Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 222



Thế là, ngày hôm sau, lúc Lý Thâm đi làm, liền bị mẹ Lý đợi ở cổng nhiều giờ chặn lại.

Mẹ Lý thấp thỏm bất an nói với Lý Thâm nỗi băn khoăn của mình.

Nhận được một câu của Lý Thâm: “Mẹ, nếu vợ con thi đỗ, con với các con cũng sẽ theo cô ấy đến thủ đô.”

“Các con cũng tới thủ đô?” Mẹ Lý thực sự kinh ngạc.

“Ừm.”

“Con không cần công việc đó nữa?” Mẹ Lý hỏi ngay.

“Nếu thi đỗ thì không cần nữa.” Lý Thâm nói, điều anh không nói là lát nữa anh sẽ tới đội vận chuyển nêu ra chuyện từ chức với Lương Quân, bởi vì từ chức cần một tháng để bàn giao công việc.

Mà còn một tháng nữa là thi đại học, tới lúc đó anh còn có thể đưa vợ anh đi thi, còn có lớp thiếu niên của Đại Bảo thi tuyển sinh…nghe vợ anh nói, rất có thể phải đến thành phố hoặc tỉnh thi, anh phải dành ra thời gian, cùng Đại Bảo đi thi, nhưng nếu ở đội vận chuyển, tới lúc đó vừa vặn là cuối năm, khó xin nghỉ.

Còn có suy nghĩ tới việc sau khi từ chức xong lại không thi đỗ hoặc xảy ra ngoài ý muốn gì đó hay không…

Dĩ nhiên Lý Thâm và Thẩm Y Y cũng đã suy nghĩ tới, chỉ là có tiền có vật tư, cho nên hai vợ chồng họ có tự tin, không sợ những tình huống đặc thù hiếm hoi này.

Mẹ Lý lo lắng: “Công việc tốt như vậy, sao có thể nói bỏ là bỏ chứ?”

Mẹ Lý lại nghĩ tới gì đó, mắt sáng lên: “Hay là con đến thủ đô, thông gia có thể giúp con sắp xếp công việc tốt hơn?”

“Cha con không làm việc.” Lý Thâm còn chưa nói hết, Nhị Bảo và Tiểu Bảo đi ra, Nhị Bảo trực tiếp trả lời.

Tối qua lúc ăn cơm, khi cậu biết cả nhà mình đều sẽ tới thủ đô học, lo lắng hỏi thêm một câu ai chăm sóc em gái, liền được biết tới lúc đó cha cậu sẽ ở nhà chăm sóc Tiểu Bối.

“Tới khi đó mẹ con và bọn con đều sẽ đi học, cha con ở nhà chăm sóc Tiểu Bối!”

“Cái gì?” Mẹ Lý nghệch ra: “Vậy đâu có được?”

Một người đàn ông ở nhà chăm con, cho dù vợ thằng hai không để ý, nhưng thông gia cũng sẽ coi thường Lý Thâm chứ?

Nói thế nào vẫn là công việc ở đội vận chuyển vẻ vang hơn!

Mẹ Lý ưu sầu nói: “Thằng hai, hay là Đại Bảo bọn nó theo vợ con đến thủ đô học, con ở lại đây trước, giữ công việc ở đội vận chuyển, Tiểu Bối mẹ chăm cho con, được không?”

“Không được không được.” Lý Thâm còn chưa nói gì, Nhị Bảo đã tiếp lời, muốn nói cả nhà họ chắc chắn phải đầy đủ, sao có thể để cha và em gái ở lại chứ.

“Anh hai!” Tiểu Bảo kéo áo Nhị Bảo.

Nhị Bảo vừa muốn quát Tiểu Bảo, sao có thể ngắt đoạn lời anh trai khi anh trai đang nói chuyện? Anh cả nói chuyện, cậu còn không dám ngắt lời!

Cúi đầu nhìn thấy Tiểu Bảo giống như đang ám thị gì đó.

Cậu quay đầu nhìn, cuối cùng chú ý tới ánh mắt cha cậu đang nhìn chằm chằm cậu.

???

Nhị Bảo rụt cổ lại, cậu làm sai rồi?

Lý Thâm: “Con không cần đi học?”

“Hôm nay thứ bảy!” Nhị Bảo yếu ớt nói: “Không cần đi học.”

Lý Thâm: “Vậy con không có việc làm?”

“...” Trực giác của Nhị Bảo mách bảo cậu nếu dám nói không có, chắc chắn cha cậu sẽ sai cậu làm một số việc không phải người làm, dù sao thì đã đọc sách vài năm, cậu vẫn biết nhìn sắc mặt, vội nói: “Có có có, con phải đi hái rau.”

Ánh mắt Lý Thâm nguy hiểm.

Tiểu Bảo thực sự hận sắt không thành thép, sớm biết vậy nên theo anh cả đi trước, để lần này không bị anh hai liên lụy, cậu bé bổ sung một câu: “Cha, là mẹ gọi con và anh hai đi.’

Lý Thâm vừa nghe tới vợ, bèn thôi: “Vậy còn không đi?”

“Vâng.” Tiểu Bảo kéo anh hai cậu, vội vã chạy đi.

???

Nhị Bảo ngỡ ngàng chạy theo Tiểu Bảo, nét mắt vừa rồi của cha cậu là muốn dạy dỗ cậu nhỉ? Sao lại dễ dàng bỏ qua như vậy?

“Anh hai, vừa nãy anh đúng là không có nhãn lực chút nào.” Tiểu Bảo tức giận nói: “Hại em suýt chút chịu phạt với anh rồi.”

Nhị Bảo:???

Tiểu Bảo đang giáo huấn cậu? Rốt cuộc ai là anh, ai là em?

Nhị Bảo đen mặt: “Thằng nhãi này…”

“Nhưng nể tình em đã thuận lợi giải quyết, không so đo với anh.” Tiểu Bảo ngắt lời Nhị Bảo, rõ ràng chiều cao mới tới n.g.ự.c Nhị Bảo, lại giống như “anh trai” nhỏ, bĩu môi nói: “Nhưng anh hai, nể tình hai chúng ta là anh em ruột, em cho anh một lời khuyên, anh phải nghe kỹ.”

“Anh là anh em, anh cần em…” cho lời khuyên sao?

Nhị Bảo véo tai Tiểu Bảo, còn chưa véo được, lời cũng chưa nói hết.

“Anh nghe xong em nói đi mà!” Tiểu Bảo ôm tai tránh đi, nói: “Nếu không sau này anh còn sẽ bị cha giáo huấn!”

Nhị Bảo: “...”

Cậu quyết định nhẫn nhịn, xem Tiểu Bảo có thể nói ra ngô ra khoai gì, nếu không nói ra…hừ!

“Em nói đi!” Nhị Bảo lườm Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo cười he he, nói: “Nếu anh chọc cha không vui thì nhắc tới mẹ!”

Nhắc tới mẹ?

Nhị Bảo hoài nghi hỏi: “Hữu dụng không?”

“Hầu như đều có.” Tiểu Bảo vừa nói vừa lùi, nhân lúc anh hai cậu đang suy nghĩ, chạy như bay đi, bỏ lại một câu: “Anh hai, anh tự đi hái rau đi, em về nhà rửa bát trước!”

“...” Nhị Bảo hậu tri hậu giác, tức giận mắng một câu: “Thằng nhóc thối, dám lừa anh, xem anh quay về có đánh em không!”

Bên Lý Thâm.

Mẹ Lý còn đang khuyên giải Lý Thâm đừng từ chức công việc ở đội vận chuyển.

“...” Lý Thâm bỗng nhiên hỏi: “Mẹ, mẹ không sợ con ở nhà làm việc, vợ con chạy mất?”

Mẹ Lý khựng lại.

Lý Thâm: “Mẹ xem con là cần vợ hay cần công việc?”

Mẹ Lý: “...”

Câu này đã đánh thức mẹ Lý, nếu Lý Thâm ở nhà làm việc, vậy vợ thằng hai chạy mất phải làm sao? Cô gia thế tốt, có học vấn, trẻ trung giống như gái mười tám…thậm chí còn xinh đẹp hơn rất nhiều cô gái mười tám tuổi, nói cô độc thân không có ai nghi ngờ.

Nếu về thủ đô, chắc chắn có không ít người theo đuổi!

Mẹ Lý rơi vào khó xử.

Lý Thâm lại hạ một liều thuốc mạnh: “Ba đứa nhỏ đều theo vợ con đến thủ đô, nếu cô ấy không về nữa, chắc chắn ba đứa nó cũng không về!”

!!!

“Vậy vậy vậy.” Mẹ Lý sợ tới mức nói chuyện cũng không nói lưu loát: “Con vẫn nên đến thủ đô đi!”

Bị người khác coi thường thì coi thường, vẫn tốt hơn là mất cả vợ lẫn con!



Lý Thâm từ chức, suýt chút khiến Lương Quân bùng nổ, câu đầu tiên chính là: “Lại là bởi vì vợ em?”

Lý Thâm không thích ngữ khí của Lương Quân khi nhắc tới vợ anh lắm, ngữ khí của anh hơi nhạt: “Bởi vì vợ em thì sao?”

Lương Quân phản ứng lại lúc mình nói Thẩm Y Y, mang theo chút ngữ khí Thẩm Y Y liên lụy Lý Thâm, khiến Lý Thâm không vui.

Dịu giọng lại: “Thâm, em biết anh không có ý khác, nếu em từ chức là bởi vì tìm được chỗ tốt hơn, anh tuyệt đối không cản em, anh đây biết năng lực của em, chỉ cần em nguyện ý, sớm muộn đều sẽ rời khỏi ngôi miếu nhỏ này của anh! Nhưng…em thật sự tìm được chỗ tốt hơn sao?”

Lương Quân chỉ thiếu điều nói anh cam lòng trụy lạc!

Lý Thâm lại nói: “Phải!”

Lương Quân chợt ngồi thẳng dậy: “Ở đâu?”

“Năm năm sau.” Lý Thâm nói, chỉ cần giống như vợ anh nói, kinh tế thị trường khôi phục, anh sẽ có thể chứng minh bản thân.

Lương Quân: “...” Thật sự có chỗ tốt, vì sao phải đợi năm năm sau?

Cmn, thế mà lại lấy thời gian tới gạt ông ấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.