"À, đúng rồi." Chu Phong Thu còn chưa nói xong, mẹ Lý chợt nhớ tới cái gì, bỗng nhiên vỗ đùi: "Bác chợt nhớ tới, mẹ nhà bác có một cô cháu gái, gần đây cũng đang xem mắt với người ta. Tuổi tác của con bé nhỏ hơn cháu chút, làm người cũng rất chịu khó, mặt mũi cũng không tệ, lại còn là tốt nghiệp trung học, bây giờ đang ở thị trấn làm việc, ôi chao!"
Mẹ Lý càng nói càng phấn khích: "Con bé này rất phù hợp với cháu, hồi nữa bác sẽ giới thiệu cho cháu, cho các cháu gặp mặt một lần."
Chu Phong Thu: "..."
"Bác gái, thật sự không cần, cháu..."
"Ôi kìa, cần!" Mẹ Lý nói: “Phong Thu, bác gái cũng là cảm thấy cháu đáng tin, nếu không bác sẽ không giới thiệu cháu gái cho cháu. Đương nhiên, cháu yên tâm, bác tuyệt đối sẽ không gài cháu, dẫu như thế nào bây giờ đã khác trước kia, bác sẽ không ấn đầu ép các cháu phải kết hôn, bác chỉ là làm trung gian giới thiệu cho các cháu, hai đứa ngồi với nhau tâm sự, phù hợp thì đến với nhau, không hợp thì thôi.”
Mẹ Lý sợ Chu Phong Thu từ chối, sắc mặt nhìn Chu Phong Thu tràn đầy trìu mến: "Cháu với Lý Thâm nhà bác cũng tương đương, Lý Thâm nhà bác cũng đã kết hôn sinh con rồi, cháu vẫn lẻ loi một mình, trong nhà cũng không có thân nhân nào cả, quá đáng thương, bác gái thật lòng thích cháu, cũng là thật tâm thương cháu, vậy đi xem mắt một lần nhé, được không?
"Cái này..." Chu Phong Thu còn muốn từ chối, đuôi mắt thoáng nhìn người ở cửa, dừng giây lát, anh ta bỗng nhiên không muốn từ chối rồi, gật đầu nói: “Thế bác gái giúp cháu sắp xếp đi!”
"Được rồi!" "Gian kế" của mẹ Lý đã thực hiện được, rất là vui vẻ, đuôi mắt vẫn chú ý đến về hướng cửa ra vào.
Cửa ra vào, Thẩm Y Y và Lý Đại Nha đang đứng ở nơi đó.
Những lời vừa rồi, mẹ Lý là cố ý nói cho Lý Đại Nha nghe, vì vậy Thẩm Y Y cũng đã nghe được. Cô liếc nhìn vẻ mặt của Lý Đại Nha, sau khi nghe Chu Phong Thu đồng ý xem mắt, sắc mặt của cô ấy thoáng chốc đã tái đi. Thẩm Y Y lại nhìn mẹ Lý, mẹ Lý chú ý tới ánh mắt của Thẩm Y Y, cho cô một nụ cười thực hiện được “gian kế”.
Thẩm Y Y bật cười, cô không biết là mẹ Lý do cô hiến kế cho Ngô Tiểu Mạn tiến công “công thành đoạt đất” bên anh trai cô mà có được linh cảm, cho rằng mẹ Lý là để cho Lý Đại Nha tới đây để nói chuyện tử tế với Chu Phong Thu, không nghĩ rằng, mẹ Lý còn có chiêu này?
Nhưng trước mắt xem ra, hiệu quả của chiêu này cũng không tệ lắm.
Rõ ràng Lý Đại Nha đã có hơi mất hồn mất vía rồi, thậm chí ngay cả người “cháu gái” trong miệng mẹ ruột mình có tồn tại hay không, cô ấy cũng chưa kịp điều tra kỹ lưỡng, đầy trong đầu chỉ có chuyện Chu Phong Thu muốn đi xem mắt.
Thấy cô ấy tới đây, tâm trạng Chu Phong Thu vốn đã thả lỏng lại sa sút, uống sạch nước canh trong chén, buông chén, nói: "Bác gái, chị dâu, cháu còn ít việc, phải đi về trước rồi, phiền giúp cháu nói một tiếng với anh Thâm.”
"Ừa." Mẹ Lý quan sát sắc mặt của Lý Đại Nha, lên tiếng.
Chu Phong Thu đội mũ, cất bước rời đi, lúc đi qua Lý Đại Nha, bước chân có hơi sững lại, nhưng rất nhanh đã lướt qua Lý Đại Nha.
Lý Đại Nha không nhịn được, quay đầu nhìn, nhìn thấy anh ta đạp xe đạp, bóng hình càng lúc càng xa.
Trầm ngâm một lúc lâu.
Bỗng nhiên quay đầu nhìn Thẩm Y Y, Thẩm Y Y chỉ vào xe đạp nhà cô: "Bây giờ chị đuổi theo còn kịp."
"Đúng đúng đúng." Sau khi Chu Phong Thu rời đi, mẹ Lý nhìn chằm chằm vào Lý Đại Nha lập tức nói: "Còn kịp!"
"..." Lý Đại Nha giống như bỗng nhiên đã ra quyết định, lập tức bước qua đẩy xe đạp, sau đó ngồi lên xe, đuổi theo bóng dáng đang chạy xe đạp đó.
Nhìn bóng lưng Lý Đại Nha rời đi, mẹ Lý cười không khép được miệng, thậm chí còn húp thêm hai bát canh.
Húp canh xong, bà cũng không vội đi về, chạy tới chơi với ba đứa trẻ, còn có Tiểu Bối.
Cuối cùng, Lý Đại Nha được Chu Phong Thu đưa về, hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, vô cùng chán ngấy, xấu hổ giống như đôi trai gái trẻ mới mười mấy hai mươi tuổi.
Mỗi người cưỡi một chiếc xe đạp, nhưng tốc độ đó, quả thật có thể sánh ngang với ốc sên.
Thẩm Y Y nhìn xa xa, phát hiện bóng ảnh của Lý Đại Nha và Chu Phong Thu, mẹ Lý kéo cô ra ngoài xem, cười giống như đóa hoa.
Giống như fans couple gì đó sau này!
“Vợ thằng hai, con nói khi nào chúng sẽ kết hôn?” Mẹ Lý hỏi Thẩm Y Y.
“Mẹ, chốc nữa mẹ hỏi thẳng bọn họ không phải biết ngay sao?” Thẩm Y Y nói.
“Được!” Mẹ Lý lập tức tiếp lời, bà chỉ đợi lời này của Thẩm Y Y!
Chu Phong Thu, Lý Đại Nha đi tới gần, cũng phát hiện mẹ Lý và Thẩm Y Y đứng ở cửa, Lý Đại Nha có hơi ngại, sau khi dựng xe, kêu một tiếng: “Mẹ, em hai!”
“Ừ.” Mẹ Lý cười rất tích cực, Thẩm Y Y bảo bà hỏi thẳng, bà thật sự hỏi thẳng: “Hai đứa đây là, quen nhau rồi?”
???
Cho dù là Chu Phong Thu cũng bị sự thẳng thắn của mẹ Lý làm cho ngại ngùng, vừa nãy anh ta còn nói sau này Lý Đại Nha chính là chị của anh ta…
Đang nghĩ phải trả lời thế nào, bỗng nhiên phát giác Lý Đại Nha nắm tay anh ta, tuy là cười, nhưng trong mắt đang lấp lánh ánh sáng kiên định: “Đúng, mẹ, con với anh Chu quen nhau rồi.”
Không chỉ mẹ Lý, ngay cả Chu Phong Thu và Thẩm Y Y cũng kinh ngạc Lý Đại Nha sẽ trực tiếp như vậy, dù sao thì…có ở bên Chu Phong Thu hay không, cô ấy đã chần chừ những hai năm…
Điều họ không biết là, thực ra Lý Đại Nha đã chịu ảnh hưởng của Thẩm Y Y.
Do dự có nên tiếp nhận tình cảm của Chu Phong Thu không là bởi vì chịu ảnh hưởng từ hoàn cảnh lúc nhỏ, trước khi chưa ly hôn, thực ra cô ấy chỉ là một người phụ nữ nông thôn chịu ảnh hưởng của tư tưởng cũ điển hình giống như mẹ Lý, cho nên cho dù chịu ấm ức lớn như thế ở nhà chồng, cô ấy cũng chưa từng nghĩ sẽ ly hôn.
Là lời nói đó của Thẩm Y Y đã đánh thức cô ấy, cũng là sự giúp đỡ của Thẩm Y Y khiến cô ấy nhìn thấy một khả năng khác của cuộc đời.
Cho nên cô ấy có một loại tâm lý “sùng kính” đối với Thẩm Y Y.
Ở trong mắt cô ấy, Thẩm Y Y khác với phần lớn phụ nữ bây giờ, có lẽ cô là điển hình của phụ nữ, là hình mẫu mà tất cả phụ nữ đều nên học tập.
Cho nên khi đối mặt với Thẩm Y Y, cô ấy luôn bất giác học theo Thẩm Y Y, thế nên tác phong làm việc của cô ấy bây giờ đều mang theo bóng dáng của Thẩm Y Y.
Thái độ của Thẩm Y Y đối với tình cảm chính là một khi đã tiếp nhận thì rất quả quyết, cho nên Lý Đại Nha cũng giống cô ấy!
Sau khi Lý Đại Nha nói xong câu này, còn nhìn Thẩm Y Y một cái.
Dĩ nhiên Thẩm Y Y rất tán thưởng thái độ “phóng khoáng” này của Lý Đại Nha, khen ngợi gật đầu với cô ấy.
Lý Đại Nha có chút vui vẻ, mím môi cười.
Chu Phong Thu chú ý tới, nhìn qua nhìn lại Thẩm Y Y và Lý Đại Nha hai lần.
Là ảo giác của anh ta nhỉ?
Sao anh ta cảm thấy biểu cảm của người yêu mới của anh ta khi nhìn em dâu của cô ấy có chút xấu hổ chứ?
Vừa nãy người cô ấy nói yêu đương với cô ấy, là anh ta nhỉ? Không phải là em dâu của cô ấy?
Ừm, chắc chắn không phải!
Chu Phong Thu nắm tay Lý Đại Nha, có hơi căng thẳng nói: “Bác, bác gái, cháu sẽ đối tốt với Đại Nha, xin bác yên tâm!”
Mẹ Lý rất vui, nói liên tiếp mấy chữ “được”: “Vậy bước tiếp theo chính là kết hôn rồi! Phải rồi, Phong Thu à, bên nhà các cháu có trưởng bối gì đó giúp cháu chuẩn bị không?”