Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 109



Sau khi ăn xong bữa sáng, chính là lúc đi chúc Tết.

Thẩm Y Y và Lý Thâm thương lượng: “Anh Thâm, anh có thể đi vào đội vận chuyển, may mắn có anh Lương, chúng ta đi chúc Tết nhà anh ấy đi?"

Lý Thâm có chút do dự: “Vợ, anh phải nói với em một chuyện.”

"Sao thế?" Thẩm Y Y hỏi.

"Đúng đấy, vợ trạm trưởng Lương – Vu Hồng, bà ấy..." Lý Thâm không phải loại người ở sau lưng người ta nói bậy, nhưng không nói, anh lại sợ vợ anh chịu ấm ức, quyết định nói đầy đủ: “Đúng đấy, mấy năm trước bà ấy muốn giới thiệu cháu gái của bà ấy cho anh, anh từ chối, có lẽ sẽ có chút ý kiến với anh."

Thẩm Y Y: "..."

Nhịn cười không được: “Chuyện này không cưỡng cầu được, nhiều năm như vậy cháu gái của bà ấy có lẽ đã lập gia đình rồi nhỉ? Có thế nào cũng nên nghĩ thông suốt rồi.”

"Con người bà ấy hơi coi trọng tiền tài."

"..." Thẩm Y Y đã hiểu, nói hơi khó nghe chút thì là kẻ nịnh nọt, không nhịn được nói: “Bà ấy có làm khó dễ gì anh không?”

"Không có, chỉ là khá thờ ơ mà thôi.” Lý Thâm nói.

Vu Hồng cũng không biết anh đã kiếm bao nhiêu tiền, chỉ cảm thấy anh là một người đàn ông thôn quê, sẽ không có cái gì có giá trị để hợp tác với Lương Quân.

Mà những chuyện kín đáo thế này, Vu Hồng lại là một người giỏi giao tiếp, Lương Quân sẽ không nói với bà ấy quá rõ ràng, chỉ cảnh cáo Vu Hồng đối đãi với anh khách khí một chút, nhưng Vu Hồng chỉ cho là anh là dựa vào có Lương Quân, cộng thêm chuyện lúc trước anh từ chối cháu gái của bà ấy, vì vậy Vu Hồng lúc ở trước mặt anh luôn luôn đều ra vẻ khoan dung. Lý Thâm không qua lại nhiều với bà ấy lắm, cũng chưa từng giải thích.

Có điều, Lý Thâm lại nói: "Nhưng lần này quả thật đã nhận ân tình của anh Lương, vì vậy anh sợ bà ấy sẽ làm mặt lớn mặt nhỏ với em.”

Mà anh không muốn để cô nhìn sắc mặt của người khác.

"Vậy chúng ta càng phải đi.” Thẩm Y Y kiên trì nói, cô trước giờ không ưa thích thiếu ân tình của người khác mấy, cô nói tiếp: “Chúng ta phải trả hết ân tình đã nợ, nếu không sau này anh vào đội vận chuyển, còn không biết sẽ gài bẫy anh thế nào... Yên tâm đi, em sẽ không chịu ấm ức."

Lý Thâm không lay chuyển được cô, chỉ có thể đồng ý.

Thẩm Y Y hấp tấp thu dọn đồ đạc, quả hạch, quả táo, sô cô la, năm cân thịt khô, kẹo sữa Đại Bạch Thỏ...

Nhiều vô số, gom được một túi quà tặng lớn, một nhà năm người lập tức xuất phát.

Với tư cách là trạm trưởng đội vận chuyển, điều kiện nhà Lương Quân đương nhiên không tồi, tọa lạc tại khu vực hoàng kim trong thành phố, ba gian phòng, còn có một sân rộng.

Mở cửa cho bọn họ là một người phụ nữ trung niên ước chừng bốn mươi tuổi, thân thể đẫy đà, mặc dù không hề trẻ tuổi nhưng nét thuỳ mị vẫn còn, có thể nhìn ra cuộc sống rất không tồi.

"Chị dâu Lương.” Lý Thâm chào hỏi trước, giọng không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Bọn em đến chúc Tết."

"À.” Người phụ nữ điềm nhiên lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Y Y ở phía sau: “Cô gái này là..."

"Đây là vợ em.” Lý Thâm nói, sau đó quay đầu nhìn về phía Thẩm Y Y, giọng điệu dịu dàng hơn lúc nói chuyện với người phụ nữ đó: “Vợ ơi, đây là chị dâu Lương."

Thẩm Y Y cười một cái: “Chị dâu Lương."

Vu Hồng đánh giá cô từ trên xuống dưới, có hơi ngoài ý muốn. Bà ấy biết Lý Thâm đã có vợ rồi, còn sinh ba đứa bé, bà ấy cho rằng chắc chắn đối phương là một thiếu phụ luống tuổi có chồng, thậm chí bà ấy còn dùng việc này trào phúng rất nhiều lần với cháu gái. Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, cô vậy mà trẻ tuổi như thế, gương mặt trắng bóc như lòng trắng trứng, trông không lớn hơn con gái bà ấy bao nhiêu. Trên người là một chiếc áo bành tô chiết eo bằng lông dễ tơ màu xám nhạt dài quá gối mua tại cửa hàng Hoa Kiều, cổ áo là lông xù, dưới chân phối với giày màu đen, tổng thể vừa đẹp vừa thỏa đáng. Không thể đặt ngang hàng với mấy chữ thiếu phụ luống tuổi có chồng được.

Thẩm Y Y bình tĩnh mặc cho bà ấy dò xét, cả bộ này là cô đặc biệt ăn diện... Có thể đánh bại kẻ ác chỉ có thể là kẻ ác.

Quả nhiên, Vu Hồng không thờ ơ nữa, mời bọn họ vào nhà, còn gọi một tiếng: “Anh Lương, Lý Thâm và vợ cậu ấy đến chúc tết này."

"Lý Thâm đã đến?" Một giọng nam hùng hồn rất có vẻ kinh ngạc.

Thừa dịp người còn chưa đi ra, Thẩm Y Y lấy quà tặng trong tay Lý Thâm đưa đến, cười: “Chị dâu Lương, chúc mừng năm mới, đây là ít quà mọn của chúng em, mang sang cho hai anh chị nếm thử."

"Tới thì cứ tới, còn quà cáp gì, nhà của anh chị thật ra không thiếu lương thực..." Ăn.

Vu Hồng đã sớm nhìn thấy một túi quà lớn này, còn tưởng rằng là các loại lương thực mà bọn họ trồng, mấy loại này nhà bà ấy cũng không thiếu. Vừa khách khí vừa thờ ơ mà tiếp nhận. Sau khi mở ra nhìn, lời vừa tới miệng đã theo bản năng nuốt trở vào, đôi mắt hơi hơi trợn tròn.

Chính là một ít hàng cao cấp?

Thẩm Y Y tươi cười chân thành.”Đều là mẹ của em gửi từ kinh đô đó."

"Em là thanh niên tri thức?" Vu Hồng hỏi. Sửa soạn không hề tầm thường, mẹ lại có thể gửi đồ từ kinh đô, ngoại trừ thanh niên tri thức thì không có ai khác.

"Đúng vậy ạ."

"..." Nét mặt Vu Hồng thay đổi, trong nháy mắt, không biết trong đầu óc đã suy nghĩ bối cảnh điều kiện của Thẩm Y Y bao nhiêu lần.

Lương Quân đi ra, thấy Lý Thâm, cười ha ha: “Thằng nhóc nhà cậu vậy mà biết đến chúc Tết tôi à?”

"Anh Lương.” Lý Thâm chào hỏi, cười nói. “Đây là vợ em."

Thẩm Y Y vừa cười vừa chào hỏi với Lương Quân một tiếng.

Lương Quân cũng có chút ngoài ý muốn vì tuổi cô còn trẻ, nhưng không có nghĩ quá nhiều, hàn huyên một phen.

Nhìn thấy đồ trong tay Vu Hồng, trái lại không hề kinh ngạc, ông ấy cho rằng là Lý Thâm mua đi bán lại, cũng biết Lý Thâm buôn bán lời không ít tiền, vì vậy cũng không khách khí, đánh cho Lý Thâm một cú: “Có đồ tốt không quên anh Lương của em, được lắm nhóc! Quả nhiên là tôi không nhìn lầm em!"

Vu Hồng kinh ngạc vì chồng bà ấy không ngạc nhiên vì một nhà Lý Thâm có thể cầm tặng nhiều đồ giá trị thế, trong lòng đã có ước lượng mới đối với gia thế của Thẩm Y Y.

Lý Thâm và Lương Quân có việc cần bàn bạc, đã vào phòng làm việc.

Vu Hồng ở lại mời Thẩm Y Y, trong khi nói chuyện, hữu ý vô tình thăm dò gia thế của Thẩm Y Y.

Sau khi thăm dò hoàn tất, rốt cuộc Vu Hồng đã tươi cười như hoa, thái độ cư xử với cô thân thiết không ít, kéo tay của cô nói: “Em dâu, dù thế nào em cũng sinh ba đứa bé rồi, sao làn da em vẫn còn non mịn như có thể bóp ra nước chảy thế? Em bảo dưỡng như thế nào?”

Lúc trước là nhờ sự giúp đỡ của hệ thống, bây giờ không còn hệ thống, thứ cô dùng cũng là hàng cao cấp đời sau trong không gian, nếu là đồ của đời sau đương nhiên không thể tặng người khác, bèn nói: "Em chỉ dùng dầu con sò và kem bảo vệ da."

"Chị cũng dùng hai thứ này, sao không tốt được như em nhỉ?" Vu Hồng không tin, cảm thấy nhất định là Thẩm Y Y đang giấu giếm.

Thẩm Y Y bèn cười nói một câu bên tai bà ấy, vẻ mặt Vu Hồng lập tức ngượng ngùng: “Con bé nhà em, trông thì rất thơ ngây, sao nói chuyện phóng khoáng thế?”

Không phóng khoáng thì làm sao di dời lực chú ý của chị chứ?

Thẩm Y Y hắng giọng.”Em nói đều là thật, không tin chị thử với anh Lương nhiều chút xem?”

"Ha! Em còn nói?" Vu Hồng làm bộ muốn đánh cô, nhưng bà ấy lại dừng lại suy tư mười giây, không chắc chắn hỏi: “Em có chắc là thật không? Không có khả năng đâu? Lúc còn trẻ chị với anh Lương cũng đã rất nhiều lần rồi, có phải anh Lương nhà chị chất lượng không tốt như Lý Thâm nhà em chăng?"

"Phụt ha ha ha ha.” Thẩm Y Y không ngờ bà ấy thật sự tin, không nhịn được ôm bụng cười cười ha hả.

Vu Hồng phản ứng kịp là đã bị cô lừa, oán hận đánh cô.

Thẩm Y Y cười đau bụng. “Không ổn không ổn, em đau bụng!"

Mấy đứa nhỏ đang ở trong sân vẻ mặt ngơ ngác nhìn mẹ bọn nó. Lý Thâm và Lương Quân nghe tiếng đi ra, cũng ngơ mặt. Lý Thâm càng ngơ ngác hơn, anh chưa từng thấy vợ anh cười thoải mái tới vậy.và Lương Quân nghe tiếng đi ra, cũng ngơ mặt. Lý Thâm càng ngơ ngác hơn, anh chưa từng thấy vợ anh cười thoải mái tới vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.