Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 102



Giang Uyển Nhu thật sự không thích Dương Hùng, thậm chí ở cùng hắn ta khiến cô ta cảm thấy cực kỳ mất mặt, cho nên cô ta rất sợ Dương Hùng nói lời kinh thiên động địa gì nữa, tới lúc đó chỉ sợ bởi vì ánh mắt ở bên ngoài, cô ta phải ở bên Dương Hùng.

Nhưng bây giờ cô ta vẫn không thể đắc tội Dương Hùng nổi…

Phải giải quyết thế nào đây?

Trong lòng Giang Uyển Nhu vừa sợ vừa sốt ruột, nhưng đầu óc cô ta trống rỗng, ánh mắt nhìn thấy Thẩm Y Y ung dung xem kịch.

Trong lòng cực kỳ hận, nếu không phải bởi vì Thẩm Y Y, họa này cũng không thể dẫn tới chỗ cô ta, phá tan kế hoạch của cô ta.

Nếu đã như vậy thì đừng trách cô ta.

Thẩm Y Y chú ý tới biểu cảm oán hận của Giang Uyển Nhu, liền đoán được chắc chắn cô ta lại có chiêu không đường hoàng gì đó.

Cô không bất ngờ.

Tiểu thuyết tên “Nghịch lưu nhân sinh hoàn mỹ”, tuy là truyện tần, nhưng thực ra không chỉ nói câu chuyện nam chính Lâm Gia Đống gặp phải biến cố gia đình, cầu sống trong đường cùng.

Đồng thời truyện cũng chỉ nữ chính Giang Uyển Nhu xuất thân bần hàn, ngoài mặt yếu ớt lương thiện, thực tế vô cùng tính toán, là cô gái ở tầng đáy cố gắng leo lên.

Cô ta không phải một người tốt…hoặc nói, cô ta không phải người tốt mà thế tục định nghĩa.

Quả nhiên, ngay sau đó Giang Uyển Nhu chĩa mũi d.a.o về phía cô: “Nhưng tôi biết đồng chí Dương Hùng không phải người sẽ tà dâm với phụ nữ, anh ấy đã theo đuổi tôi rất lâu, chưa từng làm ra hành động quá phận gì với tôi, cho nên tôi rất lấy làm lạ, chị dâu nhà họ Lý, chị nói đồng chí Dương Hùng tà dâm với phụ nữ, xin hỏi anh ấy đã làm gì chị sao? Chị có chứng cứ gì không?”

Nói thật khéo léo, phủi sạch quan hệ với Dương Hùng, lại bảo vệ Dương Hùng, chuyển lực chú ý của Dương Hùng, tiến một bước truy hỏi Thẩm Y Y chứng cứ, nhưng niên đại này không có camera, cho dù có người nhìn thấy, chắc chắn cũng sẽ bị cô ta nói thành đồng lõa với Thẩm Y Y.

“Chị dâu nhà họ Lý?” Dương Hùng vừa nghe Giang Uyển Nhu nói đỡ cho hắn ta, lửa giận tiêu tan, kinh ngạc nói: “Các người quen biết?”

“Quen chứ.” Giang Uyển Nhu nói: “Chị ta là chị dâu của chị gái tôi.”

“Cô ta đã kết hôn rồi?” Dương Hùng kinh ngạc, thông minh một xướng một ca với Giang Uyển Nhu.

“Đã sinh tận ba đứa con rồi, nhưng, dường như tình cảm giữa chị ta với chồng không tốt lắm.” Giang Uyển Nhu giả vờ do dự một chút, dáng vẻ rất khó xử: “Nghe nói còn cùng một nam thanh niên trí thức trong thôn…a?”

“Phụt!”

Giang Ái Linh còn chưa nói xong, một bát canh nóng hổi ập vào mặt, tưới lên mặt cô ta, chỉ có mấy lá rau cải trắng giắt lên tóc của cô ta, vừa nhếch nhác vừa thê thảm.

Quần chúng vây xem đều cả kinh, kinh ngạc nhìn Thẩm Y Y, ai có thể ngờ được người phụ nữ yếu ớt như vậy lại quả quyết tàn nhẫn như vậy.

Thẩm Y Y cầm bát không đặt vào trong khay cơm của người phụ nữ ăn mặc đoan trang, dáng người trung đẳng phía sau, tỏ vẻ áy náy nói: “Chị ơi xin lỗi, không nói tiếng nào đã dùng canh của chị rồi, chị ngồi đó trước, lát nữa tôi múc một phần canh khác đưa tới trước mặt chị, được chứ?”

“Chị gái” này vốn không tức giận, thực ra chị ấy cũng xấp xỉ tuổi của mẹ Lý, được Thẩm Y Y gọi “chị”, cười càng rạng rỡ.

“Không sao, cô giải quyết phiền phức của cô trước đi.” Chị ấy nói xong, liếc nhìn Dương Hùng, Dương Hùng nhìn thấy chị ấy, trừng mắt một cái.

Hiển nhiên hai người quen biết, hơn nữa còn có thù!

Nhưng chị gái này không nói gì, cũng không ở lại cùng những người khác xem náo nhiệt, tìm một chỗ ngồi xuống với bạn của mình.

Thẩm Y Y đã xác định được một số chuyện, lúc này mới quay đầu nhìn Giang Uyển Nhu, gương mặt mang theo ý lạnh: “Tôi với nam thanh niên trí thức nào như thế nào? Xin cô nói ra cái tên, nếu cô không nói ra được, tôi sẽ tố cô tội phỉ báng!”

“Cô!” Giang Uyển Nhu tức tới run rẩy, Thẩm Y Y chắc chắn cô ta sẽ không nói ra, bởi vì nam thanh niên trí thức đó là Lâm Gia Đống!

“Không nói ra được? Vậy tức là không có!” Thẩm Y Y cười lạnh, nhìn quần chúng vây xem: “Có ai có thể tìm công an tới giúp tôi chút không…”

Giang Uyển Nhu nghe tới hai chữ “công an” đã hoảng lên, nhìn Dương Hùng, khóc sướt mướt yếu đuối đáng thương khiến người ta thấy thương tiếc.

Dục vọng bảo vệ của Dương Hùng lập tức dâng lên, quay đầu quở trách Thẩm Y Y: “Con đàn bà lẳng…”

“Lẳng lơ?” Thẩm Y Y tiếp lời: “Vậy anh là gì? Đầu óc thiếu gân? Theo đuổi cô ta? Cô ta có đối tượng rồi anh biết chứ? Đối tượng của cô ta chính là nam thanh niên trí thức trong thôn chúng tôi, tên Lâm Gia Đống! Ngu ngốc!”

?

Dương Hùng trừng to mắt, khó tin nhìn Giang Uyển Nhu.

“Không, không phải.” Giang Uyển Nhu muốn biện giải.

“Lâm Gia Đống có lẽ từng tới thị trấn thăm cô ta rất nhiều lần, đại khái cao một mét tám lăm, thường đội mũ, trông nho nhã đạo mạo, mang một cỗ khí chất thư sinh, anh nghĩ kỹ lại xem, có lẽ anh từng gặp rồi.” Thẩm Y Y thêm dao.

“Không phải cô nói đó là thân thích của cô sao?” Dương Hùng quát.

?

Thật sự gặp rồi à, Thẩm Y Y nhíu mày, hơi “kinh ngạc” nói: “Thân thích gì? Sao tôi không biết? Tôi cũng là thanh niên trí thức, Lâm Gia Đống đó trước khi xuống nông thôn là hàng xóm với nhà tôi, chị gái cô ta và tôi còn là chị em dâu, tôi chưa từng nghe nói giữa họ có quan hệ thân thích.”

Quần chúng vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ.

Mặt Giang Uyển Nhu đỏ bừng, nhưng cô ta vẫn rất thông minh, vào thời khắc nguy cơ này, dứt khoát từ bỏ cái đùi Dương Hùng này, lựa chọn bảo vệ danh tiếng của mình: “Còn không phải anh vẫn luôn quấn lấy tôi, anh hung như thế, tôi nào dám nói cho anh biết tôi với anh ấy là đối tượng…”

“Bốp!” Dương Hùng trực tiếp tặng cô ta một cái bạt tai, lực đạo rất lớn, trực tiếp tán lệch mặt Giang Uyển Nhu.

Giang Uyển Nhu khóc hu hu, sợ Dương Hùng tiếp tục đánh cô ta, lại sợ sự việc tiếp tục ầm ĩ, nhân cơ hội chạy ra ngoài.

Dương Hùng đuổi theo phía sau cô ta.

Quần chúng hóng hớt vội đuổi theo.

Thẩm Y Y nhếch môi, không đi theo, ngó lơ những ánh mắt của những người ở lại, ánh mắt tìm kiếm một chút, rơi lên người chị gái vừa nãy bị cô lấy canh.

Vừa hay chị gái đó cũng đang nhìn cô, cười với cô một cái.

Thẩm Y Y cười đáp lại.

Thực ra cô quen chị gái này, chị ấy tên Tiền Hiểu Linh, là chủ nhiệm công hội của xưởng dệt thành phố, cũng là vợ của xưởng trưởng xưởng dệt.

Trước đây cô cầm lương thực tới khu dân cư đổi phiếu, Tiền Hiểu Linh từng mua lương thực ở chỗ cô, chẳng qua khi đó cô đã ngụy trang, Tiền Hiểu Linh không nhận ra cô.

Thẩm Y Y đến cửa sổ mua một phần miến thịt bằm, lại gọi thêm một phần thịt kho, múc hai bát canh, đi về phía Tiền Hiểu Linh.

Tiền Hiểu Linh đang nói chuyện với bạn.

“Dương Hùng thật sự quá quá quắt, thế mà lại khiến Giang Uyển Nhu sợ tới mức ngay cả có đối tượng cũng không dám nói ra.”

“Em tin Giang Uyển Nhu thuần khiết như vậy sao?”

“Chị Linh, có ý gì?”

“Giang Uyển Nhu không đơn giản, cô ta chính là muốn lợi dụng Dương Hùng, vừa nãy nói như thế chỉ là muốn bảo toàn danh tiếng của cô ta mà thôi.”

“Cái gì? Nhưng Giang Uyển Nhu đó trông cũng không giống người có tâm cơ như thế, không ngờ…Dương Hùng này trông rất tinh tường, sao cậu ta lại bị Giang Uyển Nhu lừa?”

“Ngu đó!” Tiền Hiểu Linh có chút vui sướng khi người gặp họa.

Trần Ngọc Lan cũng cười: “Giang Uyển Nhu đó sẽ không chuyển sang chính thức chứ?”

“Với sự hiểu biết của chị với cô ta, chắc chắn cô ta còn nghĩ ra chiêu gì đó.” Tiền Hiểu Linh khẳng định nói.

Trần Ngọc Lan hơi há miệng.

Thẩm Y Y hơi kinh ngạc, Tiền Hiểu Linh rất hiểu Giang Uyển Nhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.