Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 238



Bây giờ một thôn có thể có một người thi đậu đại học đối với cả thôn mà nói đã là chuyện vô cùng vinh quang chứ đừng nói đến chuyện Thẩm Y Y và Đại Bảo đều có kết quả thi tốt như vậy —— Thẩm Y Y và Đại Bảo là hai người duy nhất trong thành phố có thể lọt vào danh sách mười người có điểm cao nhất tỉnh.

Cho nên ở trong thành phố, Thẩm Y Y và Đại Bảo đều là hai người được mọi người chú ý đến.

Lại thêm Thẩm Y Y là thủ khoa của tỉnh, trực tiếp ảnh hưởng đến cả thành phố.

Mà Thẩm Y Y và Đại Bảo lại là mẹ con, chuyện này càng giống trò cười, mỗi ngày người đến thăm hỏi nườm nượp không dứt.

Truyền thông cũng tới, nhưng Thẩm Y Y chỉ tiếp nhận hai cuộc phỏng vấn chính thức không thể từ chối, hơn nữa còn tuyên bố không muốn lộ diện —— cô không muốn mình và Đại Bảo xuất hiện trước mặt công chúng quá nhiều lần, đặc biệt là Đại Bảo.

Chờ sau khi việc kết quả dần dần lắng xuống, Thẩm Y Y và Đại Bảo cũng nhận được thư nhập học của Bắc Đại.

Người trong dòng họ Lý và cả cha Lý mẹ Lý đều vô cùng vui vẻ, vì chúc mừng hai người, cha Lý mẹ Lý và những người lớn tuổi trong dòng tộc cùng nhau thương lượng, cha Lý mẹ Lý liền chạy tới tìm Thẩm Y Y.

"Tổ chức tiệc rượu học đại học?" Thẩm Y Y nghe được ý tưởng của hai người liền cảm thấy kinh ngạc.

"Đúng vậy!" Cha Lý rất ít cười, nhưng mấy ngày nay khóe miệng của ông chưa từng hạ xuống.

Chuyện làm vang danh tổ tông như thế này, tất nhiên phải làm tiệc rượu chúc mừng, đây là truyền thống các đời tổ tiên lưu truyền, không liên quan đến chuyện gì khác.

Thẩm Y Y và Lý Thâm liếc nhau một cái, bọn họ vốn không có ý định làm to như vậy...

Vậy đi, dù gì cũng đã đủ phô trương rồi, không kém lần này!

Tổ chức thôi!

Vì vậy, bọn họ chọn một ngày đẹp trời, không có tuyết rơi, dựng rạp, tổ chức làm một bữa tiệc rượu.

Về phần tiền tổ chức...

Vốn kết quả thương lượng của mọi người trong họ và cha Lý là, người trong họ mỗi người góp một chút, còn lại cha Lý tự nguyện bỏ tiền.

Sau khi mọi người trong thôn biết được, còn tặng miễn phí cho bọn họ một con lợn!

Thẩm Y Y và Lý Thâm tất nhiên không thể nhận lợn của mọi người, chuyện thiếu nhân tình thì không nói, điều kiện kinh tế của hai vợ chồng bọn còn tốt hơn nhiều người trong thôn, hơn nữa Thẩm Y Y và Đại Bảo bởi vì đạt được kết quả không tệ, nhận được tiền thưởng khác nhau của thị trấn, thành phố và tỉnh, cộng lại cũng gần một ngàn đồng!

Cho nên, bọn họ cũng không thể để cho người trong thôn trả tiền được!

Tất nhiên, người đến ít nhiều cũng bỏ tiền ra, mặc kệ là lời hay lỗ đều muốn dính một chút may mắn.

Cuối cùng, hầu như tất cả mọi người trong thôn đến, không đủ chỗ ngồi, trực tiếp ngồi trên mặt đất để ăn; bát đũa không đủ thì cầm bát đũa nhà mình đến, thức ăn không đủ ăn, vậy thì ăn kẹo mừng.

Lý Nhị Nha và Từ Chí Minh cũng dẫn Từ Cẩm Hiên trở về, nhìn thấy Thẩm Y Y, Lý Nhị Nha có vài phần xấu hổ cùng không được tự nhiên, lại bị Từ Chí Minh lôi kéo đến trước mặt Thẩm Y Y, nói một tiếng chúc mừng.

Cô ta vẫn coi Thẩm Y Y là kẻ địch giả tưởng.

Nhưng trên thực tế, Thẩm Y Y cũng không có xích mích gì với cô ta, nhiều năm như vậy, Thẩm Y Y chỉ cảm thấy Lý Nhị Nha có địch ý với cô, cho nên không có qua lại quá nhiều, hiện giờ có chuyện vui trong người, cũng không thèm để ý đến vẻ mặt không tình nguyện của Lý Nhị Nha, cười đáp lại một tiếng, "Cám ơn!"

Lý Nhị Nha sửng sốt một chút, Thẩm Y Y cùng Đại Bảo bước đi.

Hôm nay Thẩm Y Y và Đại Bảo đều là nhân vật chính của buổi tiệc rượu, tất nhiên không có nhiều thời gian tiếp đãi Lý Nhị Nha, nhưng Lý Nhị Nha lại cảm thấy Thẩm Y Y đang cố ý khoe khoang với cô ta.

Bĩu môi, cúi đầu nói với Từ Cẩm Hiên: "Hiên Hiên, con xem anh họ Đại Bảo của con giỏi cỡ nào, con cũng phải học tập chăm chỉ, về sau trở thành người giỏi như anh họ Đại Bảo, hiểu không?"

"Con không thông minh như anh Đại Bảo." Từ Cẩm Hiên chín tuổi đã mất dần làn da trắng nõn đáng yêu khi còn bé, bây giờ cậu bé thấp hơn so với bạn bè cùng trang lứa, cũng mập hơn bạn bè cùng trang lứa, trên mặt còn mọc mụn, có vài cái nổi mủ, ánh mắt còn có chút trầm buồn, trông cả người lôi thôi lếch thếch.

Mẹ Lý vừa rồi thiếu chút nữa không nhận ra cháu ngoại của mình, bởi vì khi còn bé, Từ Cẩm Hiên rất thích sạch sẽ, bà muốn ôm cậu bé, cậu bé đều chê bà bẩn!

"Vậy con cũng phải thông minh hơn anh Nhị Bảo chứ?" Lý Nhị Nha nói, cho dù cô ta không muốn thừa nhận, nhưng Đại Bảo đúng là một thiên tài chính hiệu, mà Nhị Bảo thì không phải, "Thành tích lúc anh họ Nhị Bảo con thi lớp hai không bằng con, hiện tại anh ấy cũng đang học lớp bảy, còn con đang học lớp năm, cho nên con phải cố gắng, không ngừng cố gắng, tranh thủ sang năm học lớp tám với anh họ Nhị Bảo."

Từ Cẩm Hiên: "Con đã rất cố gắng rồi."

"Còn chưa đủ," Lý Nhị Nha phản bác cậu bé.

"......" Từ Cẩm Hiên cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lý Nhị Nha lại hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường của Từ Cẩm Hiên, ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Y Y và Đại Bảo.

Tiệc rượu chúc mừng học đại học của Thẩm Y Y được tổ chức ở ngoài trời, nhiều người nên vô cùng náo nhiệt.

Gia đình duy nhất trong thôn không đi - Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu, cho dù ở nhà cũng có thể nghe thấy.

Bên phía Thẩm Y Y rất náo nhiệt, trong nhà Lâm gia Đống Giang Uyển Nhu lại rất vắng vẻ.

Giang Uyển Nhu nằm trên giường, cô ta bị bệnh, sắc mặt tái nhợt, thỉnh thoảng ho khan một tiếng, tuy rằng bị sốt, nhưng chăn trên người cô ta rất mỏng manh, lạnh đến mức khiến cả người cô ta run rẩy, bên tai tất cả đều là tiếng náo nhiệt bên ngoài, đáy mắt cô ta hiện lên một tia không cam lòng!

Lâm Gia Đống bưng một chén thuốc nóng đi vào, bởi vì đi quá nhanh, chân khập khiễng bị chân bên kia vấp phải, thiếu chút nữa ngã xuống, thuốc cũng bởi vậy mà rơi ra ngoài một ít, làm ướt quần áo của anh ta, nhưng anh ta không kịp sửa sang lại, bưng đến bên giường: "Vợ, uống thuốc thôi!"

Giang Uyển Nhu nhìn bộ dạng vụng về của anh ta, đáy mắt xuất hiện một tia phiền chán, lúc Lâm Gia Đống cầm thìa đút cho cô ta, cô ta vung tay đẩy ngã chén thuốc trong tay Lâm Gia Đống, "Không uống!"

Bát "ba" một tiếng vỡ vụn, thuốc đổ lên người Lâm Gia Đống.

Lâm Gia Đống kinh ngạc nhìn cô ta.

Giang Uyển Nhu phản ứng lại, vội vàng xin lỗi, "A Đống, em xin lỗi, em, em không cố ý, em chỉ là hu hu hu ~"

Lâm Gia Đống nghe thanh âm bên ngoài cũng không dễ chịu, thấy Giang Uyển Nhu như vậy lại mềm lòng, hai người liền ôm nhau khóc rống lên.

Giang Ái Linh đi ăn tiệc, thừa dịp nhiều người không chú ý, vụng trộm cầm một ít đồ ăn trở về —— giống như hiến bảo vật đưa cho Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu, "Em gái, em rể, xem chị mang gì đến này. Sao, có chuyện gì vậy? Sao hai em lại khóc?"

Giang Ái Linh vội vàng chạy vào.

Lâm Gia Đống, Giang Uyển Nhu vội vàng lau khô nước mắt, Giang Uyển Nhu khàn giọng tìm cớ, "Đổ thuốc, còn vỡ một cái chén."

"Nếu đổ thì nấu thêm một bát nữa không phải là tốt rồi sao." Giang Ái Linh cười nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất lên, "Chén càng không quan trọng, dù sao chờ đến khi có thư nhập học, có thể trở về thành phố, những cái chén rách nát này cũng không dùng được, đúng rồi, sao thư nhập học của em với Lâm Gia Đống còn chưa tới?"

"..." Giang Uyển Nhu và Lâm Gia Đống liếc nhau một cái, Giang Uyển Nhu làm như không có chuyện gì, "Không biết nữa, có lẽ còn đang trên đường đến, chị, cái chăn này của em mỏng quá, chị có thể cho em mượn một cái chăn không?"

Giang Ái Linh cứng đờ, thời tiết lạnh như vậy, cô ta cho bọn họ mượn chăn, vậy nhà bọn họ đắp cái gì? Bọn họ muốn Lý Tam Hoành mắng c.h.ế.t cô ta đúng không?

Giang Uyển Nhu không ngừng cố gắng, "Em cũng bị bệnh rồi, nếu bị bệnh đến mức hỏng người rồi, đến lúc đó có thư nhập học, làm sao về thành phố được?"

Giang Ái Linh nghĩ, đúng vậy!

Cô ta còn phải dựa vào Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu dẫn cô ta đi cùng, vì thế cắn răng về nhà lấy chăn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.