Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 118



“Giỏi gì cơ?” Thẩm Y Y cười khiêm tốn, “Chị dâu Vương, mấy lời chị nói đã là quá xem trọng em rồi, em làm gì giỏi đến thế! Chị cả em vào xưởng dệt may làm đúng là do em giới thiệu.”

Thẩm Y Y không phủ nhận việc cô có quen biết với Tiền Hiểu Linh, dù sao thì cô cũng từng ăn vài bữa cơm với Tiền Hiểu Linh ở tiệm cơm Quốc Doanh rồi, nhiều người cũng đã nhìn thấy, có muốn giấu cũng giấu không được.

Nhưng.

“Nhưng em cũng không đủ bản lĩnh khiến bên xưởng dệt may nhận chị em đâu ạ. Sở dĩ chị cả của em có thể vào xưởng dệt may làm việc là do chủ nhiệm công đoàn của xưởng dệt may khen chị cả em có xuất thân tốt, thật thà, yên phận, cần mẫn, chịu khó. Không sợ thế lực tàn bạo, dũng cảm vạch trần hành vi đê hèn của Trần Kiến Quân, có tinh thần tự bảo vệ quyền lợi phụ nữ. Cảm thấy chị ấy có tư tưởng giác ngộ cao, đủ để có thể nâng cao tinh thần độc lập của các nữ công nhân trong xương dệt may.”

“Ngoài ra, tay nghề của chị ấy thực sự không tệ, cái này mọi người đều biết mà đúng không? Có thể được vào xưởng dệt may làm thực ra thì cũng không có gì lạ cả! Vả lại chị ấy cũng chỉ là một nhân viên tạm thời, sau này có chuyển sang chính thức không còn tùy vào biểu hiện của chị ấy nữa.”

“Mọi người hỏi em có thể sắp xếp cho mọi người một công việc được không thì chuyện đó đương nhiên là không thể rồi!” Thẩm Y Y cười híp mắt, lúc mặt mọi người đang biến sắc liền đổi đề tài.

“Nhưng em có thể giúp mọi người giới thiệu, nhưng mà mọi việc vẫn phải đi theo trình tự. Đến cuối cùng, có thể vào làm việc ở xưởng dệt may hay không thì đều phải xem bản lĩnh của mọi người.”

“Còn về việc chồng em vào đội vận tải thì càng không liên quan đến em! Anh ấy vào đội vận tải hoàn toàn là dựa vào bản lĩnh của anh ấy mà vào làm. Phải trải qua nhiều lần khảo sát mới được, thủ tục không hề có chút mập mờ, bản lĩnh cũng là do được lãnh đạo người ta công nhận và khen thưởng, mọi người không thể nào cứ thế mà dễ dàng xóa sạch mọi sự nỗ lực của anh ấy được, như vậy không công bằng đối với anh ấy.”

“Còn nữa, nhà em cũng không tính là phát tài cái gì cả, không cần biết là chồng em hay chị cả em, đều là một viên gạch của công cuộc cách mạng cả, chỗ nào cần thì đắp chỗ đó! Bất kể là đi làm trong thôn hay đi làm trong thành thì đều là góp một phần nhỏ công sức vào việc xây dựng tổ quốc, cống hiến sức lực của bản thân, bọn họ đều không thể chối từ. Không phải là phát tài hay hưởng phúc giống như mọi người nói.”

“Cho nên các bác gái, các chị dâu ơi, những lời như thế này sau này đừng nói nữa ạ. Em biết lời mọi người không có ý gì, nhưng nếu để người có ý nghe được, tố cáo nhà em làm chuyện gì đó đó, thì em sẽ đến cục công an kiện mọi người phỉ báng. Đến lúc đó cục công an xử lý thế nào thì sẽ không còn do em định đoạt nữa.”

“…”

Thẩm Y Y nói ào ào một tràng, vốn hiện trường đang ồn ào trong nháy mắt đã im như thóc.

Mọi người bị nói tới khờ đưa mắt nhìn nhau, chuyện này….

Không đúng, bọn họ còn chưa nói gì mà? Không phải là đang khen cô ấy giỏi sao? Sao mà kéo theo một đống dữ vậy, còn muốn kiện họ phỉ báng nữa?

Trong đó, một số ít người nào đó có tâm bất chính lẩn trốn ánh mắt.

Vương Yến có chút ghen tỵ, nhưng cô ấy chỉ hơi lắm mồm một chút, không ngờ lại chụp một cái mũ to như vậy cho nhà Thẩm Y Y.

Dù sao, cô vẫn nhớ lần trước nhiều hơn hai viên đường so với người khác.

Lần này, nghe được ý tứ trong lời nói của Thẩm Y Y, bỗng nghĩ lại mà sợ. Cô ấy luôn là một người biết xem xét thời thế, lập tức làm bộ tự tát mình vài cái vào miệng.

“Ây da, xem cái miệng tôi này, thật là ti tiện! Vợ Lý Thâm, em nói đúng, mấy lời vừa nãy chị nói chỉ là mấy lời nói vô tình, quả thực đã không nghĩ tới việc bị những người xấu đó nghe thấy sẽ đem đến phiền phức lớn đến thế cho nhà em, chị đáng bị đánh! Thật sự đáng đánh! Bốp bốp! Ha ha, vợ Lý Thâm, em đừng tính toán với chị nha!”

Những người khác thấy vậy cũng đều làm bộ tự tát miệng mình, xin lỗi với Thẩm Y Y.

Thẩm Y Y đợi mọi người đều đánh xong rồi mới cười híp mắt, “Các chị dâu, các bác, mọi người thật là khách sáo quá rồi, mọi người đều là nói lời vô tình mà, em cũng không trách mọi người, lần sau chú ý một chút là được rồi, cần gì phải tự tát miệng mình chứ?”

Mọi người: “…”

Tuy chỉ là làm bộ tự tát miệng nhưng lời nói của cô có phải là hơi muộn không? Bọ họ cũng cần mặt mũi vậy?

Bất kể mọi người có tin lời Thẩm Y Y nói lần này không, chí ít ngoài mặt không ai là không tin.

Sau một phen khách sáo, bọn họ vội vàng giải tán, cứ như có quỷ đuổi theo sau vậy.

Mẹ Lý cũng đợi sau khi Thẩm Y Y nói xong một phen mới nhận ra không nên nói toạc ra như thế, mặt mày sợ hãi nhìn Thẩm Y Y, nói chuyện cũng không trôi chảy nổi, “Vợ, vợ thằng hai, có phải mẹ đã gây họa rồi không?”

“Cũng không đến nỗi gây họa, nhưng mẹ à.” Thẩm Y Y nhìn mẹ Lý: “Dù sao thì lời nói đáng sợ, trắng cũng có thể nói thành đen, nhà chúng ta vốn đã khá nổi bật rồi nên phải cố gắng khiêm nhường một chút trong lời nói. Chí ít thì trên bề nổi không để người khác có thể bắt lỗi được, mẹ hiểu không?”

“Hiểu, hiểu rồi,” Mẹ Lý hiểu rồi, nhưng bà ấy không tin tưởng vào đầu óc của mình, có lúc quanh qua quẩn lại, sợ sẽ có lúc nói sai rồi cũng không biết, nuốt một ngụm nước bọt, “Mẹ sau này sẽ cố ít nói lại!”

Dáng vẻ một mực cẩn trọng của mẹ đã chọc cười Thẩm Y Y, “Mẹ, mẹ cũng không cần phải quá cẩn trọng dè dặt. Dù mẹ không nói chuyện anh Thâm và chị cả tùm được việc làm ra thì bọn họ cũng sẽ biết, không tránh khỏi đón lấy một đợt bàn tán”

“Nhưng chúng ta không trộm không cướp, chúng ta thật sự có dựa vào một chút quan hệ, nhưng mà mua bán công việc, con gái thế thân cho việc làm của cha mẹ và nhiều nữa, bên trên đều là chính sách cả, chuyện này không là gì hết. Huống hồ anh Thâm và chị cả đều thông qua các thủ tục thông thường để vào làm, dù có tra cũng không tra ra chúng ta có lỗi lầm gì. Bọn họ nói những lời nhạy cảm như chúng ta phát tài, hưởng phúc thì chúng ta không cần phải nhận.”

“Được được được, mẹ hiểu rồi,” Mẹ Lý cả một bộ dáng “đã tiếp thu” liên tục gật đầu.

“Vậy được rồi, mẹ dắt Tiểu Bảo về nhà đi, bên ngoài lạnh quá” Thẩm Y Y ngồi xổm xuống, dịu dàng nhìn Tiểu Bảo quay lại, chạy tới nắm lấy tay cô. Cho cậu một cái kẹo sữa hình thỏ trắng lớn, “Hôm nay ngoan ngoãn ở nhà với bà đi, mẹ đi lấy nón rồi quay lại hội hợp với cha.”

Tiểu Bảo vốn đang phồng miệng có chút không tự nguyện, thấy kẹo sữa thỏ trắng lớn mắt liền sáng lên, nhận lấy kẹo sữa thỏ trắng lớn, vừa bóc vỏ vừa đồng ý “Vâng~”

“Ăn vặt ít thôi” Thẩm Y Y chọt cái má đang phín lên vì ngậm kẹo của cậu, sau đó mới đứng lên, nói với mẹ Lý một tiếng liền quay về lấy nón rồi.

Mẹ Lý lúc này mới dắt Tiểu Bảo về nhà mình.

Bên này, Thẩm Y Y cầm lấy nón, chuẩn bị đi tìm Lý Thâm.

Vừa ra cửa đã nhìn thấy Lý Thâm đạp xe về đến rồi, “Vợ?”

“Sao anh lại về rồi?” Thẩm Y Y chạy về phía anh ấy, “Không phải đã nói em lấy nón rồi sẽ đi tìm anh sao?”

“Anh thấy em mãi chưa quay lại nên về xem thử.” Lý Thâm vừa nói vừa quay đầu xe.

“Gặp phải một vài bác gái, chị dâu, cãi vã với họ đôi câu.” Thẩm Y Y giải thích, vừa leo lên xe vừa hỏi anh “Chờ sốt ruột à?”

“Không phải, anh sợ em xảy ra chuyện gì, quay lại xem thử,” Lý Thâm nói, đợi đến khi cô ngồi đàng hoàng rồi mới chạy xe.

Thẩm Y Y ôm eo anh, khen anh “Không tệ, là một người yêu đạt tiêu chuẩn!”

Lý Thâm cười rồi “Anh rõ ràng là chồng em!”

“Cũng không khác nhau mấy.”

“Rất khác.” Lý Thâm rất kiên trì với danh phận của mình, “Lúc chưa kết hôn thì mới gọi là người yêu, chúng ta kết hôn rồi cho nên anh là chồng em!”

Bá đạo!

Thẩm Y Y lập tức lươn lẹo, “chuyện kể rằng, chúng ta còn chưa yêu đương thì đã kết hôn rồi.”

“…” Lý Thâm không ngờ cô ấy lại chủ động nhắc đến vấn đề này, dừng một chút.

“Làm sao đấy?” Thẩm Y Y không nhắc chuyện tại sao bọn họ chưa yêu đương thì đã kết hôn rồi, còn dùng một ngữ khí rất diễn để hỏi anh “Thế nên không phải anh nên bồi thường cho em sao?”

Cô ấy dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện, ngược lại lại khiến Lý Thâm thả lỏng, giọng điệu cưng chiều hỏi “Em muốn bồi thường thế nào?”

Thẩm Y Y biết anh đã get (biết) được ý cô rồi, cười rộ lên, nói giỡn: “Em muốn bồi thường cái gì anh cũng chịu hả?”

“Ừm!”

“Mạng của anh thì sao?”

“Cho luôn!” Thậm chí một chút chần chừ cũng không có.

“…” Thẩm Y Y nghẹn lại một lúc, cái tên yêu đương ngây ngốc này, đánh anh một cái, “Anh thật hào phóng ha, đến mạng cũng cho được!”

“Chỉ cần là em.” Giọng Lý Thâm rất hiển nhiên.

Thẩm Y Y: “...”

Lúc bình thường, nếu cô nghe trúng mấy lời này nhất định sẽ rất khinh bỉ, nhưng ngay lúc này, cô dường như có chút cảm động... Không, là rất cảm động!

Yên lặng một lúc sau, cô lẩm bẩm nói “Em không thèm mạng của anh, em muốn anh sống thật tốt... Được rồi được rồi, kết thúc chủ đề này. Em muốn nói với anh là đợi anh báo danh xong rồi thì mình đi xem phim được không?”

“Được!” Lý Thâm nói. Cũng không biết là trả lời cho vế trước hay vế sau trong câu nói của cô, hoặc là trả lời cho cả hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.