Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 220



"Nếu như đi, có phải có thể tìm được những người bạn chung chí hướng với con?" Đại Bảo hỏi.

"Con sẽ tìm được người thầy cùng chung chí hướng với con.” Thẩm Y Y nói, hứng thú của những đứa trẻ trong lớp thiếu niên không nhất định giống nhau, nhưng người thầy dạy Đại Bảo nhất định là tập trung vào sở thích của cậu bé: “Cùng với có thể tìm được những người bạn có trí lực rất cao giống con hoặc là có kỹ năng đặc thù nào đó."

"Vậy con chấp nhận đi!" Đại Bảo nói.

"Tốt!" Thẩm Y Y cong môi.

Nhị Bảo nhìn mẹ mình, lại nhìn anh cả của mình, yếu ớt nói: “Vì vậy, anh cả sắp đi học đại học rồi sao?"

"Chưa chắc.” Tin tức sắp tổ chức lớp thiếu niên còn chưa truyền tới, Thẩm Y Y vẫn không thể nói quá cụ thể.

Nhị Bảo thở phào nhẹ nhõm, vô tâm vô tình mà nói: “May mắn! Con lớn bằng anh cả, nếu anh cả đi học đại học rồi mà con còn học cấp hai, đây chẳng phải là sẽ làm nổi bật lên con quá ngu ngốc? Thế thì nhất định đàn em của con sẽ chê cười con!"

Thẩm Y Y, Đại Bảo: "..."

"Chỉ số thông minh của em còn muốn so với anh?" Đại Bảo cười khẩy một tiếng: “Đừng nghĩ nữa, chi bằng khi bọn nó chê cười em, em đánh bọn họ nó một trận... Không phải em thường xuyên nói khoác bản lĩnh của em rất lợi hại sao?"

"Đúng vậy! Em còn có thể đánh bọn họ một trận.” Nhị Bảo bừng tỉnh, xoắn ống tay áo của mình, phô bày cơ thể của mình, cười ha ha: “Anh cả, tuy rằng em không thông minh bằng anh, nhưng mà nếu em đánh nhau với anh, anh chắc chắn là đánh không lại em!"

"Em dám đánh anh?" Đại Bảo liếc cậu bé.

"..." Nhị Bảo hừ một tiếng, nhỏ giọng oán thầm, em là sợ em chỉ một quyền đã đánh bay anh, anh là con mọt sách chỉ biết đọc sách!

Nhị Bảo tìm về tự tin thông qua cơ bắp của mình, phất phất tay, hào phóng nói: “Anh cả, có thể học đại học thì anh vẫn nên học đại học đi, học đại học rồi mới có thể tìm được một công việc tốt, người khác mới không dám ức h.i.ế.p anh! Dù sao anh không giống em, là có một thân võ nghệ tốt, không ai dám ức h.i.ế.p em, em còn có thể đi làm bộ đội!"

Đại Bảo, Thẩm Y Y: "..." Cái đồ thiếu khôn ngoan này!

"Khụ!" Đến phiên Thẩm Y Y ra tay, hỏi Nhị Bảo: “Nhị Bảo, con có nghĩ là muốn đi làm bộ đội sớm chút?"

Cậu bé có thể đi làm bộ đội sớm chút?

Đôi mắt Nhị Bảo sáng lên, vội vàng hỏi: “Mẹ, có thể chứ? Không phải mẹ nói mười tám tuổi mới có thể đi làm bộ đội sao? Chẳng lẽ bây giờ đã sửa quy định rồi sao?"

"Đúng là mười tám tuổi mới có thể đi làm bộ đội.” Thẩm Y Y nói.

"..." Vẻ mặt Nhị Bảo thất vọng, cảm thấy mẹ đang trêu chọc mình, ỉu xìu nói: “Mẹ, mẹ không được lừa người khác thế!"

"Mẹ không có lừa con.” Thẩm Y Y cố ý vòng vo: “Nhưng mà mẹ có một biện pháp, có thể để con sớm trải nghiệm cuộc sống của làm bộ đội!"

"Biện pháp gì?" Nhị Bảo lại thấy được hy vọng, vội hỏi.

"Thi đại học.” Thẩm Y Y không nhanh không chậm mà nói.

"..." Nhị Bảo đã sốt ruột muốn chết: “Mẹ, mẹ nói thẳng vào trọng điểm!"

"Tính tình nôn nóng của con, nếu đi làm bộ đội, nhất định phải chịu đau khổ: “ Thẩm Y Y đã dụ dỗ người ta mà còn muốn trả đũa.

Nhị Bảo ấm ức: “Mẹ."

Thẩm Y Y suýt nữa đã bật cười, nói thẳng: “Con muốn tham gia quân ngũ, có thể thi vào trường quân đội!"

"Trường quân đội?" Tinh thần trong nháy mắt Nhị Bảo sáng láng, tò mò hỏi: “Là cái gì?"

"Trường quân đội chính là nơi bồi dưỡng cán bộ quân sự..." Thẩm Y Y giải thích hàm nghĩa của trường quân đội, cuối cùng nói: “Thi đậu trường quân đội rất có ích cho sau này con tham gia quân ngũ, thực hành bên trong trường chính là quản lý theo dạng binh sĩ hóa, không khác với tham gia quân ngũ của con."

Thẩm Y Y nói vậy, cũng là muốn cho Nhị Bảo một cơ hội, nếu như đau khổ của trường quân đội cậu bé không thể gặm nhặm thì đừng nói tới cái khổ làm bộ đội sau này!

"Có phải thi vào trường quân đội không giới hạn tuổi?" Nhị Bảo chờ mong hỏi.

"Không giới hạn.” Thẩm Y Y nói, nhìn thấy vẻ mặt Nhị Bảo càng ngày càng phấn khích, đúng thời điểm tạt cho cậu bé một chậu nước lạnh: “Nhưng mà điểm của trường quân đội sẽ rất cao!"

"Rất cao?"

Hôm nay vừa khôi phục kỳ thi Đại Học, Thẩm Y Y khó mà nói điểm sau này, chỉ nói: "Đại khái cần con mỗi tổ hợp đều gần như tuyệt đối!"

Vốn tưởng rằng nhiệt tình của Nhị Bảo sẽ bởi vì "nước lạnh" của cô mà lập tức lui bước, nhưng mà không, vẻ mặt Nhị Bảo càng kiên định hơn chút ít, còn chờ mong nhìn cô: "Mẹ, mẹ giúp con, được không?"

"..." Thẩm Y Y thật sự hơi sửng sốt, lập tức bật cười, cô đã xem thường thằng hai nhà cô rồi.

"Được.” Thẩm Y Y trả lời cậu bé: “Chỉ cần con không sợ chịu khổ!"

"Con không sợ.” Nhị Bảo lớn tiếng nói: “Con có thể chịu được cực khổ!"

Nói xong, cậu bé cực kỳ phấn khởi, chạy đi lấy cặp của cậu bé ra, làm như thật mà cầm một quyển sách vật lý, nói: “Mẹ, thế bây giờ chúng ta bắt đầu học đi? Hầy, bài này làm như thế nào? Ở trường học giáo viên có giảng rồi, nhưng mà con nghe không hiểu, mẹ, mẹ giảng lại cho con đi!"

Thẩm Y Y: "..."

"Còn có bài này, bài này và cả bài này nữa, con đều không hiểu... Khụ khụ khụ, anh cả!" Nhị Bảo đang hỏi hứng chí, bỗng nhiên cổ áo bị anh cả của cậu bé kéo lại từ phía sau, gây vướng cổ họng của cậu bé, tức giận nhìn về sau: “Anh cho rằng e, thật sự không dám đánh anh..." hả?

"Để anh dạy em!" Đại Bảo vô cảm: “Mẹ còn phải ôn tập thi đại học!"

Chữ "hả” của Nhị Bảo bị cậu bé vội vàng nuốt xuống, vì cố hết sức muốn biểu cảm trở thành vẻ nịnh nọt mà hơi vặn vẹo: “Được ha ha, anh cả, anh dạy em!"

"Em vừa mới nói muốn đánh anh?" Đại Bảo bóc nợ cũ lên.

"Không có không có.” Nhị Bảo vội vàng phủ nhận: “Đánh em, đánh em!”

"Vậy em đánh đi."

Nhị Bảo: "..."

Đánh một cái nhẹ nhàng, phạm vi ảnh hưởng nhỏ vào mu bàn tay của mình, cẩn thận từng li từng tí nhìn anh cả của mình: “Đánh, đánh rồi."

"Chát!" Đại Bảo cầm sách của cậu bé, trực tiếp đánh vào.

"A!" Nhị Bảo hét to một tiếng, thật ra cũng không đau, nhưng cậu bé và Tiểu Bảo đã có kinh nghiệm rồi, ấm ức nói: "Đau quá!"

Đại Bảo đã sớm nhìn thấu hành vi của cậu bé, mở sách, thản nhiên nói: “Đề nào không biết làm?”

Nhị Bảo lập tức sáp lại gần: “Đề này, đề này, còn có đề này nữa!"

Thẩm Y Y: "..."

Chuyện buồn rầu hằng ngày… sao tính cách cặp sinh đôi này khác biệt nhiều vậy?

Đại Bảo dạy Nhị Bảo, Thẩm Y Y cũng mặc kệ bọn nó, trở về phòng viết thư cho cha mẹ cô.

Những thứ muốn viết hơi nhiều, Lý Thâm trở về vào phòng mà cô cũng không phát hiện, còn bị một tiếng "Vợ" của anh dọa giật mình.

"Anh làm em giật mình.” Thẩm Y Y oán trách.

"Xin lỗi.” Vẻ mặt Lý Thâm áy náy, đi đến trước bàn, bóp bóp vai cho cô, không có nhìn kỹ cô đang làm gì, cho rằng cô đang đọc sách: “Sao không ra ngoài nhìn? Bên ngoài ánh sáng tốt hơn.”

"Em đang viết thư.” Thẩm Y Y viết đã rất đầy đủ, vươn tay lên cho Lý Thâm, để anh giúp cô ấn ngón tay.

Ngón tay của cô trắng thuần, nhỏ nhắn, óng ánh trắng nõn, đẹp hơn những bàn tay Lý Thâm từng thấy, bình thường anh cũng rất thích vuốt ve.

Lý Thâm: "Viết cho cha mẹ? Hay là anh cả?"

"Viết cho cha mẹ.” Thẩm Y Y ngửa đầu nhìn anh, hào hứng nói: “Kỳ thi đại học đã được khôi phục, anh biết chưa?"

"Khắp thiên hạ đều biết rồi: “ Lý Thâm buồn cười nói: “Vì vậy em viết thư nói cho cha mẹ, em muốn tham gia kỳ thi đại học?"

"Đúng.” Thẩm Y Y nói: “Bọn họ biết chuyện khôi phục kỳ thi đại học chắc chắn sẽ rất hào hứng, dựa vào con đường này bảo em trở về thành phố thì sao, nói không chừng lá thư gọi em tham gia kỳ thi đại học đã trên đường tới rồi."

Lý Thâm đồng ý lời vợ anh nói, dựa theo sự cưng yêu của cha vợ anh dành cho vợ anh, đúng là có khả năng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.