Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 241



Vé tàu bây giờ phải ra ga xe lửa mua, Lý Thâm mua vé trước hơn nửa tháng, mua giường gỗ —— Giường mềm ở thời điểm này, phải đạt tới cấp bậc nhất định hoặc là người nước ngoài mới có tư cách ngồi.

Mua vé ngày 5 tháng 2, vẫn kịp trở về đón năm mới.

Chớp mắt đã đến ngày 4 tháng 2, bởi vì Lý Đại Nha và Chu Phong Thu đang dưỡng thai ở thành phố, Thẩm Y Y thuận đường muốn đi thăm bọn họ.

Cho nên tính toán đi thành phố trước một ngày, sau khi thăm Lý Đại Nha xong, ngày hôm sau trực tiếp ngồi tàu hỏa trở về thủ đô.

Trước khi đi ăn cơm trưa, cả nhà Lý Đại Bân cũng tới bên này ăn cơm, cơm nước xong, cũng không sai biệt lắm nên xuất phát.

Tuy rằng đã không mang theo rất nhiều thứ, nhưng sáu người vẫn có không ít hành lý, Lý Thâm gọi ông Ngưu tới giúp kéo đến thị trấn.

Sau khi ông Ngưu tới, Lý Thâm đặt hành lý lên xe bò.

Cha Lý Mẹ Lý đứng trước xe bò, lôi kéo Tam Bảo và Tiểu Bối không nỡ cáo biệt.

Đợi đến khi Thẩm Y Y, mẹ Lý ân cần nói: "Đồ đạc đã cầm hết rồi chứ? Đừng để quên đồ gì quan trọng."

"Con cầm hết rồi." Thẩm Y Y nói, cái khác không quan trọng, giấy tờ quan trọng của cô và Lý Thâm đều kiểm tra rất nhiều lần.

"Vậy là được rồi." Mẹ Lý gật đầu nói, lại nói: "Sau này nhớ thường về nhà xem một chút, cha mẹ sẽ rất nhớ các con."

Lúc Thẩm Y Y vừa trở về, chỉ là muốn coi cha mẹ Lý là cha mẹ của chồng, là ông bà nội của mấy đứa nhỏ mà thôi.

Nhưng lòng người đều là m.á.u thịt, trải qua thời gian ở chung lâu như vậy, tự nhiên cũng sinh ra một chút tình cảm, đến lúc này, tự nhiên cũng sinh ra một chút không nỡ, "Vâng!"

Đại Hoa là biểu hiện cảm xúc một cách người kích động nhất, thậm chí còn rưng rưng nước mắt, nhìn Thẩm Y Y,"Thím hai, cháu sẽ rất nhớ thím."

"Đừng khóc, cũng không phải là không bao giờ gặp lại nữa." Thẩm Y Y cười nói, cô cũng không nghĩ tới Đại Hoa sẽ khóc, cười nói: "Nhớ những gì thím đã nói với cháu, muốn học thì tiếp tục học, đọc sách biết thêm kiến thức, chỉ cần cháu kiên trì, nhất định sẽ có hồi báo."

Đại Hoa lau nước mắt, nặng nề gật đầu, "Vâng!"

Hà Chiêu Đệ đứng ở phía sau Đại Hoa, chờ Đại Hoa nói xong, cô ấy mới lấy dũng khí nói với Thẩm Y Y một câu, "Em dâu hai, đi đường bình an."

"Cảm ơn," Thẩm Y Y không mặn không nhạt đáp một tiếng, Hà Chiêu Đệ lại không dám nói chuyện.

Lý Thâm dọn hành lý xong, mới đi tới, nói với Lý Đại Bân, "Anh, sau này cha mẹ sẽ phiền anh chăm sóc nhiều hơn."

"Được, " Lý Đại Bân vội vàng nói, "Em hai, em dâu hai, hai em yên tâm, anh sẽ chăm sóc cha mẹ thật tốt."

Như vậy là đủ rồi.

Cả nhà Thẩm Y Y vừa định lên xe, liền nhìn thấy Giang Ái Linh nổi giận từ bên ngoài trở về, lướt qua bọn họ, đi tới nhà của Giang Uyển Nhu và Lâm gia Đống.

Thẩm Y Y và mẹ Lý liếc nhau một cái, có kịch hay để xem!

"Giang Uyển Nhu! Lâm Gia Đống! Ra đây cho tôi!"

"Bốp bốp bốp!" Giang Ái Linh dùng sức vỗ vào phòng của Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu, cánh cửa bị cô ta đập đến mức kêu "rầm rầm", miệng cô ta vẫn kêu gào khiến Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu đi ra ngoài.

Nhưng Lâm Gia Đống Giang Uyển Nhu lại mãi không chịu đi ra.

Bọn họ đang ở nhà, mọi người đều biết!

Cho nên, đây là cố ý không mở cửa.

Giang Ái Linh đương nhiên cũng biết, nhưng cô ta cũng không phải là người như Giang Uyển Nhu không mở cửa liền từ bỏ ý đồ, "Được, các người không mở cửa đúng không, chờ đi!"

Cô ta buông lời cay nghiệt, bước nhanh về nhà.

"Chuyện gì vậy?" Vương Yến không biết từ đâu chạy ra, vẻ mặt hưng phấn chạy đến bên cạnh Thẩm Y Y.

Thẩm Y Y ghét bỏ nhìn cô ta, "Chỗ nào có chuyện chỗ đó có chị!"

"..." Bộ dáng Vương Yến nhìn qua như vô cùng tổn thương, "Chị cố ý tới tiễn em đi, đây không phải là tình cờ gặp được sao?"

"Nhưng mà chuyện tiễn em tí nữa rồi nói sau, " Vương Yến đã bị chuyển vừa rồi lôi kéo hết sự chú ý, lôi kéo Thẩm Y Y, "Em cũng đừng vội đi, trước xem xong vở kịch này rồi mới đi, nhưng mà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em biết chuyện gì, phải không? Nói cho chị biết đi."

"Lát nữa chị xem không phải là biết sao?" Thẩm Y Y muốn rút tay ra, "Đứng yên, đừng có lôi kéo em."

"Ai nha, em nói chị chị biết có chuyện gì đã xảy ra đi..." Vương Yến nói xong, bỗng nhiên chú ý tới ánh mắt Lý Thâm đang nhìn chằm chằm cô ta.

Vương Yến: "..."

Rất có ý thức buông Thẩm Y Y ra, cũng rời xa hai bước.

Thẩm Y Y buồn cười nhìn cô ta.

Vương Yến ho một tiếng, ra vẻ trấn định, một giây sau, Giang Ái Linh đi ra, trong tay xách theo một cái rìu, hùng hổ đi tới trước cửa nhà Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu.

Vương Yến lập tức tập trung tinh thần, chuẩn bị hóng chuyện!

"Không ra đúng không? Vậy thì tôi sẽ làm các người ra, rầm!" Giang Ái Linh cầm lấy rìu c.h.é.m vào cửa nhà Giang Uyển Nhu và Lâm gia Đống, phát ra tiếng vang thật lớn, "Các người dám lừa tôi này! Mau ra ngoài cho tôi!"

"Rầm!"

Sau khi c.h.é.m vài nhát, cánh cửa giống như giẻ rách, như một miếng rẻ xác xơ, Giang Ái Linh một cước đá văng ra.

Hai vợ chồng Lâm Gia Đống và Giang Uyển Nhu lo lắng hãi hùng nhưng giả bộ bình tĩnh đứng ở trong sân lộ ra trước mắt mọi người, con trai bọn họ nhìn thấy vẻ mặt hung ác của Giang Ái Linh liền "Oa" lên một tiếng khóc lớn.

Lâm Gia Đống ôm con trai, hoảng sợ nhìn Giang Ái Linh, lại nhìn Giang Uyển Nhu.

So sánh ra, Giang Uyển Nhu trấn định hơn một chút, "Chị, chị muốn làm gì?"

"Tôi đang làm gì? Cô hỏi tôi đang làm gì à? Tôi còn đang muốn hỏi cô đang làm gì?" Giang Ái Linh xách rìu sải bước đi vào, "Sao cô dám lừa tôi việc cô thi đậu đại học? Nếu không phải tôi đi hỏi người khác, biết các người căn bản không thi đậu đại học thì các người còn muốn lừa gạt tôi đến khi nào?"

"Chị, chị đang nói cái gì vậy? Em với chồng có thể thi đậu đại học khi nào chứ?" Giang Uyển Nhu cũng không thừa nhận, còn giả vờ đau lòng nói, "Chính em cũng không xác định em có thể thi đậu đại học hay không, cho nên em vẫn luôn chờ thư nhập học đến, không tới là không thi đậu, chẳng lẽ em không đau lòng sao?"

"Cô nói dối, số điểm rách đó của cô có thể thi vào trường đại học nào." Giang Ái Linh nổ tung, "Hơn nữa cô vẫn luôn miệng nói cô có thể thi đậu! Cho dù cô không thi không đậu thì chắc chắn Lâm Gia Đống cũng sẽ thi đậu, cho nên vẫn luôn sai khiến tôi, còn nói mình sinh bệnh bảo tôi đem chăn của chúng tôi sang cho cô, sợ đến lúc đó mình thi đậu lại không đi được!"

"Em chưa từng nói em có thể thi đậu." Giang Uyển Nhu từ chối, "Về phần sai khiến, chị, đó không phải là do chị tự nguyện làm sao? Chính chị nói, chúng ta là chị em ruột, phải giúp đỡ lẫn nhau."

"Giúp đỡ lẫn nhau..." Giang Ái Linh muốn chửi tục, nhưng rất nhanh lại phản ứng lại, Giang Uyển Nhu quả thật không nói rõ bọn họ có thể thi đậu đại học hay không, cô ta chỉ là đang dẫn dắt cô, làm cho cô nghĩ rằng bọn họ chắc chắn có thể thi đậu!

Trong nháy mắt đó, Giang Ái Linh đến ý muốn g.i.ế.c người cũng có: "Cô đồ..." đồ ác độc.

"Chị, sao chị lại tức giận như vậy." Giang Uyển Nhu vẻ mặt đáng thương cắt ngang lời cô ta nói, "Hay là lời chị nói chị em chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau là giả, chị cảm thấy em và A Đống thi đậu đại họccho nên mới đến giảng hoà với em?"

"Cô đồ đê tiện..."

"Chị, nhiều người nhìn như vậy, chúng ta có chuyện gì thì giải quyết riêng với nhau thôi, được không?" Giang Uyển Nhu bỗng nhiên tiến đến bên cạnh cô ta dịu dàng nói, còn ý bảo nhìn bên ngoài một chút, "Bằng không, người khác sẽ chê cười chị mất."

Giang Ái Linh đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy đã có rất nhiều người tụ tập lại đây.

Cô ta đột nhiên hiểu tất cả mọi chuyện, Giang Uyển Nhu chính là chắc chắn cô ta không dám làm lớn chuyện, phải im lặng nuốt cục tức này, cho nên mới không kiêng nể gì lừa gạt cô ta như vậy.

Nhưng Giang Uyển Nhu thật đúng là tính toán đúng rồi, Giang Ái Linh có tâm tư gì, mọi người đã biết, nhưng ở bên ngoài, cô ta quả thật không thể biểu hiện ra mình là người không biết xấu hổ như vậy, nói như thế nào đi nữa thì tương lai cô ta còn phải sống ở chỗ này.

"Được, chúng ta giải quyết riêng." Giang Ái Linh cứng rắn nuốt xuống cơn tức này, ánh mắt độc ác như một con rắn độc nhìn Giang Uyển Nhu.

Muốn đấu với cô ta? Cô ta chắc chắn sẽ khiến cho Giang Uyển Nhu cảm thấy hối hận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.