Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 145



Bảy giờ sáng hôm sau, Lý Thâm và Thẩm Y Y thức dậy, còn ba đứa nhỏ quả nhiên vẫn còn đang ngủ, nhưng hai vợ chồng cũng không định chạy chuyến tám giờ kia, bới vậy vô cùng nhàn nhã làm đồ ăn sáng.

Thời gian còn sớm, hai vợ chồng ung dung làm thêm mấy cái bánh kếp, lại nấu một nồi cháo, sau đó mới gọi ba đứa nhỏ dậy.

Sau khi ăn sáng xong, gia đình mới bắt đầu khởi hành, đúng chín giờ ba mươi đến bến bến xe, sau đó mua vé lên xe.

Đại Bảo và Nhị Bảo ngồi ở hàng ghế đầu xe khách, Lý Thâm và Thẩm Y Y dẫn Tiểu Bảo ngồi ở phía sau hai đứa nhỏ.

Xe khách lúc này vẫn tương đối đơn sơ, nhưng cũng không cản trở được sự ngạc nhiên của ba đứa nhỏ lần đầu tiên đi xe khách.

Gần mười hai giờ cũng đã hơn mười hai giờ, Lý Thâm khá quen thuộc địa hình của thị trấn, dẫn vợ mình và ba đứa nhỏ đến một nhà nghỉ ở trung tâm thị trấn, cầm thư giới thiệu thuê một phòng có giường lớn, một đêm hai đồng.

Lo lắng giường không đủ lớn, Thẩm Y Y hỏi nhân viên quầy lễ tân: "Xin chào, tôi muốn hỏi, giường lớn rộng như thế ngủ được 5 người không?”

Quầy lễ tân nhìn một nhà năm người bọn họ, nói: "Một nhà năm người cùng ngủ có lẽ sẽ hơi chật một chút!"

Thẩm Y Y: "Vậy có thể thêm một giường hay không?"

"Có," nhân viên quầy lễ tân nói, "Nhưng phải thêm tiền, thêm năm xu một đêm."

Thẩm Y Y quyết đoán bảo Lý Thâm đưa tiền, thêm một cái giường đơn.

Vào phòng, ba đứa nhỏ chạy lon ta lon ton trong phòng, bình thường Thẩm Y Y không say xe, nhưng mùi xe khách thật sự quá nặng, bây giờ có chút choáng váng, vừa vào đến phòng liền nằm trên giường nghỉ ngơi.

Lý Thâm cầm một cái khăn mang từ nhà đi ra, lấy nước nóng làm ướt khăn mặt, sau đó lau mặt cho cô.

"Em không sao, nghỉ ngơi một chút là được rồi, " Thẩm Y Y nói, "Buổi chiều lại đi chơi đi."

"Được, " Lý Thâm trả lời, nhìn thời gian một chút, "Muốn ăn cái gì? Anh đi mua

rồi trở lại."

"Gà hầm nấm đi." Thẩm Y Y thuận tay bắt lấy Tiểu Bảo đang ầm ĩ, "Các con muốn ăn cái gì? Cha chuẩn bị đi mua đồ ăn rồi!"

"Thịt kho tàu!" Nhị Bảo hô lên, Tiểu Bảo căn bản không biết ăn cái gì, ngốc nghếch nói muốn ăn như anh hai, Đại Bảo muốn ăn gà hầm nấm giống như Thẩm Y Y.

Thẩm Y Y liền nói với Lý Thâm, "Mấy món giống nhau anh gọi một phần là được rồi, những thứ khác anh nhìn xem rồi lại gọi thêm hai phần nữa."

"Được," Lý Thâm liền cầm tiền ra ngoài, nửa giờ sau mới trở về.

Thịt kho tàu, gà hầm nấm, thịt xào măng cộng thêm một phần rau xanh, một nhà 5 người ngồi ở bàn nhỏ ăn.

Ăn xong lại ngủ trưa, ngủ đến ba giờ chiều, cả nhà mới dọn dẹp một chút rồi đi ra ngoài dạo chơi.

Đường phố rộng rãi, tòa nhà được sắp xếp chỉnh tề, khắp nơi đều có thể thấy được người đi xe đạp qua lại, thỉnh thoảng còn có một hai chiếc xe ô tô đi qua, màu sắc quần áo trên người bọn họ sặc sỡ hơn những người ở nông thôn rất nhiều.

Tất cả mọi thứ ở thị trấn lớn đối với mỗi đứa trẻ lớn lên ở nông thôn mà nói, là một thế giới vô cùng mới lạ, nhìn vào nó, giống như Lưu lão lão đi vào Đại Quan Viên.

Thẩm Y Y một bên lôi kéo Tiểu Bảo, một bên nói với Đại Bảo và Nhị Bảo, "Nhất định phải theo sát bước chân của cha với mẹ, bằng không bọn buôn người sẽ bắt các con đi, các con sẽ không bao giờ gặp lại cha mẹ nữa."

"Con không sợ!" Nhị Bảo nắm chặt nắm đấm, bộ dáng Thiên hạ này ta là người mạnh nhất, hô, "Nếu bọn buôn người dám đến bắt bọn con, đến một người con đánh một người, đến hai người con đánh cả hai, đánh bọn họ thành đầu heo, xem bọn họ còn dám bắt bọn con nữa hay không! Hừ!"

Vừa nói dứt lời, Nhị Bảo đã bị cha mình thưởng cho một cách đánh đầu thật cang, cậu bé hí một tiếng, ngửa đầu trợn mắt nhìn cha mình, "Cha, cha lại đánh con!"

"Không đánh con, làm sao con biết được mình đang nằm mơ giữa ban ngày?" Lý Thâm cười lạnh, "Theo sát cho cha!"

Nhị Bảo: "...” Tức giận nha.

Trạm đầu tiên, tới tòa lầu bách hóa, vừa đi vào đã tiến thẳng tới cửa hàng mắt kính, kết quả rất nhiều người đang xếp hàng, hỏi ra mới biết còn phải bốc số.

Lý Thâm bèn đến chỗ lan can sắt bốc số, còn cách hơn mười người nữa mới tới lượt họ, thế là cả nhà đi dạo tòa lầu bách hóa.

Tòa lầu bách hóa rất to, hàng hóa đủ loại đủ kiểu, cả nhà năm người đến quầy mua đồ dùng học tập trước, để Đại Bảo và Nhị Bảo tự chọn.

Đại Bảo chọn hai cây bút chì, một cái gọt bút chì, một cục tẩy, một hộp bút, ba quyển vở cùng với năm quyển bài tập, mà Nhị Bảo...chọn rất nhiều.

Mười cây bút chì, năm cái gọt bút chì, ba cục tẩy, hai hộp bút, còn có năm sổ ghi chép và mười quyển vở bài tập, còn hưng phấn chọn mấy tờ giấy bọc vở.

Đại Bảo cũng không nhìn nổi nữa, hỏi cậu bé: "Em có thể dùng hết sao?"

"Có thể!" Nhị Bảo dõng dạc nói.

Thẩm Y Y: "..." Đây chính là học bá hai cây bút, học tra nhiều đồ dùng học tập sao?

Cuối cùng cô không cho chúng mua như vậy, dứt khoát lấy hai hộp bút chì, ba cây bút chì, năm cục tẩy và hai cái gọt bút chì, vở bài tập và vở đều mua một lốc, giấy bao vở cũng mua, mua hai hộp đựng bút.

Còn có cặp sách, cặp sách lúc này đều là balo nhỏ vải bạt, có rất nhiều màu, màu lục quân và màu vàng nhạt là nhiều nhất, bề ngoài cặp sách có cái in sao năm cánh, có cái in hình lãnh đạo, có cái không có gì.

Nhị Bảo lập tức chọn trúng một cái cặp màu lục quân có hình sao năm cánh, đeo lên người, khỏi phải nói thần khí nhường nào: "Mẹ, đẹp không?"

"Đẹp!" Thẩm Y Y chỉnh lại quần áo cho cậu, khen ngợi nói: "Nhị Bảo của chúng ta đẹp trai!"

"He he!" Nếu Nhị Bảo có đuôi, đuôi đã sắp vềnh lên trời rồi, đắc ý nhìn anh trai cậu một cái.

Anh trai cậu...không muốn để ý tới cậu.

Đại Bảo cũng chọn một cái màu lục quân nhưng là in hình của lãnh đạo, đại khái là muốn phân biệt với cái của Nhị Bảo.

Tiểu Bảo thấy hai anh trai của mình đều có, quấn lấy cha mẹ cũng muốn có: "Mẹ, muốn túi túi ~"

"Em còn chưa đi học mà, em muốn cặp làm gì?" Nhị Bảo hỏi.

"Đựng kẹo!" Tiểu Bảo rất nghiêm túc trả lời, sau đó nhìn mẹ cậu bé.

Thẩm Y Y lấy một chiếc cặp màu vàng nhạt cỡ nhỏ cho cậu bé, kết quả cậu bé không chịu, bởi vì hai anh trai cậu đều là màu lục quân, cậu cũng muốn màu lục quân.

Nhưng nhân viên bán hàng người ta nói màu lục quân không có cỡ nhỏ.

Lý Thâm lấy cặp của Nhị Bảo, quay đầu treo lên người Tiểu Bảo, cặp gần như kéo lê trên đất: "Con tự nhìn xem, con có thể mang không, nếu con cảm thấy con có thể mang, cha sẽ mua cho con, mua về nếu con không mang, cha sẽ đánh con!"

..." Tiểu Bảo lập tức nhét cặp vào tay anh hai cậu, sau đó nhìn cặp nhỏ màu vàng nhạt trong tay mẹ, bảo mẹ cậu đeo lên cho cậu.

Thẩm Y Y bèn đeo lên cho cậu, cậu lập tức cười ngọt ngào, lấy lòng nhìn cha:

"Lấy cái này!"

Thẩm Y Y:"." Thằng út nhà cô còn thức thời hơn hai anh trai nó nữa!

Nhị Bảo khinh bỉ nhìn em trai.

Mua dụng cụ học tập xong, mấy người đi dạo tới quầy bán quần áo.

Thẩm Y Y dẫn ba đứa con xem quần áo của chúng, Đại Bảo không có hứng thú mấy với cái này, tùy tiện chọn một bộ - một cái quần màu đen và một cái áo

T-shirt màu trắng, thêm một cái áo khoác jeans khá mỏng.

Nhị Bảo chọn quần ca rô và áo sơ mi hoa...

Thẩm Y Y: ".." Bởi vì màu sắc đều khá trầm tối, chẳng những không có cảm giác lồng lộn, ngược lại còn có chút cảm giác...giống như ông cụ non.

Nhưng cậu lại rất đắc ý, ở trước gương cầm quần áo so cả buổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.