Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 204



Có điều mẹ Lý gửi hi vọng ở Chu Phong Thu, cho nên bà mối mới đều bị mẹ Lý từ chối.

Mẹ Lý lại bởi vì Lý Thâm đã từng khuyên bảo bà, không cho phép bà hỏi đến chuyện giữa Lý Đại Nha và Chu Phong Thu, vì vậy mẹ Lý cũng không biết tiến triển của bọn họ, nhưng thời gian từng chút từng chút trôi qua, giữa hai người vẫn luôn không có dấu hiệu gì, mẹ Lý dần dần không ôm hy vọng với Chu Phong Thu, cho nên càng ngày càng nhiệt tình với những bà mối này. Những bà mối nghe được tin tức mà đến, cũng càng ngày càng nhiều.

Mẹ Lý có đôi khi sẽ gặp gỡ người có điều kiện thật tốt, còn muốn gọi Lý Đại Nha từ thị trấn trở về, bảo Lý Đại Nha đi xem mắt.

Lúc bắt đầu cha Lý cũng ngăn cản, nhưng bị mẹ Lý thuyết phục, mặc kệ cách làm mẹ Lý đúng hay không, nhưng bà có một câu nói đúng, đó là “hai người bọn họ không có khả năng làm bạn với Lý Đại Nha cả đời, Lý Đại Nha còn trẻ như vậy, cần phải có một người bầu bạn mới được.”

Cha Lý cũng dần dần nới lỏng.

Lý Đại Nha cảm kích những điều cha mẹ đã làm vì cô ấy, nhưng cô ấy vẫn rất kháng cự với việc xem mắt, vì vậy sau một, hai lần bị mẹ Lý lừa quay về, mỗi lần mẹ Lý gọi cô ấy trở lại, cô ấy sẽ kiếm cớ không trở về nữa.

Lý Đại Nha không muốn xem mắt, mẹ Lý cũng hết cách.

Cuối cùng đã cuối năm, khó khăn lắm mới đợi đến lúc Lý Đại Nha nghỉ tết đã trở về, không phải mẹ Lý sẽ nắm lấy cơ hội sao?

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe Lang Nha kêu “gâu” một tiếng, Thẩm Y Y ngẩng đầu nhìn, lúc Nhị Bảo vừa trở lại không có đóng cửa kỹ, Lý Đại Nha đã vào được, Lang Nha hiểu tính người không nghe thấy chủ nhân cho phép Lý Đại Nha tiến đến nên kêu “gâu” một tiếng.

Lý Đại Nha không dám đi vào nữa rồi, lúng túng đứng tại chỗ.

"Lang Nha." Thẩm Y Y kêu một tiếng.

Lang Nha có được chỉ lệnh, không có nhìn chằm chằm vào Lý Đại Nha nữa, Lý Đại Nha mới tiến vào.

"Chị cả, sao chị tới đây thế?" Thẩm Y Y nói.

"Ghé thăm em một lát." Lý Đại Nha không có nói thật, rõ ràng hai lông mày có mờ mờ sự u sầu.

Thẩm Y Y không cần nghĩ cũng biết cô ấy vì chuyện gì, cũng không thành vấn đề, nói: "Em có làm một nồi canh xương ống củ cải trắng, rất thơm ngon, chị có muốn uống một chén không?"

Hai năm qua Lý Đại Nha cũng đã dần dần quen thuộc với Thẩm Y Y, cô ấy thường xuyên mang về một ít vải vóc ở trong xưởng hoặc là làm quần áo cho Thẩm Y Y còn có mấy đứa nhỏ, Tiểu Bối, Thẩm Y Y cũng sẽ lấy một ít thức ăn, đồ dùng từ trong không gian cho cô ấy. Giữa hai người đã sớm không khách khí giống lúc trước, cho nên Lý Đại Nha không có từ chối.

Thẩm Y Y bảo Nhị Bảo đi múc một chén canh cho cô ấy.

Lý Đại Nha uống một ngụm, cười nói: "Vừa vào cửa đã ngửi được mùi rồi, quả nhiên rất ngon."

Chỉ là nụ cười trên mặt hơi miễn cưỡng, hiển nhiên nỗi lòng của cô ấy không đặt vào chén canh.

"Ngon thì uống nhiều chút." Thẩm Y Y vừa đút Tiểu Bối, vừa nói: “Hầm rất nhiều thứ.”

"Ừ, " Lý Đại Nha liền trầm mặc uống một chén canh, uống xong liền nhìn xem Thẩm Y Y cho ăn Tiểu Bối.

Một lát sau, Thẩm Y Y đút cho Tiểu Bối xong rồi, dỗ dành cô bé: "Đi chơi với anh cả được không?”

"Mẹ, con mang em gái đi ra ngoài chơi!" Nhị Bảo cướp trước nói. Dạo gần đây cậu bé rất ưa thích mang Tiểu Bối đi ra ngoài chơi, bởi vì Tiểu Bối rất đáng yêu, mắt to trong veo như nước nhìn ai lòng người đó đều tan chảy, lại được mẹ sửa soạn sạch sẽ, đối lập với những đứa trẻ ở nông thôn thời nay bởi vì nuôi thả tự trưởng thành mà bẩn thỉu, quả thực là một bức tranh hoàn mỹ có thể di chuyển, mang đi ra ngoài luôn có khả năng hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.

Đặc biệt là những đứa trẻ cùng tuổi tác với Nhị Bảo, thấy em gái vừa đáng yêu lại trắng nõn như Tiểu Bối, càng thêm hiếu kỳ.

Mà Nhị Bảo thì ưa thích khi bọn họ vây quanh, tự hào nói một tiếng, đây là em gái của tớ, sau đó nhận ánh mắt cực kỳ hâm mộ của người khác.

Càng khỏi nói phong quang rồi!

"Không được!" Đại Bảo ngôn từ chính nghĩa từ chối: "Hiện thời tiết ở bên ngoài lạnh như vậy, Tiểu Bối với em đi ra ngoài ngã bệnh thì phải làm sao?"

"Sao mà bị bệnh được?" Nhị Bảo lầu bầu: "Em sẽ không bị bệnh đâu!"

"Em cho rằng em gái da dày thịt béo giống như em sao?" Đại Bảo xem thường cậu bé.

Nhị Bảo: “???”

Nhị Bảo dùng sức vỗ vỗ bộ ngực, rất "đàn ông" mà cường điệu nói: "Da dày thịt béo mới là đàn ông!"

"Em gái là đàn ông sao?" Đại Bảo phản bác.

Lúc này trọng điểm Nhị Bảo đã không có ở trên người em gái, cậu bé nhìn nhìn cơ thể của mình, lại nhìn sang anh cả của cậu bé, sau đó ông nói gà bà nói vịt mà nói: "Anh cả, anh nên rèn luyện một chút rồi! Nếu không về sau nếu em đi làm bộ đội rồi, người khác ức h.i.ế.p anh, đến lúc đó người nào bảo vệ anh?"

Đại Bảo: “???”

Bệnh tâm thần!

Trái lại đã kéo Tiểu Bối đi, hôm nay Tiểu Bối đã một tuổi rưỡi rồi, bây giờ cô bé cũng biết đi bộ, nhưng không phải rất vững, có đôi khi thất tha thất thểu sẽ không biết đi đến đâu, phải có người nắm mới được.

Nhị Bảo ở phía sau bọn họ, cố chấp khuyên bảo anh cả của cậu bé huấn luyện với cậu bé, còn nói cậu bé sẽ dạy Đại Bảo.

Thẩm Y Y nghe mà buồn cười, quay đầu nhìn về phía Lý Đại Nha, không ngờ cô ấy vẫn đang ngẩn ngơ, ho một tiếng, kêu hai tiếng chị cả.

"À!" Lý Đại Nha cuối cùng đã lấy lại tinh thần, có chút xin lỗi nhìn về phía Thẩm Y Y: "Em dâu hai, ngại quá, nghĩ vài chuyện mê mẩn quá.”

Thẩm Y Y bất đắc dĩ, vốn không muốn can dự nhiều, nhưng nhìn thấy Lý Đại Nha có vẻ như ngập ngừng muốn nói lại thôi với cô, nhưng lại sợ làm phiền cô mà chần chờ, cuối cùng không đành lòng, nói: "Chị cả, chị có chuyện phiền lòng gì, có thể tâm sự cho em biết."

Lý Đại Nha vô thức muốn nói không có, nhưng mà khi đôi mắt đối diện với đôi mắt trong trẻo của Thẩm Y Y, lại do dự.

Cô ấy vốn chính là muốn tới đây tâm sự cùng Thẩm Y Y, trong lòng cô ấy, Thẩm Y Y là một người thông minh rất thông suốt, giống như là chuyện mình ly hôn lúc trước, nếu không có cô ấy ở đó, cô ấy sẽ khó có khả năng quyết định ly hôn nhanh như vậy. Mà trên thực tế, tại trong ba năm ly hôn này của cô ấy, cô ấy chưa từng hối hận. Chỉ là khi đã tới, cô ấy lại không biết mở miệng như thế nào.

Thẩm Y Y kiên nhẫn đợi cô ấy.

Sau một lúc lâu, Lý Đại Nha cuối cùng đã mở miệng: "Em dâu hai, cha mẹ muốn nửa đời sau chị có một chỗ dựa vào, bảo chị đi xem mắt người ta.”

"Trước lúc chị ly hôn em đã nói với chị rồi, xã hội thời nay phụ nữ gánh nửa bầu trời, nếu như chị chỉ là muốn có một chỗ dựa thì hoàn toàn có thể dựa vào chính mình." Thẩm Y Y nói.

"Chị cũng nghĩ như vậy." Lý Đại Nha nói tiếp: "Nhưng... Cha mẹ không cảm thấy như vậy."

"Cha mẹ không cảm thấy như vậy là bởi vì thế hệ bọn họ không giống thời nay, thời đại hôm nay đã thay đổi, nhưng tư tưởng của bọn họ là thâm căn cố đế rồi." Thẩm Y Y nói: “Chị có thể hiểu tư tưởng của cha mẹ, nhưng tốt nhất đừng công nhận với cách làm của cha mẹ, bởi vì thời đại hôm nay đã thay đổi. Nếu chị lập gia đình, tốt nhất là chính chị muốn gả, chứ không phải là bởi vì cha mẹ muốn chị gả là chị gả."

Lý Đại Nha há miệng: "Chị hểu rồi, em dâu hai."

"Vậy đi." Thẩm Y Y nói, cho rằng Lý Đại Nha đã nghĩ thông suốt, vừa định đứng dậy đi xem mấy đứa nhỏ thì không nghĩ rằng lúc vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy Lý Đại Nha vẫn đang cau mày.

Cô ấy chần chờ nói nói một câu nhảy cóc rất xa chủ đề vừa rồi và cũng rất khiến Thẩm Y Y kinh ngạc, cô ấy nói: "Em dâu hai, em cảm thấy con người Chu Phong Thu như thế nào?"

Sao lại đột nhiên nhắc đến Chu Phong Thu chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.