Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 122



Mẹ Lý cầm một cái bát tới, cười nói: “Này, đây là bát Nhị Bảo cầm tới vừa nãy, không đợi mẹ đưa bát cho nó, nó đã gấp gáp chạy đi chơi rồi, còn nói lát nữa sẽ tới lấy, mẹ thấy nó chơi mãi chắc chắn sẽ quên mất, bèn cầm tới cho con.”

Nghĩ lại, bà lại chép miệng hai cái: “Vợ thằng hai, tay nghề của con cũng khéo quá, bánh bí đỏ chiên đó thật sự rất ngon!”

Tài nấu nướng nhận được khẳng định, Thẩm Y Y nhận bát, cười nói: “Ngon là được.”

Lời vừa dứt, nhìn thấy Lang Nha hưng phấn sủa một tiếng, lao ra ngoài.

Lý Thâm về rồi.

Lý Thâm xoa đầu Lang Nha, nhìn vào trong nhà: “Vợ, mẹ.”

“Sao hôm nay về sớm như vậy?” Mẹ Lý kinh ngạc, bây giờ mới buổi trưa.

“Ngày mai phải theo đội tới tỉnh Cam Túc nên về sớm thu xếp.” Lý Thâm nói.

Thẩm Y Y đang rót nước nóng, nghe vậy kinh ngạc: “Sao đột ngột như vậy?”

Tuy Lý Thâm sớm muộn phải ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng hôm nay thông báo, ngày mai đã xuất phát, như thế cũng quá vội rồi.

Vận chuyển đồ tới tỉnh Cam Túc, tới về một chuyến, cộng thêm thời gian lỡ dở giữa đường, kiểu gì cũng phải gần một tháng nhỉ?

“Vốn dĩ người phải đi lại bị bệnh hai hôm nay, anh đi thay.” Lý Thâm nói.

Thẩm Y Y đưa nước nóng đã rót xong cho anh: “Vậy lát nữa phải chuẩn bị đồ rồi.”

Lý Thâm uống một ngụm nước nóng, cơ thể ấm áp lên: “Cũng không cần chuẩn bị gì, cầm mấy bộ đồ là được…”

“Vậy ăn phải làm sao?” Thẩm Y Y vừa nói vừa đi lấy bánh bí đỏ chiên vừa mới làm xong ra.

“Tới lúc đó anh vào huyện thành tùy tiện mua một chút, hơn nữa cũng có thể mua dọc đường.” Lý Thâm nói.

Thẩm Y Y nhét một miếng bánh bí đỏ vào trong miệng anh, tức giận: “Tùy tiện mua một chút, anh thật dễ nuôi, lúc đi đường núi, anh đi đâu mua?”

“...” Lý Thâm cắn một miếng bánh bí đỏ, vô tội nhìn vợ.

“Lát nữa em vào thành phố mua cho anh.”

“Vậy anh đi cùng em.” Lý Thâm nói.

“Không cần, em đi một mình.” Thẩm Y Y nói, cô đi là để lấy đồ trong không gian ra một cách đường hoàng, anh đi ngược lại không tiện, lại hỏi: “Anh ăn trưa chưa? Em không biết anh về, không chừa cơm cho anh.”

“Chưa ăn.”

“Vậy anh xem thử muốn ăn gì thì tự nấu đi.” Thẩm Y Y sợ anh đi theo mình, vội vã vào phòng thay đồ: “Em đi thay đồ vào thành phố trữ chút đồ cho anh.”

“Vậy em đạp xe từ từ, tuyết tan rồi, trên đường đều là đường bùn.” Lý Thâm cao giọng nói.

“Em biết.” Thẩm Y Y xa xa đáp một tiếng.

Lúc này Lý Thâm xoay đầu, cắn một miếng bánh bí đỏ, nhìn thấy mẹ anh cười híp mắt nhìn anh.

“...” Lý Thâm khựng lại: “Sao vậy?”

Ngữ khí so với khi anh nói chuyện với vợ vừa nãy không phải lãnh đạm bình thường, nếu đổi thành Lý Đại Bân và Lý Tam Hoành, mẹ Lý đều phải tỏ thái độ.

Nhưng người này là Lý Thâm, là con trai của bà nhưng lại không phải do bà nuôi lớn, đối với bà như bây giờ đã rất tốt rồi.

Bà tỏ vẻ cảm khái: “Y Y là một người vợ tốt.”

Lý Thâm: “...”

Thẩm Y Y đi khoảng hai tiếng rồi về, xách túi lớn túi nhỏ, quay về liền lập tức xếp đồ cho anh.

Bánh quy, hạt cứng, hủ trái cây, sô cô la, bánh ngọt, táo đỏ, đường đỏ các loại, cô chuẩn bị khá nhiều, dù sao thì trên đường đói hoặc thể lực kém có thể ăn liền, đều là đồ bổ sung năng lượng.

Gạo, bột, trứng gà, thịt khô, lạp xưởng, cô cũng chuẩn bị một ít, còn có một cái nồi gang cỡ trung, nếu giữa đường không tìm được nhà dân lại muốn ăn đồ nóng, có thể tự nấu.

Cỡ trung không nấu được bao nhiêu, nhưng không cần lo lắng, chạy đường dài hầu hết đều sẽ chuẩn bị nồi niêu xoong chảo trên xe.

Chắc chắn phải đem theo quần áo, bây giờ đã cuối tháng ba, rất nhiều nơi vẫn còn gió lạnh, dày mỏng đều có thể mang theo vài cái, giày chuẩn bị thêm hai đôi, áo mưa giày mưa cũng cần.

Sợ khô hanh, lại lấy vài chai kem dưỡng, sợ có muỗi, lại cầm hai chai nước đuổi muỗi, còn có một số thuốc thường dùng…

Lý Thâm nhìn vợ vì anh bận tới bận lui xếp đồ cho anh, khỏi phải nói trong lòng thỏa mãn nhường nào.

Buổi tối ba đứa trẻ biết cha chúng phải xa nhà rất lâu, luôn quấn lấy Lý Thâm.

Lý Thâm càng muốn trân quý thời gian thân mật với vợ…

Không khỏi phân bua tắt đèn, sau khi tắt đèn, không được nói chuyện, lúc này dỗ ba đứa con ngủ.

Hai vợ chồng ăn ý tới phòng kế bên mở cuộc họp nhỏ.

Gần chia ly, cảm xúc của hai bên đều có chút mất mác, cho nên hai bên đều rất nhiệt tình, đều muốn cho đối phương vui vẻ nhiều hơn.

Sau khi xong chuyện đã nửa đêm, Thẩm Y Y nằm dưới khuỷu tay của Lý Thâm, mặc cho anh lau mồ hôi cho cô.

“Muốn uống nước!” Thẩm Y Y đẩy Lý Thâm, giọng nói mềm nhũn, giống như làm nũng.

Lý Thâm lập tức đứng dậy, đi rót một ly nước nóng, pha thêm chút nước nguội, xác định không bỏng mới bưng tới.

Thẩm Y Y ôm chăn ngồi dậy, uống hai ngụm, lúc này mới trừng anh: “Anh đã sớm ủ mưu rồi nhỉ? Ấm nước nóng cũng cầm vào.”

Lý Thâm không phủ nhận, chỉ là ánh mắt u ám nhìn da thịt lõa lồ của cô, giọng nói có chút khàn, thấp giọng nói: “Còn sức?”

Thẩm Y Y nhìn một cái liền biết anh muốn làm gì, nhét ly nước vào trong tay anh, vùi đầu vào trong chăn: “Hết rồi!”

Lý Thâm cong môi, ngửa đầu uống hết nước còn lại, tiếng “ừng ực” rất rõ ràng trong đêm tối tĩnh lặng, Thẩm Y Y có thể vẽ ra dáng vẻ hầu kết anh chuyển động trong đầu…

Lý Thâm đặt ly lên bàn, vén chăn ra chui vào.

Thẩm Y Y cười trốn: “Lưu manh!”

“Vợ, một tháng tới chúng ta sẽ không gặp được nhau rồi…”

“Ngày mai anh còn phải lái xe!”

“Không sao, một chiếc xe hai người, anh có thể để đồng đội lái trước, anh ngủ bù.”

“Anh thật sự đã sớm ủ mưu rồi!”

“Vợ ~”

“Ngày mai em còn muốn dậy sớm làm mấy cái bánh rán cho anh mang theo…”

“Anh có thể tới quán cơm quốc doanh mua.”



Hậu quả quá càn quấy chính là ngày hôm sau Thẩm Y Y suýt chút không thể dậy tiễn Lý Thâm.

Đương nhiên cô có thể dậy cũng hoàn toàn là bởi vì trước khi ngủ đã dặn Lý Thâm trước khi đi nhất định phải kêu cô dậy, mà Lý Thâm thu xếp đồ xong mới đánh thức cô.

Vốn định Thẩm Y Y cùng anh vào huyện thành, tới lúc đó đạp xe đạp về, nhưng cô thực sự quá buồn ngủ, đành thôi, chỉ tiễn tới cổng.

Lý Thâm đạp xe đạp để ở đội vận chuyển, cô vào thành phố rồi đạp về.

Lý Thâm và Thẩm Y Y căn dặn lẫn nhau một số lời, mới lưu luyến chia ly.

Thẩm Y Y vừa muốn đóng cửa đã nhìn thấy Lâm Gia Đống mang vẻ mặt phức tạp nhìn cô.

Thẩm Y Y cạn lời trợn mắt, “ầm” một tiếng đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.