Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 110



Bởi vì Thẩm Y Y cười thoải mái thế, cô và Vu Hồng đã thân thiết hơn không ít.

Vu Hồng thân mật giữ cô ở nhà ăn cơm, bảo con dâu của bà ấy đi chuẩn bị đồ ăn.

Con dâu của bà ấy trông khoảng mười chín tuổi, không kém Thẩm Y Y mấy tuổi, nhưng bởi vì Thẩm Y Y trông trẻ tuổi nên nhìn hai người không chênh lệch lắm, nghe thấy lời Vu Hồng nói, nhanh nhẹn đi chuẩn bị đồ ăn.

Chỉ là dường như thái độ Vu Hồng đối xử với cô ấy hơi không kiên nhẫn.

Thẩm Y Y cố tình nghe ngóng gì đó mới biết được con dâu bà ấy là mới vào cửa năm ngoái, nhưng vì điều kiện gia đình rất tốt, Vu Hồng vốn dĩ không đồng ý, nhưng con trai bà ấy nhất quyết phải lấy, Vu Hồng hết cách, chỉ có thể cưới. Sau khi cưới, Vu Hồng cũng rất hài lòng, dù sao con người tay chân lanh lẹ, làm việc cũng rất chịu khó, nhưng khiến cho Vu Hồng không hài lòng nhất chính là… cô ấy không có công việc.

Con trai bà muốn đưa người vào đội vận chuyển làm hậu cần, có Lương Quân ở đây, đó đương nhiên cũng được. Nhưng cái khó là, công việc hậu cần đội vận chuyển Vu Hồng vốn chuẩn bị cho con gái bà ấy là Lương San San.

Mặc dù Lương Quân là trạm trưởng đội vận chuyển nhưng dù sao đội vận chuyển cũng không phải là sân sau nhà bọn họ, con dâu đi vào, vậy nhà bọn họ đã có hai người ở đội vận chuyển rồi. Lại xếp một người trong nhà đi vào, nếu người có lòng đi báo cáo, chức trạm trưởng của Lương Quân có khả năng sẽ không làm được. Vì vậy tháng sáu năm trước Lương San San sau khi đã tốt nghiệp trung học vẫn không tìm được công việc, tháng hai năm nay là đến hạn, nếu lại không tìm được việc thì phải ghi danh xuống nông thôn. Thời gian càng đến gần, Vu Hồng lại càng nóng vội, khó tránh khỏi sẽ có phần giận chó đánh mèo với con dâu.

Thẩm Y Y nhíu mày, vừa hay, cô không muốn thiếu nợ Vu Hồng, vốn quyết định xem xem nhà Vu Hồng hoặc là thân thích nhà bọn họ có cần công việc hay không. Đưa ra suất công việc ưu tiên của nhà máy dệt để trả ân tình vào đội vận chuyển của Lý Thâm.

Bèn nói: “Chị dâu Lương, nếu San San không chê, em có thể đề cử em ấy đi nhà máy dệt thử.”

?

"Em có người quen ở nhà máy dệt?" Vu Hồng giật mình nhìn cô.

"Lúc trước có quen chủ nhiệm công đoàn của nhà máy dệt, trò chuyện với nhau rất hợp.” Thẩm Y Y cười nói, cũng không nói gì về giao dịch giữa cô và Tiền Hiểu Linh, chỉ nói: “Hai ngày trước cô ấy nói cho em biết năm nay có lẽ nhà máy của bọn họ phải tuyển thêm một nhóm người, hỏi em có người thích hợp để đề cử hay không.”

Nhà máy dệt là công xưởng lớn ở thị trấn bọn họ, bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào muốn có được một chức vị công việc. Cho nên bên trong chủ yếu có vài lãnh đạo có uy tín đều là thanh danh truyền xa, huống chi là vợ trưởng xưởng, chủ nhiệm công đoàn Tiền Hiểu Linh. Lúc trước Vu Hồng đã muốn đưa con gái vào nhà máy dệt, nhưng nhà máy dệt luôn trong trạng thái đủ quân số, cho dù có người lui ra rồi, bên trong nhà máy dệt vẫn còn có một đám nhân sự tạm thời nhìn chằm chằm, vì vậy Vu Hồng mãi mà không có tìm được cơ hội. Cộng thêm biết con trai Dương Hùng của phó trưởng xưởng nhà máy dệt Dương Bằng Sơn có tính nết thế nào, sợ con gái như hoa như ngọc đi vào chịu tủi nhục, vì vậy đã bỏ qua rồi.

Mấy ngày hôm trước chuyện Dương Bằng Sơn rơi đài đã nhấc lên phong ba không nhỏ ở thị trấn, người có am hiểu sâu sắc cũng biết sau đó sẽ không lý do có không ít vị trí việc làm trống. Vu Hồng là một trong số đó, hai ngày nay đang suy nghĩ phải làm như thế nào để lôi kéo làm quen với Tiền Hiểu Linh, nào ngờ đã có cây cầu bắc ngang là Thẩm Y Y này.

"Vậy thì tốt!" Điều này đã làm Vu Hồng mừng rơn nhưng vẫn giả vờ giả vịt khó xử: “Thế này có phải đã quá làm phiền em rồi không?”

"Không có làm phiền gì đâu, đây không phải là người ta bảo em tìm giúp sao? Em sẽ nói với cô ấy một tiếng, chỉ là chuyện nói vài câu thôi mà.” Thẩm Y Y cười nói: “Có tuyển dụng hay không còn phải xem bọn họ.”

Vu Hồng cũng là người tinh khôn, mặc dù Thẩm Y Y nói rất uyển chuyển khiêm tốn, nhưng bà ấy biết, Thẩm Y Y cũng là người thông minh, nếu không nắm chắc, cô sẽ không nói những lời này với người khác. Mặt khác, bây giờ công việc nhà máy dệt là người người đều muốn tranh giành, Tiền Hiểu Linh nói là để Thẩm Y Y hỗ trợ tìm người, sao không phải đổi thành cho Thẩm Y Y một vị trí công việc chứ?

Về phần vì sao Thẩm Y Y có quan hệ tốt như vậy với Tiền Hiểu Linh, đáng giá cho Tiền Hiểu Linh cho Thẩm Y Y lớn ân tình thế, Vu Hồng không quan tâm cho lắm, bà ấy chỉ quan tâm quan hệ giữa hai người có mang đến lợi ích cho bà ấy hay không.

Bà ấy bèn nở nụ cười, nói mấy lời ứng phó: “Vậy được, vậy em giúp chị nói mấy câu. Có thể trúng tuyển thì đương nhiên là tốt nhất, không trúng tuyển chị cũng không bắt buộc, đúng không?"

Thẩm Y Y nhíu mày, giao tiếp với người thông minh quả là nhẹ nhàng.

Vu Hồng vốn đang cảm thấy, tuy rằng gia thế Thẩm Y Y tốt, thế nhưng ở thủ đô. Nước xa không cứu được lửa gần, cho nên vừa rồi bà ấy cũng ngầm làm giá bản thân. Bây giờ đã làm già không nổi nữa.

Từ trong tủ chén lấy ra hai xấp vải vóc tốt nhất, cười nói đây là bà ấy mua từ cửa hàng Hoa Kiều, cảm thấy rất phù hợp khí chất của Thẩm Y Y, muốn tặng cho cô.

Chính là có ý muốn giao hảo với Thẩm Y Y.

Thẩm Y Y giả vờ từ chối một phen, sau đó mỉm cười tiếp nhận.

Sau khi Lý Thâm tiến vào đội vận chuyển, Lương Quân chính là cấp trên của Lý Thâm, cô giao hảo tốt với Vu Hồng chắc chắn là quyết định đúng đắn.

Đồ ăn nhà họ Lương chuẩn bị rất phong phú, một nhà năm người Thẩm Y Y sau khi ăn xong lại nán lại ở nhà họ Lương tới năm giờ chiều mới về nhà.

Vu Hồng tiễn bọn họ đi ra ngoài cả một quãng đường, cười tủm tỉm bảo Thẩm Y Y thường đến chơi.

Sự nhiệt tình đó ngay cả Lương Quân cũng không nhịn được ghé mắt, lén nói với Lý Thâm: “Vợ của em tài thật, chỉ thế đã giải quyết được vợ anh.”

Lý Thâm hứ một tiếng cười: “Vợ em đương nhiên tài rồi."

"..." Lương Quân nghẹn lời, nhưng rất đồng ý: “Nếu không cũng không thu phục được thằng nhóc nhà em!"

Lý Thâm từ chối cho ý kiến.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Lương Quân cảm khái một tiếng.

Nhớ ngày đó, Lý Thâm là một con sói có tính hoang dã nhất, vừa hung dữ vừa tàn nhẫn, lá gan cực lớn. Lúc cùng ông ấy đi giao hàng đến tỉnh Vân, hàng của bọn họ bị người ta cướp mất. Sau khi Lý Thâm tra xét một ngày, ngoài dự liệu phát hiện đối phương là địch! Đặc biệt còn đánh cắp tình báo trọng yếu của quốc gia, không đợi kịp cảnh sát đến, quyết định nhanh chóng sẽ một mình xâm nhập nội bộ đặc vụ của địch. Lúc ông ấy biết được tin tức còn cho rằng chắc chắc Lý Thâm sẽ tiêu đời, không ngờ anh vậy mà không bị tổn hao gì đi ra, còn hợp sức với cảnh sát diệt tận gốc!

Gan dạ sáng suốt và khí phách đó khiến Lương Quân rất thưởng thức, vì vậy về sau mỗi lần đưa hàng đều thích mang theo Lý Thâm. Đã có sự trợ giúp của Lý Thâm, mỗi một nhiệm vụ của ông ấy đều hoàn thành vô cùng xuất sắc, cho nên mới có thăng chức sau này, đến cuối cùng trở thành trạm trưởng đội vận chuyển. Cuối cùng ông ấy đã có quyền lợi, muốn đề bạt Lý Thâm đến bên người để sử dụng, nhưng không ngờ Lý Thâm lại nói cho ông ấy biết, anh đã kết hôn sinh con rồi, phải chăm sóc gia đình, đã từ chối đề bạt của ông ấy.

Lương Quân nhiều lần khuyên giải không có kết quả, có chút tiếc nuối, cảm thấy đời này Lý Thâm có lẽ đã bị hủy. Hôm nay xem ra, cũng không hẳn là vậy. Lý Thâm vẫn là một con sói, một con sói danh xứng với thực… trời sinh hung ác với bên ngoài nhưng trung thành tuyệt đối với bạn tình.

Về đến nhà, Nhị Bảo kéo Đại Bảo nóng lòng chạy đi chơi pháo với mấy bạn nhỏ khác trong thôn, Tiểu Bảo cũng muốn đi, nhưng cậu bé quá nhỏ, Thẩm Y Y sợ cậu bé không biết tránh, không cho cậu bé đi.

Mới ăn no trở về từ nhà họ Lương, đêm nay không cần nấu cơm, chuẩn bị nước nóng sẵn, muộn chút nữa nếu nếu đói bụng thì nấu ít sủi cảo ăn là được rồi.

Lý Thâm ở nhà nấu nước nóng, Thẩm Y Y dẫn theo Tiểu Bảo đi loanh quanh trong thôn, cảm thụ bầu không khí Tết đến trong thôn.

Mùng 1 Tết cứ thế qua đi.

Mùng 2 Tết là lúc con gái lấy chồng về nhà mẹ đẻ.

Đương nhiên Thẩm Y Y không quay về rồi, giữa trưa ăn cơm xong không bao lâu, bên nhà cũ đã có người tới nói chị chồng đã gả quay về rồi. Thẩm Y Y và Lý Thâm dẫn theo mấy đứa nhỏ qua.

Chị chồng Lý Đại Nha đang ở trong sân nói chuyện phiếm cùng mẹ Lý với Hà Chiêu Đệ đã trở về sau khi quay về nhà mẹ đẻ thăm người thân ở thôn hàng xóm. Thấy bọn họ đã tới, Lý Đại Nha thẹn thùng cười cười. Thẩm Y Y chào hỏi với cô ấy, cô có hỏi là trả lời, tuyệt đối không nói nhiều một câu. Nhưng nụ cười của cô ấu dành cho mấy đứa nhỏ thì chân thành rất nhiều. Lấy ra ba cục kẹo đậu phộng từ trong túi quần, chia cho mấy đứa nhỏ mỗi đứa một cái. Giang Ái Linh thấy thế, xùy một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.