Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 234



Mẹ Lý như nhớ tới cái gì, quay đầu vội vàng hỏi, "Vậy Y Y thì sao? Con bé thi được bao nhiêu điểm?"

Kiến thức của Đại Bảo đều là do con dâu hai dạy, thành tích của cô chắc chắn cao hơn Đại Bảo đi?

Mẹ Lý lộ vẻ hưng phấn.

Mọi người cũng chuyển ánh mắt về phía cha Lý, vẻ mặt khẩn trương.

Cha Lý dưới ánh mắt của tất cả mọi người khẽ nuốt nước miếng, "3….395 điểm."

"395 điểm???" Mẹ Lý hét to, chỉ kém điểm tối đa năm điểm?

"Còn là thủ khoa của tỉnh." Cha Lý bổ sung thêm một câu.

!!!

Thủ khoa!!

Ánh mắt của mọi người trong nháy mắt nhìn về phía Thẩm Y Y, trong ánh mắt mang theo sự kinh diễm.

Thẩm Y Y tự chấm điểm cho mình cũng chỉ khoảng 390, lấy được 395 điểm khiến cô cảm thấy có chút bất ngờ.

Nhìn thấy mọi người dùng ánh mắt kinh diễm nhìn cô, cô hiếm khi lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, đặc biệt là Lý Thâm, ánh mắt sáng quắc kia thiếu chút nữa viết "Vợ mình thật lợi hại" lên trên mặt.

"Ngốc rồi?" Thẩm Y Y dùng bả vai đẩy anh một cái, ý muốn bảo anh đừng nhìn cô như vậy nữa.

Nhị Bảo thì thẳng thắn hơn nhiều, vẻ mặt vui mừng tiến lên, "Mẹ, mẹ thật lợi hại!"

"Mẹ con có khi nào không lợi hại?" Lý Thâm nhướng mày, hỏi ngược lại.

"Lúc nào cũng lợi hại!" Nhị Bảo hiếm khi đi đúng đường, không còn rớt dây xích vào thời khắc mấu chốt nữa, tất nhiên, đều bởi vì đây là những lời thật lòng của đứa bé.

"Mẹ, con cũng sẽ học tập theo mẹ." Tiểu Bảo tiến lại gần, ánh mắt chứa đầy ngôi sao lấp lánh nói.

Tiểu Bối trực tiếp ôm lấy đùi mẹ mình.

Đại Bảo cũng tiến lại gần, tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt lúc nhìn mẹ mình mang theo đầy vẻ kiêu ngạo.

Mẹ Lý hoàn toàn không xen vào được: "..."

Như sợ không không nói gì đó sẽ bị đẩy ra ngoài, bà vội vàng nói: "Y Y, con là người giỏi nhất!"

"Nhà thằng hai, cha cũng cảm thấy con rất lợi hại." Ngay cả cha Lý cũng kích động đến mức nói góp thêm mấy câu.

Thẩm Y Y: "..."

Một nhà ba thế hệ đứng ở cửa cười hì hì, vô cùng náo nhiệt.

Giang Ái Linh đang lo lắng chờ Lâm Gia Đống Giang Uyển Nhu trở về tự nhiên cũng nghe được lời nói của bọn họ, biết Đại Bảo thi được điểm cao như vậy, Thẩm Y Y thế mà còn trở thành thủ khoa của tỉnh, ghen tị đến thiếu chút nữa cào rách da tay.

Trong lòng càng thêm lo lắng, không biết Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu thi như thế nào?

Sáng nay Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu cũng đi từ sớm xem kết quả.

Giang Ái Linh hiện giờ muốn lấy lòng bọn họ, vốn còn đề nghị giúp đỡ chăm sóc con cái cho bọn họ nhưng bị từ chối.

Cô ta cũng không nản lòng, cô ta và Giang Uyển Nhu là chị em ruột thịt, chỉ bằng ân dưỡng dục của cô ta đối với Giang Uyển Nhu, đám người Giang Uyển Nhu nếu như muốn sống tốt thì đừng hòng bỏ qua cô ta!

Lúc này, cô ta từ xa đã nhìn thấy bóng dáng Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu trở về.

Vội vàng chạy tới, căn bản không chú ý nhìn sắc mặt xám xịt của Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu, vội vàng hỏi: "Em gái, em thi thế nào rồi? Có thể thi vào đại học được không?"

Nói xong, lại nhìn về phía Lâm Gia Đống, so với Giang Uyển Nhu, cô ta cảm thấy Lâm Gia Đống đến từ cùng một chỗ với Thẩm Y Y, Thẩm Y Y có thể thi đậu thủ khoa, Lâm Gia Đống khẳng định cũng không kém đi nơi nào, cho nên càng có hy vọng với anh ta hơn, "Em rể, em thi thế nào? Em có thể thi đậu Bắc Đại không?"

Sắc mặt Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu càng trở nên khó nhìn hơn một chút.

"Thi như thế nào liên quan gì đến chị?" Giang Uyển Nhu lạnh lùng cứng rắn nói, "Tránh ra!"

"Em gái, sao em lại nói chuyện với chị như vậy?" Giang Ái Linh giống như nhìn một đứa trẻ cố tình gây sự, trách móc: "Không biết lớn nhỏ, chị chỉ là quan tâm đến em!"

"Chị quan tâm tôi, nếu như quan tâm tôi tại sao vào thời điểm tôi khó khăn nhất lại muốn tránh xa tôi?" Giang Uyển Nhu lạnh nhạt nói.

"..." Giang Ái Linh nghẹn giọng, thầm mắng Giang Uyển Nhu tính toán chi li, nhưng mà cô ta cũng đã nghĩ ra đối sách, giả vờ oan uổng nói, "Em gái, em nói lời này làm cho chị cảm thấy thương tâm, chị là chị gái của em, sao lại muốn tránh xa em chứ?"

"Nhưng em cũng không phải không biết người nhà họ Lý đều không thích em, với thân phận của chị ở nhà họ Lý, bọn họ đều khinh thường chị, ngay cả anh rể của em cũng càng ngày càng không có kiên nhẫn với chị."

"Em nghĩ chị bị như vậy còn dám giúp em sao? Nếu chị dám giúp em, nhà họ sẽ bắt chị phải ly hôn! Nếu như ly hôn, Thiết Trụ và mấy đứa nhỏ phải làm sao? Chị đây cũng là rơi vào tình cảnh bất đắc dĩ!"

Vừa nói, vừa khóc lên, "Nhưng bây giờ chị cũng đã suy nghĩ rõ ràng rồi, dù sao Thiết Trụ và mấy đứa nhỏ cũng đã trưởng thành, chị không sợ nhà bọn họ nữa, ly hôn thì ly hôn đi, chị với em mới là chị em ruột, đối với chị không ai quan trọng bằng em cả!"

Giang Ái Linh vừa nói vừa bật khóc, nếu đổi lại là người khác, không chừng nghe xong cũng cảm động đến mức rơi nước mắt.

Nhưng Giang Uyển Nhu thì không, cô thậm chí còn lạnh lùng nhìn Giang Ái Linh, "Chị cảm thấy tôi sẽ tin sao?"

"Em!" Giang Ái Linh không nghĩ tới Giang Uyển Nhu lại mềm cứng không ăn như vậy, cũng tức giận, nhận định hai vợ chồng Giang Uyển Nhu ít nhất có một người thi đậu đại học, cho nên sợ cô ta sẽ liên lụy bọn họ nên mới tuyệt tình như vậy.

Châm chọc khiêu khích nói, "Giang Uyển Nhu, bây giờ cô thi đậu đại học rồi, phát đạt rồi cho nên mới trở mặt không nhận người thân đúng không? Cô còn nhớ hay không, lúc trước cô là một tay tôi khổ cực nuôi lớn? Nếu như cô không có tôi, cô làm sao có được như ngày hôm nay chứ?"

"Giang Ái Linh!" Giang Uyển Nhu nổi giận, mấy năm nay, Giang Ái Linh lúc nào cũng dùng loại lời này uy h.i.ế.p cô ta.

Giang Ái Linh nhìn thấy Giang Uyển Nhu rốt cục cũng có phản ứng, lại chậm giọng nói, "Em gái, chị biết em không có ý đó, nhưng chúng ta..."

"Được rồi, vậy chúng ta làm hoà đi." Giang Uyển Nhu bỗng nhiên thay đổi thái độ, "Chị, trong nhà em không có nước, chị có thể xách giúp em hai thùng nước về đây không?"

Giang Ái Linh vừa nghe xong, trong lòng liền cảm thấy vui mừng, cô ta đương nhiên không ngốc như vậy, tự nhiên cũng đoán được Giang Uyển Nhu bỗng nhiên thay đổi thái độ, có lẽ là muốn trả thù chuyện trước đó, nhưng không sao, như vậy về sau bọn họ càng đừng hòng cắt đứt được quan hệ với cô ta, vội vàng nói: "Tất nhiên có thể, chị lập tức đi xách nước cho em."

Sau đó nhanh chóng chạy đi lấy nước nước.

Lâm Gia Đống nhìn bóng lưng Giang Ái Linh, chần chờ nói, "Vợ, có thể hay không..."

"Không phải cô ta rất vui vẻ sao?" Giang Uyển Nhu gầy gò, khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn.

Lâm Gia Đống liền không nói gì.

Hai vợ chồng vừa định về nhà, ánh mắt liền nhìn thấy một nhà Thẩm Y Y, sau đó ánh mắt bọn họ dừng lại trên người Thẩm Y Y, tối nghĩa khó hiểu.

Thẩm Y Y nhướng mày, ý bảo với Lý Thâm một chút.

Lý Thâm nhìn qua, thấy hai người bọn họ, cười lạnh làm bộ muốn tiến lên.

Lâm Gia Đống vội vàng kéo Giang Uyển Nhu, mang theo con trai bọn họ trở về.

"Xúi quẩy/" Mẹ Lý mắng.

"Ánh mắt bọn họ nhìn mẹ giống như một con rắn độc," Nhị Bảo nhíu mày nói, nắm chặt nắm đấm, "Làm cho con muốn đánh bọn họ!"

Vừa dứt lời, cha liền vỗ vỗ đầu cậu, khen ngợi: "Không sai!"

Nhị Bảo nhất thời nhếch miệng cười.

Thẩm Y Y lại tò mò, "Cha, cha có chú ý bọn họ thi bao nhiêu điểm không?"

"Giang Uyển Nhu 144 điểm, Lâm Gia Đống cao điểm hơn, 197 điểm," Cha Lý nói.

Thẩm Y Y hiểu rõ, nhưng vẫn có chút ngoài dự liệu, đời này, Lâm gia Đống Giang và Uyển Nhu không có hào quang của nam nữ chính, những quý nhân cần quen biết và kết giao lại không có cơ duyên gặp mặt, càng không có cách nào biết trước kỳ thi đại học được khôi phục.

Lại bị cuộc sống mài giũa nhiều năm như vậy, kiến thức nên quên đã sớm quên đi, thời gian ôn tập chỉ một tháng, muốn thi điểm cao cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nhưng mà lấy điểm số hiện giờ của bọn họ, muốn thi đậu đại học cũng là chuyện khó khăn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.