Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 237



Thẩm Y Y đã trao vị trí việc làm này cho Đại Hoa.

Lúc ấy Đại Hoa vẫn còn đang bận rộn trong phòng bếp, cô bé đã ở nhà làm việc được mấy tháng, cả người càng lúc càng gầy gò, đôi tay cũng biến thành màu vàng đen, nhìn thấy Thẩm Y Y đi tới, vội vàng đi ra, lau vết nước trên tay lên tạp dề, nghe được lời nói của Thẩm Y Y hơi sửng sốt một chút, há miệng, không kịp phản ứng lại.

Thấy Thẩm Y Y tới tìm Đại Hoa, Hà Chiêu Đệ cũng nghe được, chạy tới, đẩy bả vai Đại Hoa, "Đại Hoa, còn đứng đực ra đó làm gì? Thím hai của con nói tìm được việc làm cho con, còn mau cảm ơn thím Hai đi."

Thẩm Y Y nhìn cô ấy một cái, Hà Chiêu Đệ chú ý tới ánh mắt của cô, nhanh chóng thu liễm biểu tình, nở một nụ cười sợ hãi nhìn về phía Thẩm Y Y.

Tầm mắt của Thẩm Y Y lướt qua cô ấy, rơi vào trên người Thạch Đầu, Thạch Đầu cũng sắp được ba tuổi, tuy rằng từ nhỏ cậu bé đã được Hà Chiêu Đệ nuông chiều, nhưng đồng thời cũng bị mẹ Lý quản lý, mẹ Lý rút ra bài học từ chuyện của Lý Thiết Trụ, không hề dung túng cho hành vi của Thạch Đầu.

Khi Hà Chiêu Đệ và mẹ Lý bất đồng ý kiến, Hà Chiêu Đệ cũng không làm gì được mẹ Lý, cũng không dám làm gì mẹ Lý, cho nên cô ấy cũng chỉ có thể rưng rưng nước mắt nhìn mẹ Lý dạy dỗ Thạch Đầu.

Hiện giờ tính tình của Thạch Đầu, có chút giống mẹ mình, nhưng mẹ cậu bé là người yếu đuối, mà cậu bé lại là người rụt rè, chú ý tới ánh mắt Thẩm Y Y nhìn qua, nhỏ giọng kêu một tiếng "thím hai", sau đó thẹn thùng bỏ chạy.

Thẩm Y Y không nhịn được nở nụ cười.

Hà Chiêu Đệ thấy cô thế mà lại nở nụ cười, muốn nói gì với cô, lại nhìn thấy thẩm Y Y tầm mắt lướt qua cô ấy, không cười nữa.

Sắc mặt cô ấy trở nên cứng đờ một chút, vừa thương tâm vừa mất mát cúi đầu.

Đại Hoa rốt cục phản ứng lại, "Thím bảo cháu đi nhà máy dệt tỏng thị trấn làm việc? Thím hai, thím..."

"Là cô lớn của cháu từ chức," Thẩm Y Y nói, "Cháu có thể thay thế vị trí của cô lớn."

Đại Hoa biết chuyện của Lý Đại Nha qua miệng của mẹ Lý, nhưng cô bé không nghĩ tới Thẩm Y Y lại đưa công việc này cho mình, ánh mắt có chút ướt át.

"Cảm ơn thím hai," Đại Hoa xúc động.

Thẩm Y Y vốn định nói không cần khách khí như vậy, nhưng anh mắt thoáng nhìn thấy Hà Chiêu Đệ, lại thay đổi chủ ý, "Không cần cảm ơn, bởi vì công việc này cho cháu là có điều kiện."

Đại Hoa còn chưa nói gì, Hà Chiêu Đệ lập tức ngẩng đầu lên, khẩn trương nói, "Em dâu hai, điều kiện gì chứ?"

"Cháu phải đưa một nửa tiền lương cho cha, cũng chính là ông nội của cháu." Nửa câu đầu là trả lời Hà Chiêu Đệ, nửa câu sau là nói với Đại Hoa.

"Tất nhiên là có thể." Đại Hoa đồng ý.

"..." Hà Chiêu Đệ nhìn Thẩm Y Y muốn nói lại thôi.

Thẩm Y Y làm như không nhìn thấy biểu tình của cô ấy.

Về phần tiền lương của Đại Hoa, cô đương nhiên không phải thật sự muốn Đại Hoa đưa cho cha Lý.

Cha Lý cũng không cần nhiều tiền như vậy, tựa như số tiền lúc trước Lý Đại Nha hiếu kính ông, ông đều lấy đó làm của hồi môn trả lại cho Lý Đại Nha, cho nên Thẩm Y Y là muốn cha Lý tiết kiệm tiền giúp Đại Hoa.

Dù sao nếu như Đại Hoa tự mình cầm toàn bộ tiền lương, chắc chắn sẽ bị Hà Chiêu Đệ cầm đi.

Người Thẩm Y Y muốn giúp chính là Đại Hoa, cũng không muốn người được lợi là Hà Chiêu Đệ.

Thẩm Y Y lại nhớ tới cái gì, "Đúng rồi, trong thị trấn có mở trường học ban đêm, nếu cháu muốn đi học, bảo chủ nhiệm Tiền viết cho cháu một tờ giấy chứng nhận đơn vị, là có thể đi học."

"Thật sao?" Đại Hoa bất lớn hỏi.

"Đúng vậy," Thẩm Y Y vỗ vỗ bả vai cô bé, khuyến khích cô bé, "Làm việc cho tốt, cuộc sống sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt đẹp!"

"Vâng!" Đại Hoa nặng nề gật đầu, "Cháu biết rồi thím hai!"

Thẩm Y Y liền trở về.

Hà Chiêu Đệ thấy cô đi rồi, mới nhỏ giọng hỏi Đại Hoa, "Đại Hoa, con còn muốn đi học sao?"

Đại Hoa nhìn theo bóng dáng Thẩm Y Y rời đi, nghe vậy nhìn về phía mẹ mình, "Mẹ, lúc trước con bỏ học là chuyện bất đắc dĩ, hiện giờ có cơ hội, con nhất định là muốn đi học."

"Không phải mẹ không cho con đi học, nhưng, đi học phải đóng học phí đúng không?" Hà Chiêu Đệ ngập ngừng nói, "Con vốn chỉ còn một nửa tiền lương, lại phải nộp học phí nữa... Vậy tiền lương của con còn lại bao nhiêu?"

Đại Hoa câm nhín, học phí là bao nhiêu cô bé hiện tại cũng không biết, cho nên cũng không xác định còn dư tiền hay không.

Hà Chiêu Đệ thấy vậy, cũng không đành lòng nói bảo cô bé không được đi học ban đêm, nhỏ giọng nói: "Bằng không, con đi nói với thím Hai của con, tiền lương không cần đưa cho ông của con...nhiều như vậy?"

"Không được," Đại Hoa lắc đầu, "Đây là điều kiện để thím hai đưa công việc cho con, con không thể đổi ý."

Hà Chiêu Đệ vừa nghe, trong nháy mắt bỏ đi ý niệm này trong đầu.

Thẩm Y Y là người không theo lẽ thường mà nói chuyện, nếu không thỏa mãn được điều kiện của cô, rất có thể sẽ trực tiếp thu hồi công việc.

Nghĩ đến đây, Hà Chiêu Đệ lại ưu sầu, "Ai, là chúng ta không có năng lực, cho nên thím hai con mới có thể xem thường chúng ta."

Địa Hoa???

"Thím hai khinh thường chúng ta?"

"Chẳng lẽ không phải sao?" Hà Chiêu Đệ đau lòng mất mát nói, "Vốn mẹ cho rằng thím con chỉ khinh thường mẹ thôi thì cũng không sao, tốt xấu gì còn đối xử tốt với con, nhưng mẹ không nghĩ tới thím hai của con vậy mà lại khinh thường con!"

"......"

"Mẹ," Đại Hoa nhíu mày, "Mẹ đang nói cái gì vậy? Thím hai không phải là người như vậy, nếu thím khinh thường chúng ta, sẽ không cho con công việc này."

"Đó chính là thím hai con cảm thấy nhà chúng ta dễ bắt nạt, đang bắt nạt chúng ta", Hà Chiêu Đệ nói, "Bằng không vì sao thím hai con đã đưa công việc cho con, lại còn bắt con đưa một nửa tiền lương cho ông nội con? Lúc đưa công việc này cho cô lớn của con thím hai con cũng làm gì đưa ra điều kiện như vậy!"

"Mẹ, mẹ quá nhạy cảm rồi," Đại Hoa bảo vệ Thẩm Y Y.

???

Hà Chiêu Đệ không thể tin nhìn về phía Đại Hoa, "Đại Hoa, con đang cãi lời mẹ?"

Đại Hoa: "Con không có..."

Hà Chiêu Đệ nhận định Đại Hoa có điều bất mãn với cô ấy, vẻ mặt đau lòng nhìn con bé, "Mẹ là mẹ con, mẹ..."

Đại Hoa đọc sách vài năm, cũng bồi dưỡng ra được vài phần ý thức độc lập, không dễ dàng bị Hà Chiêu Đệ dắt mũi đi như khi còn bé, lúc này thấy mẹ mình lại dùng chiêu tỏ ra yếu đuối này, mệt mỏi nói, "Mẹ, mẹ đừng lúc nào cũng như vậy có được không?"

Thanh âm của Đại Hoa hơi lớn, ngữ khí rất không tốt.

Đây là lần đầu tiên cô bé dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Hà Chiêu Đệ, Hà Chiêu Đệ kinh ngạc đến mức quên cả khóc, sững sờ nhìn Đại Hoa.

Đại Hoa lại không dỗ dành cô ấy như trước, rời xa cô ấy, bỏ đi.

Hà Chiêu Đệ thấy cô bé quả thật đi rồi, vừa định khóc, lại nhìn thấy mẹ Lý đi ra, mím môi kêu một tiếng, "Mẹ..."

Mẹ Lý nghe thấy thanh âm của Đại Hoa mới đi ra xem thử, thấy Đại Hoa không chút tình cảm rời đi, đoán được có lẽ Đại Hoa bị áp bách quá nhiều, bộc phát.

Hà Chiêu Đệ chính là người ăn mềm sợ cứng, nếu như Đại Hoa bộc phát, chưa chắc có thể ngăn được Đại Hoa.

Nhưng mẹ Lý nhìn thấy Hà Chiêu Đệ lại bày ra bộ dáng tủi thân như chịu phải tổn thương vô cùng lớn đó, thật sự không sinh ra được chút cảm giác muốn an ủi nào, quát lớn: "Con có thể yên tĩnh một chút hay không?" Không thấy Đại Hoa nghe lời hiểu chuyện như vậy, đều bị cô làm cho tức giận rời đi sao?

Nửa câu sau mẹ Lý không dám nói, sợ một hồi Hà Chiêu Đệ lại suy nghĩ lung tung.

......

Kết quả đã ra, giờ chỉ còn chờ thư nhập học.

Thẩm Y Y đã thương lượng với Lý Thâm, chờ đến khi nhận được thư nhập học, cả nhà bọn họ sẽ về thủ đô ăn tết.

Hơn mười năm qua cô chưa từng về nhà, bình thường thì không sao, nhưng thật sự đến lúc sắp trở về, cô lại có chút nóng lòng muốn về nhà ngay lập tức.

Nhưng mà trong khoảng thời gian chờ nhận giấy nhập học này, mỗi ngày đều có người đến muốn gặp các bọn họ, ngược lại cảm thấy thời gian chờ đợi này cũng không còn khó khăn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.