Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 244



Trịnh Tuệ Nhàn vẫn luôn chú ý họ, khi được biết Lý Thâm và Thẩm Y Y là vợ chồng, mấy đứa trẻ bên trên đều là con của họ, trong lòng rất kinh ngạc.

Sau đó cô ta lại lặng lẽ quan sát cách ăn mặc của gia đình Lý Thâm Thẩm Y Y – điều kiện gia đình không tồi.

Cô ta tự nhiên mà cho rằng Lý Thâm là đàn ông, điều kiện không tồi, anh khí vũ hiên ngang, khí chất bất phàm, trông quả thực là một người có bản lĩnh.

Trịnh Tuệ Nhàn không tin tà, cô ta chưa từng thất thủ bao giờ, thế là định sử dụng phương thức vòng đường, thân thiết gọi Lý Thâm và Thẩm Y Y: “Cái đó, anh, chị dâu, còn nước không? Có thể cho em một ly không?”

Thẩm Y Y ngẩng đầu nhìn sang, Trịnh Tuệ Nhàn cho rằng cô sẽ đồng ý, ôn hòa cười: “Chị dâu, em không có ly nước, có thể cho em mượn ly nước của mọi người không? Không sao, em không để ý mọi người có dùng rồi hay chưa, đợi chị và chồng chị uống xong trước rồi cho em mượn cũng được, em uống xong sẽ cầm đi rửa sạch sẽ trả cho mọi người.”

Thẩm Y Y cảm thấy chấn kinh về độ mặt dày của người phụ nữ này, nhếch môi: “Đương nhiên không thể.”

???

Trịnh Tuệ Nhàn lập tức bày ra biểu cảm bức rức, ánh mắt lại nhìn sang Lý Thâm: “Vậy, vậy xin lỗi, là em cưỡng cầu rồi.”

“Vậy cô trả tiền?” Lý Thâm đầu cũng không ngẩng lên tiếp lời, ngữ khí trào phúng.

Trịnh Tuệ Nhàn nghẹn họng, không ngờ lại thất thủ lần nữa, ngoài mặt đáng thương nói một câu “xin lỗi”, trên thực tế sẽ sắp hận tới nghiến răng ken két.

Thẩm Y Y thì đưa nước trong tay cho Lý Thâm, tán thưởng nói: “Làm không tồi.”

Uống nước, nằm một lúc, tới trưa, Lý Thâm với Nhị Bảo đến toa ăn mua cơm hộp, năm hào một hộp, có trứng xào cà chua, thịt xào ớt xanh, thịt kho.

Mua năm hộp, dạ dày Thẩm Y Y nhỏ, ăn cùng một hộp với Tiểu Bối, Lý Thâm và ba đứa con trai mỗi người ăn một hộp.

Người mua giường nằm, hầu hết cũng đều là người có thể mua nổi cơm hộp, cho nên không ít người mua, đương nhiên cũng có một số người tiết kiệm tiền, không nỡ mua, hít mùi thơm của thịt ăn lương khô mang từ nhà tới.

Trịnh Tuệ Nhàn ngay cả hành lý cũng không có, dĩ nhiên cũng không có tiền.

Thấy Lý Thâm bọn họ mua cơm hộp về, mong mỏi nhìn một lúc, cuối cùng nhìn Lý Thâm và Thẩm Y Y, cuối cùng không dám mở miệng, leo xuống giường, đến toa ăn.

Đợi khi cô ta quay lại, trong tay đang cầm một hộp cơm, bên cạnh còn có một người đàn ông đi theo, hai người nói nói cười cười.

Thẩm Y Y bày tỏ khâm phục!

Ăn cơm xong, Thẩm Y Y thương lượng với Lý Thâm: “Buổi tối có phải chúng ta nên lưu lại một người canh đêm không?”

Gần cuối năm, trộm cướp nhiều nhất, giường cứng mà họ ở lại là nơi có thể tùy ý đi ra đi vào, cho nên mặc kệ ban ngày hay ban đêm, đều không an toàn.

Lý Thâm đang thu dọn rác: “Vợ, cái này em không cần lo lắng, buổi tối anh sẽ canh.”

“Hay là hôm nay em canh cho, hôm nay anh đã mệt cả ngày rồi.” Thẩm Y Y nói, khiêng hành lý, làm thủ tục gì đó đều là Lý Thâm làm.

“Không sao, lát nữa anh chợp mắt một lúc.” Lý Thâm không nỡ để vợ thức khuya, cũng sẽ không để vợ thức khuya.

“Con không mệt, con cũng có thể canh!” Nhị Bảo xung phong, hưng phấn nói: “Cha, cha lớn tuổi rồi, vẫn nên nghỉ ngơi đàng hoàng đi, đừng để mệt chết, con còn trẻ, con có thể!”

Lý Thâm: “...” Tuy sơ tâm của cậu tốt, nhưng anh nghe thế nào cũng không đúng?

“Cái này không cần con bận lòng.” Lý Thâm vỗ đầu Nhị Bảo một cái, hôm nay người bỏ sức nhiều nhất ngoài mình, chính là cậu, tuy anh thường bịp đứa con trai này, nhưng nói thế nào cũng là con ruột của anh: “Con đi ngủ đi.”

Nhị Bảo không nói lại anh, chạy đi với anh trai cậu.

Thu dọn xong, Lý Thâm liền chuẩn bị ngủ bù.

Thẩm Y Y lấy cho anh hai cái bịt tai và che mắt, để anh ngủ.

Tới chạng vạng, Lý Thâm mới dậy, dậy ăn cơm, dẫn ba đứa con trai đi rửa mặt, Thẩm Y Y và Tiểu Bối ở trong gian cách vách trông hành lý, Lý Thâm bọn họ rửa xong liền lấy nước nóng về cho cô rửa.

Chuẩn bị ngủ rồi, Đại Bảo và Nhị Bảo lại không muốn ngủ, kiên trì muốn để Lý Thâm ngủ.

Lý Thâm quở trách chúng, bị Thẩm Y Y ngăn lại: “Được rồi, anh Thâm anh đi ngủ đi, em với chúng canh tới nửa đêm, rồi sẽ gọi anh dậy, anh canh tiếp tới sáng, không được từ chối, mau đi ngủ!”

Lý Thâm: “...”

Được thôi.

Dưới mệnh lệnh của vợ anh, Lý Thâm đi tới chỗ của Tiểu Bảo ngủ.

Lần đầu tiên Nhị Bảo đấu thắng cha mình, vô cùng hưng phấn, ghé tới bên tai anh trai cậu: “Hóa ra lời Tiểu Bảo nói đều là thật.”

“Nói gì?” Đại Bảo tò mò.

“Nói cha sợ mẹ.” Nhị Bảo nói giống như hiến bảo, đang đợi anh trai khen cậu.

Đại Bảo: “...” Hóa ra bây giờ em mới biết?

Lý Thâm ngủ đến mười hai giờ liền tỉnh, ngủ được ba tiếng.

Thẩm Y Y không cưỡng chế anh nữa, cùng Đại Bảo Tiểu Bảo quay về ngủ.

Ngủ một lúc, lại bò dậy, dựa trong lòng Lý Thâm, sợ ảnh hưởng người khác ngủ, hai người đều không nói gì, cũng không cần nói gì, biết người bên cạnh là ai đã đủ khiến họ an tâm rồi.

Đợi sau khi Thẩm Y Y ngủ, Lý Thâm đổi cho cô tư thế thoải mái hơn, cho cô ngủ an ổn hơn một chút.

Trịnh Tuệ Nhàn thức dậy lúc nửa đêm, nhìn thấy cảnh này, bĩu môi, lật người ngủ tiếp.

Ngày hôm sau, cảm giác mới mẻ của ngày trước đã lui đi, các loại mùi kỳ lạ trong toa xe lan ra, không ít người lớn đều xanh mặt, rất nhiều đứa trẻ đều khóc.

Thẩm Y Y cũng khó chịu, tuy ba đứa con trai và Tiểu Bối đều không khóc, nhưng nét mặt cũng ủ rũ, không có tinh thần.

Lý Thâm thấy vậy cũng không ngủ, vẫn luôn trông chúng.

Nhưng tối đó, Đại Bảo và Nhị Bảo vẫn kiên trì muốn canh đêm, bảo cha chúng đi ngủ.

Có kinh nghiệm của đêm trước, Lý Thâm không giành với chúng.

Giống như đêm trước, Thẩm Y Y cùng Đại Bảo và Nhị Bảo canh đến nửa đêm.

Nhưng từ nửa đêm tới sáng, cũng không ngủ ngon, bởi vì toa xe khác có trộm, đồ của không ít người đều biến mất, người bị trộm khóc la lúc nửa đêm, tới rạng sáng mới được phục vụ an ủi.

Ngày hôm sau, Thẩm Y Y bọn họ ngủ tới gần trưa mới dậy, bởi vì buổi chiều sẽ tới nơi, cho nên cả nhà sáu người đều phấn chấn hơn không ít, ba đứa con trai và Tiểu Bối trực tiếp chơi đùa với nhau.

Thẩm Y Y nhìn Lý Thâm bởi vì thức đêm mà mọc râu xuề xòa, rất xót, vỗ vai anh: “Mau, đi sửa soạn một chút, buổi chiều dẫn anh về nhà gặp cha mẹ vợ.”

“Được.” Lý Thâm cười lên, cầm khăn lông, chậu rửa mặt đi rửa mặt.

Rửa ráy xong quay lại, lại là một người đàn ông vững chãi sạch sẽ sảng khoái.

Trịnh Tuệ Nhàn nhìn anh tận mấy lần.

Lý Thâm cũng thật phục người phụ nữ này: “Muốn thành người mù thì cô cứ nói thẳng, tôi có thể thành toàn cho cô!”

Trịnh Tuệ Nhàn: “...”

Tức c.h.ế.t mất, sao mị lực của cô ta lại mất đi hiệu lực với anh?

Để chứng minh mị lực của cô ta, cô ta lại đi tìm người đàn ông mời mình ăn cơm hai hôm nay.

Sau đó, vợ người ta tới…

Trước khi xuống xe, Thẩm Y Y bọn họ đã chứng kiến một màn kịch “chính cung đánh tiểu tam”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.