Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 104



Lúc cô về đến nhà cũng đã là buổi chiều, nhưng điều ngoài dự liệu của Thẩm Y Y chính là, lúc này Lý Thâm lại ở nhà.

Anh đang ngồi xổm bên cạnh chậu nước không biết đang làm cái gì, Thẩm Y Y lặng lẽ đi qua, phát hiện anh thế mà đang giặt giày bẩn của cô!

Cô cảm động muốn chết. Thẩm Y Y nhào về phía anh: “Anh Thâm~”

Lý Thâm bất ngờ bị cô nhào tới ôm, suýt chút nữa ngã xuống, sau khi ổn định lại cơ thể, nói: “Vợ à, em doạ c.h.ế.t anh rồi!”

“Anh còn lâu mới là người nhát gan như vậy.” Thẩm Y Y nằm sấp trên lưng của anh, ôm cổ anh, đưa bàn tay lạnh lẽo vào cổ anh để sưởi ấm.

Lý Thâm bị lạnh đến mức rụt cổ lại, nhưng cũng không bỏ tay cô ra, sau đó còn đứng lên, tiện cho cô tìm một vị trí thoải mái hơn, sau đó đặt giày lên bàn đá, tiếp tục chà giày...

Trọng lượng cơ thể của Thẩm Y Y như không có chút ảnh hưởng nào đến anh.

Thẩm Y Y rất vui mừng, đây chính là sự quả quyết của anh và cũng là sự quả quyết của cô! Cô nhịn không được tiến lại gần hôn lên lỗ tai của anh.

Cả người của anh bỗng trở nên cứng đờ, lỗ tai trong phút chốc đỏ lên, thanh âm có chút khàn khàn: “Vợ à, em đừng làm loạn nữa!”

Hì hì.

Thẩm Y Y cười một tiếng, cũng không làm phiền anh nữa: “Sao hôm nay anh về sớm vậy?”

“Không phải em thích ăn thịt bò à? Anh lấy một ít thịt bò mang về.” Lý Thâm nói: “Lấy mười cân, như vậy em với ba đứa nhỏ có thể thoả sức mà ăn.”

Thịt bò luôn mang lại cảm giác tươi ngon hơn so với thịt lợn, hơn nữa cũng không béo như thịt lợn, đối với người luôn muốn duy trì cân nặng và dáng người như Thẩm Y Y mà nói, cô đương nhiên thích ăn thịt bò hơn.

Trước đó cô cũng từng lấy thịt bò ra, nhưng mà bởi vì hiện tại trên thị trường ít người bán thịt bò, cho nên mỗi lần cô cũng chỉ lấy ra khoảng một cân, chỉ đủ cho nhà bọn họ ăn một bữa, mỗi lần ba đứa nhỏ ăn xong đều vẫn chưa hết thèm.

Thịt bò mà Lý Thâm mang về đều là từ cô cung cấp cho anh, nhưng cô cũng chỉ cho Lý Thâm mười cân, không ngờ anh lại cầm toàn bộ số thịt bò này trở về.

“Vậy chúng ta làm lẩu thịt bò đi!” Thẩm Y Y nói, “Em rất muốn ăn cái đấy!”

Lý Thâm không biết làm món này như thế nào, nhưng vợ anh nói thế nào chính là thế đấy, “Được.”

Vừa dứt lời, anh lại nhớ tới cái gì đó, “Vợ à, Cường Tử nói tối nay muốn mời chúng ta ăn cơm.”

"Vì sao lại mời chúng ta ăn cơm?" Thẩm Y Y nghi hoặc hỏi.

"Lúc trước ngày con gái của cậu ấy đầy tháng cũng đã muốn mời chúng ta tới ăn cơm chúc mừng, nhưng mà khi đó mẹ vợ bọn họ vẫn còn ở đó, liền gác lại,” Lý Thâm giải thích.

Được.

Thẩm Y Y nói, “Vậy ngày mai chúng ta lại làm lẩu thịt bò ăn sau, vừa vặn ngày mai cũng là ngày ông Công ông Táo.”

Lý Thâm thì không vấn đề gì.

Thẩm Y Y nhìn quanh một vòng, không thấy ba đứa nhỏ đâu, liền hỏi, “Ba đứa nhỏ bây giờ có phải đang ở nhà Cường Tử hay không?”

“Đúng vậy.”

Thẩm Y Y gật gật đầu, thân mật đặt cằm của mình lên vai của anh, “Anh Thâm, anh không tò mò em vừa đi làm gì sao?”

“Em đi làm gì?” Lý Thâm thuận miệng hỏi, tiếp tục đánh giày, lúc trước anh cũng chỉ giặt quần áo của ba đứa nhỏ một cách cẩu thả, nhưng bây giờ khi giặt quần áo giày dép của cô, lại rất tỉ mỉ, anh biết cô thích sạch sẽ.

“Lúc ở thị trấn em gặp phải Giang Uyển Nhu, cô ta đi theo con trai của phó xưởng trưởng nhà máy dệt đến nhà hàng Quốc Doanh ăn cơm.”

Lý Thâm dừng một chút, anh cũng biết chuyện của Giang Uyển Nhu và Lâm Gia Đống, chỉ là vì sao vợ của anh lại nói những chuyện này với anh?

Lý Thâm bình tĩnh, thuận theo lời nói của vợ nói tiếp, “Ừm, sau đó thì sao?”

“Sau đó cô ta nói tình cảm của em với anh không tốt, em liền cảm thấy vô cùng tức giận, sau đó đổ một bát nước canh lên người cô ta!" Thẩm Y Y cố ý nói, “Ai dám nói tình cảm của chúng ta không tốt? Tình cảm của chúng ta đang rất tốt! Anh Thâm, anh nói xem có đúng không?”

“Em có bị thương không?” Lý Thâm buông giày bẩn trên tay xuống, quay đầu lại muốn nhìn cô.

Hình như điểm cần phải quan tâm không đúng lắm? Thẩm Y Y vội vàng lắc đầu, “Không bị thương, em náo loạn với bọn họ một hồi nhưng mà không chịu một chút thiệt thòi nào!”

Lúc này Lý Thâm mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu tiếp tục đánh giày.

“Em nói tình cảm của chúng ta rất tốt,” Thẩm Y Y không nhận được đáp án của anh, lặp lại một lần nữa, “Em đang hỏi anh, có phải như vậy hay không?”

“Ừm!” Lý Thâm hơi nhếch khóe môi, biết cô đang dỗ dành anh.

Thẩm Y Y lúc này mới hài lòng, một lần nữa trở lại đề chính, “Nhưng chuyện em muốn nói cũng không phải là Giang Uyển Nhu. Mà em muốn nói đến người chị mà bị em lấy mất bát nước canh kia, thật ra chị ấy là chủ nhiệm công đoàn nhà máy dệt ở thị trấn, chồng của chị ấy là xưởng trường nhà máy dệt.”

“Em giúp chị ấy một ít chuyện, chị ấy nói đến lúc đó có thể cho em hai vị trí công việc, còn đặt một ngàn đồng ở chỗ em làm tín, em cảm thấy chị ấy có lẽ sẽ thực hiện lời hứa của mình.”

Lý Thâm kỳ quái, “Em giúp cô ấy làm gì?” Còn có thể hứa hẹn được hai vị trí công việc.

Thẩm Y Y nói ngắn gọn ân oán giữa xưởng trưởng Từ và Dương Bằng Sơn, giấu diếm lý do tại sao cô biết lý do Dương Bằng Sơn bán thành phẩm của xưởng vào chợ đen, chỉ nói đại khái:

“...... Em liền nhắc nhở chị ấy một chút cái gọi là con đường bán hàng của Dương Bằng Sơn nói không chừng phía sau còn có chuyện mờ ám gì đó, đầu óc chị ấy lập tức thông suốt, đương nhiên, cũng có thể là chị ấy cảm thấy thân phận của em cũng là thứ có lợi cho chị ấy, muốn lấy lòng em, cho nên liền hứa cho em hai vị trí công việc.”

Lý Thâm gật gật đầu.

Thật ra lý do mà Thẩm Y Y suy nghĩ nói ra không đáng tin cậy một chút nào, anh đưa lưng về phía cô, cô cũng không biết anh có tin hay không, nhưng cuối cùng cũng không hỏi.

Thẩm Y Y liền nói, “Anh Thâm, nếu có việc làm, anh có suy nghĩ gì hay không?”

“Em muốn anh đi làm trong nhà máy dệt?” Lý Thâm lập tức hiểu được dụng ý của cô.

Thẩm Y Y cho rằng anh không muốn dệt vải, liền nói, “Anh không phải đi dệt vải, xưởng dệt cũng có các công việc khác, ví dụ thợ máy hay các công việc bộ trợ khác...”

“......” Lý Thâm không nói gì, nhưng anh cũng không tiếp tục đánh giày, ngược lại cầm xà phòng lên rửa tay.

Thẩm Y Y thấy anh không nói lời nào, tiếp tục nói, “Em đang nghĩ, làm việc ở đó tốt hơn công việc trồng trọt ở nông thôn rất nhiều, em không muốn để anh làm việc vất vả như vậy.”

Lý Thâm vẫn không nói gì, nghiêm túc rửa tay.

Thẩm Y Y không ý thức được có gì đó không đúng, nói tiếp, “Hơn nữa anh làm cái kia, làm việc trong thị trấn cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều... Anh không phải là không muốn mãi chỉ là một người nông dân chỉ biết làm ruộng thôi sao?”

Lý Thâm lau khô tay, nắm lấy chân của cô, xốc cô lên trên lưng mình, sau đó cứ thế vác cô trở về phòng, vừa đi vừa hỏi, “Cho nên em vì chuyện này mà mới đặc biệt đi tìm cho anh một công việc sao?”

Thẩm Y Y trả lời như lẽ đương nhiên, “Đúng vậy, nhưng mà thật ra em cũng không định tìm đến nhà máy dệt, đây vậy còn không phải là tự tìm đến cửa sao? Em vốn dĩ định tìm công việc cho anh ở…” đội vận tải.

Lý Thâm đã vác cô vào phòng, vỗ vỗ m.ô.n.g cô, cắt ngang cô nói, “Vợ, em xuống trước.”

?

Thẩm Y Y còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, thuận thế đi xuống, “Sao...” vậy?

Lời còn chưa dứt, Thẩm Y Y bỗng nhiên cảm giác trời đất quay cuồng, một giây sau liền rơi vào trong chăn, lại một giây sau cảm nhận được hơi thở nồng đậm đập vào mặt, lại một giây sau, cô đã bị anh chặn môi.

???

Sao đột nhiên lại hung bạo như vậy?

Hơn nửa ngày sau, Lý Thâm thở hổn hển chống lên trán cô! Nhẹ nói, “Vợ!”

Sắc mặt Thẩm Y Y ửng đỏ, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, quở trách nói, “Bị em làm cho cảm động muốn c.h.ế.t rồi đúng không?”

“Ừm!” Lý Thâm khàn giọng nói, “Trước kia anh chưa bao giờ dám ảo tưởng...” Ảo tưởng một ngày cô đối xử tốt với anh như vậy.

“...” Hốc mắt Thẩm Y Y có chút ẩm ướt, nhưng cô không muốn làm cho bầu không khí trở nên bi thương như vậy, nâng mặt anh lên, khẽ mổ lên môi anh một chút, nhìn anh, “Chuyện trước kia cứ để cho nó trôi qua, sau này chúng ta sẽ sống những ngày tháng thật tốt, thế nào?”

“Được!” Lý Thâm siết tay chặt ôm cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.