Trần Ngọc Lan cẩn thận hỏi, “Chị Linh, vậy chị cứ trơ mắt nhìn Giang Uyển Nhu chiếm một vị trí trong nhà máy sao?”
“Bây giờ Dương Bằng Sơn có oai phong như vậy, ngay cả lão Từ nhà chúng tôi cũng phải cẩn thận từng li từng tí lấy lòng hắn ta, tôi không đồng ý thì có thể làm cái gì chứ?” Tiền Hiểu Linh cười lạnh.
“...” Trần Ngọc Lan nghe vậy cũng không dám tiếp lời.
Thẩm Y Y khẽ nhướng mày, cơ bản có thể đoán được Dương Bằng Sơn là cha của Dương Hùng, cũng chính là phó trưởng xưởng nhà máy dệt.
Mà chồng của Tiền Hiểu Linh lại là xưởng trưởng, hai người này tuy rằng là quan hệ cấp trên và cấp dưới, nhưng địa vị cũng chỉ cách nhau một bước, ngầm bên trong vẫn luôn tồn tại sự cạnh tranh, cả hai vẫn luôn bất hoà với nhau.
Cho nên, như vậy mới lợi cho cô chứ.
Thẩm Y Y đúng lúc này bưng khay thức ăn đi tới.
Tiền Hiểu Linh và Trần Ngọc Lan thấy cô tới, liền không nói chuyện nữa.
Thẩm Y Y đặt bát nước canh trước mặt Tiền Hiểu Linh: “Chị, lúc nãy em dùng nước canh của chị, giờ em lấy bát mới lại đây, còn có chút thịt này, em mời hai người ăn, coi như thay lời xin lỗi đến hai chị, thật là ngượng ngùng quá.”
“Ai da, cần gì phải làm như vậy?” Tiền Hiểu Linh nói xong liền muốn đẩy chén thịt trở về, “Chỉ là một bát canh bắp cải mà thôi, làm sao đánh để em dùng một chén thịt kho tàu tới xin lỗi? Huống chi lúc ấy em cũng là bị buộc phải làm như vậy, bọn chị đều có thể hiểu được.”
"Vậy chị em chúng ta cùng nhau ăn." Thẩm Y Y cười nói, "Hai chị đừng từ chối nữa, một mình em ăn không hết.”
Tiễn Hiểu Linh nghe vậy, đánh giá cô một chút, sau đó đưa mắt nhìn Trần Ngọc Lan.
Lúc nãy từ những lời của Giang Uyển Nhu nói, các cô biết được Thẩm Y Y là thanh niên tri thức, nhưng đã lập gia đình, nhà ở thôn quê, nhưng bây giờ nhìn khí chất cả người không tầm thường này của cô, cùng với phong cách ra tay hào phóng như vậy, nói chung cũng không phải là người có xuất thân đơn giản.
Tiền Hiểu Linh ngay tức khắc nở nụ cười, cũng không từ chối nữa: “Được rồi, vậy chúng ta cùng nhau ăn cơm!”
Tiền Hiểu Linh vừa ăn, vừa ung dung thản nhiên hỏi thăm điều kiện gia đình của Thẩm Y Y.
Sắc mặt của Thẩm Y Y một chút cũng không đổi, lấy ra cách nói mà toàn thôn Thanh Thuỷ ai ai cũng biết nói cho Tiền Hiểu Linh nghe.
Càng nghe, nụ cười của Tiền Hiểu Linh đối với Thẩm Y Y càng trở nên hòa ái dễ gần, cứ một câu một câu lại gọi “em gái”, đồng thời cũng nói cho Thẩm Y Y nghe về hoàn cảnh gia đình của mình.
Thẩm Y Y cũng nở nụ cười, đối với hai kẻ chỉ là bèo nước gặp nhau mà nói, không có cách nào có thể kéo gần khoảng cách hai người lại với nhau nhanh bằng việc biết được trên người đối phương có thể mang lại lợi ích gì cho mình.
Nói chuyện hòm hòm rồi, Thẩm Y Y nhìn xung quanh một chút, chỗ bọn hồ ngồi hơi lệch một chút, hơn nữa mấy bàn ăn bên cạnh người ăn no rồi liền rời đi, cho nên liền nhỏ giọng cười hỏi: “Chị Linh, em vừa nghe thấy chị nói anh Từ nhà chị tiếp xúc với Dương Bằng Sơn cũng phải cẩn thận từng li từng tí, nhưng Dương Bằng Sơn không phải chỉ là phó xưởng trưởng thôi sao? Sao lợi hại hơn anh Từ nhà chị chứ?”
"Ai," Tiền Hiểu Linh bắt đầu tức giận kể khổ.
Từ trong miệng Tiền Hiểu Linh cô biết được, Dương Bằng Sơn chỉ mới vừa được thăng chức từ hai năm trước, nhưng mánh khóe của hắn ta rất nhiều, bên ngoài thì luôn miệng khen ngợi xưởng trường Từ, thực tế thì thường xuyên bỏ qua xưởng trưởng Từ đi lấy lòng các vị lãnh đạo khác.
Điều này làm cho xưởng trưởng Từ cảm thấy vô cùng không vui, nhiều lần cảnh cáo Dương Bằng Sơn, nhưng Dương Bằng Sơn tính tình đến c.h.ế.t cũng không thay đổi, mấy lần lấy đi công lao vốn thuộc về xưởng trưởng Từ.
Công lao của mình bị cướp đi, xưởng tường Từ cũng rất tức giận, liền báo cáo việc làm của Dương Bằng Sơn lên cấp trên, hại Dương Bằng Sơn thiếu chút nữa mất việc.
Từ đó hai người liền kết thù.
Cái này cũng không có gì, dù sao Dương Bằng Sơn chỉ là phó xưởng trưởng, xưởng trưởng Từ cũng không đến mức sợ hắn ta.
Nhưng mà nguy hiểm ở chỗ — một năm trước xưởng trưởng Từ bị Dương Bằng Sơn âm thầm giở trò xấu, ký hợp đồng một năm tại cơ sở bông và vải lanh ở tỉnh Tân Cương, dùng giá cao để mua bông vải và cây lanh chất lượng cao ở chỗ bọn họ, nhưng lại xem nhẹ vấn đề thực tế sức mua và nhu cầu mua ở nhiều nơi rất nhất.
Vốn tưởng rằng sau khi làm thành vải vóc, khẳng định có thể tạo ra không ít lợi nhuận cho nhà máy, lại không nghĩ tới thành phẩm lúc bán cho cung tiêu xã, cung tiêu xã lại cảm thấy giá thành của bọn họ quá cao, không muốn mua.
Nhưng nếu bán với giá thấp thì xưởng của bọn họ sẽ bị lỗ, dẫn đến lô hàng đó trở thành lô hàng không bán được.
Cũng vì vậy mà xưởng trưởng Từ bị cấp trên mắng một trận thê thảm, lúc sắp bị bắt bồi thường thì Dương Bằng Sơn lại nói có đường liên hệ với một số cung tiêu xã ở Hải thị, đồng ý thu mua lô hàng không bán được của bọn họ với giá thành mà bọn họ mong muốn.
Đến nước này, Dương Bằng Sơn liền tạo được vô số ấn tượng tốt với các vị lãnh đạo cấp trên, lãnh đạo cũng đem trọng tâm công tác trong xưởng giao cho Dương Bằng Sơn.
Bởi vậy vị trí hiện tại của xưởng trưởng Từ ở xưởng vô cùng khó xử, sống cũng rất khó chịu.
Tiền Hiểu Linh càng nói càng tức giận, “... Bây giờ Dương Bằng Sơn muốn giảm quyền lực của lão Từ nhà chị, chậm rãi khai trừ thân tín nhà chị, từ đó an bài thân tín của hắn đi vào, ngày hôm qua vừa đuổi cháu gái nhà chị đi, chắc là muốn cho Giang Uyển Nhu vào vị trí đó, phi, kẻ hèn gian trá.”
"Chị Linh, em có biện pháp giúp xưởng trưởng Từ lập lại uy tín một lần nữa." Thẩm Y Y đơn giản đi thẳng vào vấn đề.
?
Tiền Hiểu Linh trợn to hai mắt, không dám tin nói, "Em, em nói cái gì vậy?”
Trần Ngọc Lan cũng là trưng ra bộ mặt không thể tin nổi, đến bọn họ còn không có cách nào giải quyết, một thanh niên tri thức từ thôn quê đến làm sao có thể có cách được?
Cho dù trong nhà cô có quan hệ đi chăng nữa, cũng không có khả năng vươn tay tới nơi nay đi.
“Em nói em có biện pháp giúp xưởng trường Từ kéo Dương Bằng Sơn xuống.” Thẩm Y Y nói thẳng thắn hơn một chút, hơn nữa còn nói ra yêu cầu của mình, "Nhưng mà, đến lúc đó em muốn có một vị trí công việc.”
Có điều kiện, ngược lại càng dễ khiến người ta tin tưởng hơn, suy cho cùng thì bữa cơm từ trên trời rơi xuống ai ăn cũng cảm thấy lo sợ bất an.
“Chỉ cần em có thể nói ra cách kéo được Dương Bằng Sơn xuống, muốn hai chức vị cũng được!” Tiền Hiểu Linh vỗ tay một cái, kích động tiến lại gần, "Em gái, em mau nói xem.”
Thẩm Y Y nhìn Trần Ngọc Lan, Tiền Hiểu Linh khoát tay nói, "Không có việc gì, cô ấy là thân tín của chị.”
Thẩm Y Y gật gật đầu, chỉ là, "Chị Linh, chúng ta có phải là nên có chút gì đó gọi là xây dựng cây cầu tín nhiệm không?”
Trần Hiểu Linh cũng là người hiểu sự đời, vừa nghe liền biết ý của Thẩm Y Y là sợ cô ấy qua cầu rút ván.
Điều này khiến cho Tiễn Hiểu Linh nhìn cô hai lần, chỉ sợ Thẩm Y Y ngay từ đầu đã cố ý lấy đi chén nước canh của cô ấy.
Nghĩ đến đây cô ấy càng kiêng kỵ Thẩm Y Y, nhưng cũng càng tin tưởng cô, dứt khoát dẫn cô về nhà, cắn răng một cái, đưa một ngàn đồng cho Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y không khách khí nhận lấy, cho dù đến lúc đó Tiền Hiểu Linh không thực hiện lời hứa của cô ấy, nhưng cô lấy được một ngàn đồng này, cô cũng không thiệt thòi, dù sao, dù sao cũng chỉ là nói một chút lời nói mà thôi.
Về phần cô có biện pháp gì có thể kéo Dương Bằng Sơn xuống?
Thật sự thì cô chẳng có cách nào cả.
Bởi vì lô hàng bị không bán được kia Dương Bằng Sơn căn bản cũng không phải là bán cho cung tiêu xã, mà là bán cho chợ đen!
Nói cách khác, hắn ta lợi dụng quan hệ chức vụ của mình, đầu cơ trục lợi, hắn ta mượn danh nghĩa bán cho các cung tiêu xã ở Hải thị, sau đó thu mua thành phẩm với giá mong muốn ban đầu của nhà máy dệt, rồi bán ra chợ đen với giá gấp đôi, từ đó kiếm lấy vô số lợi ích.
Mà làm sao cô có thể biết được chuyện đó?
Bởi vì cô đã đọc tiểu thuyết, trong tiểu thuyết Giang Uyển Nhu không chịu nổi sự quấy rối của Dương Hùng, cho nên đã tố cáo chuyện này với Tiền Hiểu Linh, lấy đó làm điều kiện chuyển thành công nhân chính thức.
Thẩm Y Y vốn không có ý định làm như vậy, nhưng, ai bảo cô là người có thù tất báo chứ?
Nói chân tướng cho Tiền Hiểu Linh, nên làm như thế nào, chính là chuyện của Tiền Hiểu Linh.
Tiễn Hiểu Linh nghe xong, vô cùng kích động, vội vàng vàng chào hỏi Thẩm Y Y một tiếng, liền vội vàng đi vào trong xưởng.
Thẩm Y Y đem một ngàn đồng kia bỏ vào trong không gian, tâm tình vui vẻ đạp xe đạp về nhà.