y vô ý nhìn thấy túi tiền của người phía trước cộm ra một tờ đại đoàn kết, rơi xuống đất.
Cô tốt bụng nhắc nhở một câu: “Đồng chí, tiền của anh rơi rồi.”
Người đàn ông phía trước nhìn xuống đất, vội vàng khom người nhặt tiền lên, chỉ là lúc cơ thể mập mạp nhặt tiền, ngồi xổm xuống trông vô cùng khó khăn, khó khăn lắm mới nhặt được, ngẩng đầu trừng Thẩm Y Y: “Ai cần cô lo chuyện bao…” đồng.
Lời còn chưa dứt, hắn ta bỗng nhiên trừng mắt, biểu cảm vốn thiếu kiên nhẫn lập tức thu liễm, đầu bóng tai phệ vô cùng dung tục, chuyển lời: “Nữ đồng chí, cảm ơn cô nhắc nhở tôi, nếu không tôi thật sự mất mười đồng này rồi.”
Thẩm Y Y thấy phản cảm trong lòng, lùi lại một bước: “Không có gì.”
“Vậy đâu có được? Để bày tỏ cảm ơn, tôi mời cô ăn cơm nhé?”
Thẩm Y Y hơi lạnh mặt, vừa muốn nói không cần liền nhìn thấy hắn ta vươn bàn tay đen đúa nhiều lông của mình ra kéo cô, siết đũa trong tay, cô trở tay gõ hắn ta.
“Shhh!” Tên đàn ông mập dung tục đau đớn hít sâu một hơi, khó tin nhìn cô: “Cô dám đánh tôi?”
“Tà dâm với phụ nữ ngay trước đám đông, tôi không chỉ dám đánh anh, tôi còn dám báo cảnh sát bắt anh!” Thẩm Y Y cười lạnh.
Cô nói vậy, không ít người tập trung ánh mắt lên người họ.
“Cô!” Tên đàn ông mập dung tục không ngờ cô gái trông xinh đẹp yếu đuối trước mắt này lại khó chọc như vậy.
Tà tâm vừa mới dâng lên biến mất, theo đó là thẹn quá hóa giận, còn chưa có ai dám đối xử với hắn ta như vậy!
Lập tức làm ầm lên: “Tôi tà dâm với cô? Cô có nhầm không? Đối tượng của tôi ở đây, cô nói tôi tà dâm với cô?”
Vừa nói, vừa cầm cổ tay của người phụ nữ trước mặt mình, kéo người tới phía trước: “Đây chính là đối tượng của tôi!”
Giọng nói rất to, tựa như như vậy có thể chứng minh hắn ta trong sạch.
Vừa nãy người đàn ông mập dung tục đứng trước mặt Thẩm Y Y, cơ thể dày rộng chắn phía trước, Thẩm Y Y không chú ý tới người phía trước hắn ta là ai, lúc này bị người đàn ông kéo tới một cái, Thẩm Y Y mới phát hiện “đối tượng” trong miệng người đàn ông dung tục thế mà lại là Giang Uyển Nhu!
Nhìn thấy ánh mắt hơi kinh ngạc của Thẩm Y Y, Giang Uyển Nhu chỉ cảm thấy uất nhục và khó chịu.
Vùng vẫy khỏi xiềng xích của gã đàn ông mập mạp dung tục: “Đồng chí Dương Hùng, anh đừng nói lung tung, chúng ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường mà thôi.”
Ngữ khí này nghe thế nào cũng có thể nghe ra Giang Uyển Nhu đã tức giận, nếu là bình thường, chắc chắn Dương Hùng sẽ nhỏ tiếng dỗ dành cô ta.
Nhưng bây giờ hắn ta sắp bị Thẩm Y Y đội tội danh “tà dâm với phụ nữ”, đang gấp gáp chứng minh mình trong sạch, sao có thể sẽ mặc cho Giang Uyển Nhu giở tính giở nết?
Tuy Giang Uyển Nhu còn chưa chính thức nói qua lại với hắn ta, nhưng ở trong lòng hắn ta, Giang Uyển Nhu đã nghiễm nhiên là đối tượng của hắn ta rồi.
“Bây giờ cô ăn của tôi uống của tôi, sao lại không phải là đối tượng của tôi?” Tên đàn ông mập dung tục nói chuyện, không hề cho Giang Uyển Nhu chút mặt mũi nào.
“Tôi ăn của anh uống của anh ở đâu ra?” Giang Uyển Nhu đỏ mặt, ngày càng có nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ, khiến cô ta càng xấu hổ tức giận.