Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 231



May mắn thay, trong thực tế đến năm 1977 kì thi đại học vừa mới được khôi phục lại, điền nguyện vọng trước khi thi, dựa trên trình độ và sở thích của mỗi người mà tự mình điền vào.

Nhưng mà thế giới này từng là một cuốn tiểu thuyết, cho nên vẫn có chỗ khác biệt với thế giới hiện thực, ví dụ như sau khi kỳ thi đại học được khôi phục lại, không phải điền nguyện vọng trước khi thi, mà là sau khi thi xong, trước khi biết được kết quả, thí sinh căn cứ vào tình trạng làm bài thi của mình mà xem xét việc điền nguyện vọng.

Như vậy vừa vặn thuận tiện cho Đại Bảo.

Ngày mai chính là ngày điền nguyện vọng, tuy rằng Thẩm Y Y chắc chắn với trình độ của Đại Bảo, thi đậu Bắc Đại là chuyện không khó, nhưng vì để an toàn, đêm đó, cô vẫn đối chiếu đáp án của mình với Đại Bảo.

Bọn họ đều thi khối khoa học tự nhiên, nói chung đáp án của môn toán và hoá về cơ bản đều giống nhau, còn về phần câu trả lời cho môn ngôn ngữ chính trị tuy rằng không giống nhau, nhưng những ý muốn biểu đạt lại khá giống nhau.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn sẽ đậu!

Ngày hôm sau, Thẩm Y Y với Đại Bảo đi vào thị trấn, điền xong mẫu đơn nguyện vọng, sau đó nộp lên.

Sau khi nộp xong, bọn họ lại đi đến nhà nghỉ một chuyến.

Đại Bảo không vào Khoa Đại, tất nhiên Thẩm Y Y phải nói rõ điều này với giảng viên Phùng.

......

Nhà nghỉ.

Giảng viên Phùng vốn đã cảm thấy Thẩm Y Y sẽ không để Đại Bảo vào Khoa Đại, đến hôm nay mí mắt của cô ấy vẫn luôn giật giật, bởi vậy tâm trạng của cô ấy cũng trở nên có chút lo lắng bất an.

Muốn đi ra ngoài đi dạo, thả lỏng tâm tình một chút.

Lúc cô ấy đi ra, thuận tiện gọi giảng viên Vệ.

Giảng viên Vệ cảm thấy đầu óc của cô ấy có vấn đề, bên ngoài tuyết đang rơi thế mà lại muốn đi dạo.

Giảng viên Phùng liền nói cho anh ta nghe những lo lắng của mình, giảng viên Vệ cau mày nói cô ấy nghĩ nhiều rồi, sau đó từ chối lời mời đi ra ngoài.

Giảng viên Vệ không đi, giảng viên Phùng tự mình đi, xuống dưới lầu liền nhìn thấy Thẩm Y Y mang theo Đại Bảo đến,vô cùng vui vẻ, vội vàng mang Thẩm Y Y và Đại Bảo đi tìm giảng viên Vệ.

Giảng viên Vệ tuy rằng cảm thấy sẽ không có người từ chối cơ hội vào học Khoa Đại, nhưng thấy những lời nói thấp thỏm của giảng viên Phùng, anh ta cũng có chút hoài nghi.

Ngay khi anh ta đang hoài nghi, Thẩm Y Y mang theo Đại Bảo tới!

Trái tim của giảng viên Vệ trở nên kiên định, dù sao cũng là Khoa Đại, cho dù muốn từ chối cũng sẽ không đến nhanh như vậy!

Giảng viên Phùng cũng nghĩ như vậy, không phải là bọn họ quá tự tin, mà bởi vì Khoa Đại là một trong những trường đại học hàng đầu trong nước, bọn họ có vốn liếng để kiêu ngạo!

"Vào đây ngồi đi!" Giảng viên Phùng vội vàng gọi bọn họ vào.

Phòng trong nhà nghỉ ở thị trấn tương đối đơn sơ, đặc biệt là phòng đơn như bọn họ đang ở, chỉ có sáu bảy mét vuông, đặt một cái giường, một cái bàn cùng một cái ghế, gần như đã không còn chút không gian nào, một người đứng ở bên trong cũng đã cảm thấy rất bức bách, chứ đừng nói đến bốn người.

Hơn nữa giảng viên Vệ đã ngồi trên ghế, Thẩm Y Y không có khả năng ngồi trên giường của người khác, nói: "Bằng không chúng ta ra ngoài nói?"

Giảng viên Phùng cũng cảm thấy trong phòng quá chật hẹp, vừa định đồng ý lời nói của cô.

Giảng viên Vệ lại khoát tay áo, "Trực tiếp nói là được, cũng chỉ nói vài câu, không cần tốn thời gian như vậy."

"Được!" Thẩm Y Y vốn muốn hàn huyên vài câu, dù sao đây cũng là cách nói chuyện truyền thống của người trong nước, nhưng giảng viên Vệ đều nói như vậy, cô cũng dứt khoát nói, "Kỳ thi tuyển sinh tự chủ của Khoa Đại, Đại Bảo nhà chúng ta sẽ không tham gia!"

Giảng viên Vệ: "..."

Giảng viên Phùng: "..."

Hai người đều không cho rằng đây là lời nói thật, dù sao thì trong suy nghĩ của cô ấy và giảng viên Vệ, Thẩm Y Y nói như vậy cũng rất giống là lời nói giận dỗi.

Cho nên giảng viên Vệ nhíu mày, "Mẹ Yến Thanh, nếu giọng điệu của tôi làm cho cô cảm thấy không thoải mái, vậy thì tôi xin lỗi cô, nhưng cô không cần phải nói như vậy."

"..." Thẩm Y Y có chút không biết nên nói gì: "... Anh bảo chúng tôi không cần tốn thời gian, hơn nữa đây quả thật chính là kết quả mà chúng tôi thương lượng ra, Yến Thanh nhà chúng tôi sẽ không học Khoa Đại."

"Mẹ Yến Thanh," Giảng viên Vệ vẫn cảm thấy Thẩm Y Y đang nói những lời trái với ý mình, đang muốn nói cái gì đó.

"Được, vậy ngày mai chúng ta sẽ... Cái gì? "Giảng viên Vệ phản ứng lại những lời Thẩm Y Y vừa nói, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cô.

"Giảng viên Vệ, những lời mẹ em nói là thật." Đại Bảo nhìn không nổi nữa, nói chuyện một cách thẳng thắn, "Hai mẹ con em cũng đã điền nguyện vọng rồi, không phải Khoa Đại!"

???

Giảng viên Phùng cũng mang vẻ mặt không thể tin nhìn về phía Thẩm Y Y và Đại Bảo.

"Em biết em đang nói gì hay không?" Sắc mặt giảng viên Vệ có chút khó coi, lại có chút sốt ruột, "Em đây là tự hủy đi tương lai của mình!"

"Giảng viên Vệ," Thẩm Y Y có chút phản cảm, lời nói ra cũng không khách khí nữa, "Nếu Yến Thanh đến trường của các anh học chuyên ngành vật lý mà đứa nhỏ không thích đó mới là tự hủy đi tương lai của mình!"

"..." Giảng viên Vệ tức giận nói, "Đó là vì quốc gia!"

"Tôi cũng là vì quốc gia!" Thẩm Y Y lấy lời của anh ta chặn họng anh ta, "Anh vì cường quốc, tôi vì dân sinh, không được sao?"

Học chuyên ngành vật lý có thể khiến quốc gia trở nên mạnh mẽ, còn học chuyên ngành dược học có thể cải thiện dân sinh, đối với một quốc gia mà nói, cho dù là cường quốc hay dân sinh, một cái cũng không thể thiếu.

Chỉ có thể xem ai coi trọng phương diện nào hơn mà thôi.

"..." Giảng viên Vệ bị nghẹn lời, trừng mắt nhìn Thẩm Y Y thật lâu, muốn nói cái gì, cuối cùng lại nghẹn trở về.

"Có thể, tất nhiên có thể." Giảng viên Phùng rốt cục lấy lại tinh thần, giờ cô ấy không quan tâm Lý Yến Thanh muốn học chuyên ngành gì, hiện tại có thể giữ lại thiên tài này mới là chuyện quan trọng nhất, vội vàng nói: "Vậy để cho Yến Thanh học chuyên ngành dược học mà đứa nhỏ thích, trường chúng tôi cũng có chuyên ngành về phương diện này!"

"Bỏ đi thôi, giảng viên Phùng." Vẻ mặt của Thẩm Y Y bình tĩnh lại, từ chối.

Cho dù trừ bỏ những yếu tố khác, dựa vào thái độ của giảng viên Vệ mà nói, hiện tại nói để cho Đại Bảo học chuyên ngành mình thích, nhưng sau khi nhập học ai có biết được bọn họ có thể thay đổi chủ ý hay không? Đến lúc đó Đại Bảo không nhất định có cơ hội từ chối, "Chúng tôi không đi Khoa Đại."

"Mẹ Yến Thanh, chị thật sự đừng để ý lời nói của giảng viên Vệ." Giảng viên Phùng thay anh ta giải thích, "Giảng viên Vệ anh ấy không có ý xấu, chỉ là..."

"Tôi biết, " Thẩm Y Y nói, mặc kệ giảng viên Vệ làm người như thế nào, nhưng lòng vì nước lại là thật, chỉ là có chút thái quá, Thẩm Y Y cũng sẽ không vì vậy mà so đo tính toán với anh ta, "Yến Thanh không đi Khoa Đại, đó là kết quả do chúng tôi thương lượng cân nhắc kỹ càng mọi thứ, chứ không phải vì tức giận giảng viên Vệ mà nói ra."

Giảng viên Phùng không tin, muốn nói lại thôi.

Vậy vì sao cô ấy cũng đã nói sẽ để cho Lý Yến Thanh theo học chuyên ngành mà cậu bé thích, Thẩm Y Y còn nói sẽ không học Khoa Đại?

Thẩm Y Y hiểu, không muốn dây dưa quá nhiều với bọn họ, dứt khoát nói, "Lúc trước tôi muốn đưa Yến Thanh đến lớp thiếu niên, là bởi vì ở nơi đó có những đứa trẻ giống với con của tôi, bọn chúng có thể chơi với nhau. Nhưng mà giảng viên Vệ ngày hôm qua cũng nói, chuyên ngành dược học của Khoa Đại cũng không phải là chuyên ngành mạnh nhất, bởi vậy chúng tôi liền muốn để cho Yến Thanh đi trường có chuyên ngành dược học tốt hơn!"

Giảng viên Phùng: "..." Nếu như Thẩm Y Y lấy chuyện giảng viên Vệ ép buộc Lý Yến Thanh ra để nói, bọn họ còn có thể nói xin lỗi và đưa ra các điều kiện bồi thường, nhưng cô lại lấy chuyên ngành dược học ra nói chuyện... hàn toàn chặn đường của bọn họ!

Nói cho cùng thì chuyên ngành dược học không phải chuyên ngành tốt nhất của Khoa Đại bọn họ!

"Vậy cô muốn đưa Yến Thanh đi học trường nào?" Giảng viên Phùng hỏi.

"Bắc Đại," Thẩm Y Y cũng không giấu diếm.

Khoa Dược học của Bắc Đại quả thật rất nổi tiếng! Giảng viên Phùng lộ ra vẻ mặt ưu sầu, bây giờ bọn họ làm sao cướp được người đây?

Giảng viên Vệ nhìn thấy thái độ của Thẩm Y Y đối với giảng viên Phùng và thái độ đối với anh ta khác nhau như trời với đất, liền bất mãn hừ một tiếng, vẫn giữ bộ dáng ngoan cố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.