Mẹ Thẩm không kịp để ý bà ta, vỗ Thẩm Vũ Hiên một cái: “Mau, vác thịt lên.”
Thẩm Vũ Hiên vác lên: “Để đâu?”
Mẹ Thẩm hăng hái dẫn đường: “Để trong phòng mẹ!”
Thẩm Vũ Hiên: “...”
Ngô Tiểu Mạn lần nữa ghé đến bên tai mẹ Ngô: “Mẹ, con đã nói cô út của con rất có tiền, mẹ còn không tin.”
Mẹ Ngô nhíu mày, nhìn xung quanh mới đè thấp giọng nói: “Mẹ cảm thấy chúng là tới chợ đen…Con với Vũ Hoành không thể học theo chúng.”
“Mẹ…”
Mẹ Ngô càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, bắt lấy Ngô Tiểu Mạn dặn dò: “Con với Vũ Hoành cách xa chúng một chút, lỡ như nếu bị bắt, sẽ bị gì đó, tới lúc đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của các con, thật sự không phải đùa đâu…”
“...” Ngô Tiểu Mạn đau đầu.
“Nghe thấy chưa?” Mẹ Ngô xác nhận lại lần nữa.
“Mẹ, mẹ nghĩ quá nhiều rồi, đừng nói Vũ Hoành không thể.” Ngô Tiểu Mạn nói: “Ngay cả con cũng không thể, cô út con từng giúp con, sao con có thể tránh xa em ấy chứ?” Thế thì quá không ra gì.
Câu sau đó Ngô Tiểu Mạn không nói, không muốn dây dưa tiếp với mẹ mình, liền đi vào.
Mẹ Ngô nhíu mày đến mức có thể kẹp được ruồi.
Bên phía Thẩm Y Y, cũng không vội dọn dẹp, nhìn thấy bốn đứa con đang chơi đùa với cậu và ông ngoại, liền cùng Lý Thâm đi tắm rửa trước, ra ngoài mới bảo ba đứa con trai đi tắm.
Tắm xong, Thẩm Y Y liền đi vào nhà bếp, mẹ Thẩm và Thẩm Vũ Hiên đang nấu cơm.
“Mẹ, nấu xong chưa?” Thẩm Y Y vừa hỏi vừa đi vào phòng ăn.
“Sắp rồi, Lý Thâm đâu? Còn chưa tắm xong sao?” Mẹ Thẩm dành thời gian hỏi.
“Ở nhà chính nói chuyện với cha ạ.” Thẩm Y Y nói, nhìn thấy đồ ăn thơm phức do mẹ cô nấu trên bàn, có thể là bởi vì họ quay về, mẹ cô chuẩn bị rất thịnh soạn.
Thế là bàn tay tội ác của cô vươn tới một cục sườn nhỏ —
“Khụ!”
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ho, Thẩm Y Y nhìn sang, nhìn thấy mẹ Ngô đang đứng ở cửa nhìn tay của cô.
Phát giác giống như như thế này quả thực không sạch sẽ, dù sao thì không phải ai cũng là cha mẹ và chồng của cô, chưa chắc có thể chịu đựng cái tật xấu này của cô, Thẩm Y Y buông tay xuống.
Mẹ Thẩm chú ý tới, lấy một đôi đũa sang, gắp cho cô một miếng, đưa tới bên miệng cô: “Ngon chứ?”
“Ngon!” Thẩm Y Y hạnh phúc híp mắt lại.
“Mèo thèm ăn.” Mẹ Thẩm buồn cười.
“Đã ăn được rồi à?” Mẹ Thẩm đi vào.
“Sắp rồi.” Thẩm Y Y cười nói, xoay người muốn đi lấy bát đũa ra bày.
“Ồ.” Mẹ Ngô gật đầu, nói một mình: “Quy tắc chỗ các người khác thật, ở chỗ nhà chúng tôi, ăn cơm đều là phải đủ người mới có thể ăn, nếu không sẽ trông rất bất lịch sự.”
Thẩm Y Y khựng lại, đây là đang nói cô bất lịch sự?
Thẩm Y Y quay đầu, phát hiện thần thái của mẹ Ngô tự nhiên, giống như không có ý khác.
Thế là cô cũng cười nói: “Thực ra nhà chúng cháu cũng có quy tắc này, có điều lúc chỉ có người nhà mình thì không có nhiều quy tắc như thế, thế nào vui thì làm. Đương nhiên, nếu có khách ở đây, chắc chắn phải đủ người mới ăn cơm, cháu vừa nãy quên mất trong nhà có khách, thực sự ngại quá, đừng để ý!”
Đây là đang nói bà ta là khách?
Tuy quả thật bà ta là khách, nhưng ngữ khí này của Thẩm Y Y khiến mẹ Ngô tắt lịm nụ cười.
Thẩm Y Y làm như không nhìn thấy, xoay người đi lấy bát đũa, lần lượt bày lên bàn, sau đó mới đi ra gọi người: “Mau tới ăn cơm!”
“Tới đây tới đây ạ!” Ba đứa con trai ríu ra ríu rít theo phía sau ông ngoại đi vào, rất rộn ràng.
Cha Thẩm cười, nếp nhăn trên khóe mắt xếp lớp lại, có thể thấy ông cực kỳ vui.
Cả nhà ngồi xuống ăn cơm.
Trong lúc ăn cơm, dĩ nhiên cũng không có quy tắc như thế, mọi người đều nói nói cười cười, chỉ có mẹ Ngô không nói gì.
Tiểu Bảo đang gặm thịt kho, ngửa đầu nói với bà ngoại của mình: “Bà ngoại, cơm bà nấu ngon thật!”
“Vậy sao? Vậy Tiểu Bảo ăn nhiều một chút.” Mẹ Thẩm vui vẻ lại gắp cho Tiểu Bảo một miếng thịt kho.
Thẩm Y Y liền hỏi cậu: “Là mẹ nấu ngon hay bà ngoại nấu ngon!”
“Đều ngon!” Tiểu Bảo không làm mất lòng ai.
Thẩm Y Y cố ý gây khó dễ: “Chỉ có thể chọn một!”
“Con ăn cơm mẹ nấu, chính là cơm mẹ nấu ngon, con ăn cơm bà ngoại nấu, chính là cơm bà ngoại nấu ngon.” Tiểu Bảo kiên quyết không đắc tội bất cứ ai.
“Quỷ nịnh hót!” Nhị Bảo mắng cậu.
Mọi người đều bị chúng chọc cười.
Cười vui một lúc, Thẩm Y Y hỏi Ngô Tiểu Mạn: “Thành Thành còn chưa dậy sao?”
“Chưa.” Ngô Tiểu Mạn nói: “Tối qua nó có hơi cảm, cho nó uống thuốc rồi, không dậy nhanh như thế.”
“Chưa chắc à.” Mẹ Ngô vẫn luôn im lặng: “Dù sao cũng ồn như thế này mà.”
“...” Bầu không khí nhất thời có hơi tĩnh lặng.
“Không ồn tới.” Thẩm Vũ Hoành lên tiếng: “Cũng không phải gào thét to tiếng, âm thanh nói chuyện ở đó không nghe thấy được.”
“Phải đó, có thể ồn tới thì Thành Thành đã dậy từ lâu rồi.” Ngô Tiểu Mạn cũng nói, nói với ba đứa cháu trai: “Không sao ha, không ồn tới em trai đâu.”
Lý Thâm gắp một miếng thịt đùi gà cho Thẩm Y Y: “Vợ, cái này ngon.”
“Ngon hơn anh làm.” Thẩm Y Y nói.
Lý Thâm nhíu mày: “Vậy anh theo mẹ học, sau đó nấu cho em ăn?”
“Mẹ, nghe thấy chưa?” Thẩm Y Y gọi mẹ Thẩm: “Nhớ dạy anh ấy!”
“Được.” Mẹ Thẩm tức giận nói: “Sau đó hầu hạ con mèo lười con.”
“Mẹ, mẹ thích ăn, con cũng sẽ học!” Nhị Bảo lập tức nói: “Lúc cha không có nhà, con sẽ nấu cho mẹ ăn!”
“Con cũng biết nấu ăn?” Cha Thẩm ngạc nhiên.
“Ông ngoại, ông xem thường con rồi đó? Lúc cha con ra ngoài làm việc, đều là con nấu…” Nhị Bảo dương dương đắc ý, chú ý tới anh trai vốn đang vùi đầu ăn cơm ngẩng đầu nhìn cậu một cái, chuyển chủ đề: “Còn có anh trai con cũng nấu…Nhưng con vẫn nấu nhiều hơn, bởi vì con nấu khá ngon!”
Bầu không khí lại lập tức nhẹ nhàng đi, tựa như hoàn toàn không để tâm lời nói mang ý nghĩa khác vừa nãy của mẹ Ngô, giống như không để bà ta vào mắt.
Mẹ Ngô: “...”
Sắc mặt bà ta có hơi khó coi, thế là bà ta lại lên tiếng: “Y Y, nghe nói cháu đỗ đại học rồi? Đỗ trường nào vậy?”
Bà ta hỏi như vậy, sắc mặt của mẹ Thẩm liền khó coi.
Đây là bởi vì lúc đầu bà sợ Thẩm Y Y xa rời sách vở quá nhiều năm, không thi đỗ, cho nên đã thu thập một bản tài liệu trường chuyên ngành ở thủ đô, gửi cho cô, bảo cô điền vào lúc điền nguyện vọng, để đảm bảo có thể về thành phố.
Đương nhiên, đây dĩ nhiên cũng phải gửi cho con dâu Ngô Tiểu Mạn một bản.
Không ngờ Ngô Tiểu Mạn thi đỗ đại học sư phạm, mẹ Ngô vừa tới thủ đô, lời nói trong ngoài đều là xem thường con gái bà.
Bây giờ bà ta hỏi như vậy, không phải là muốn chế nhạo Thẩm Y Y sao?
Bây giờ mẹ Lý vẫn chưa biết con gái đỗ trường nào, nhưng mặc kệ là trường nào, bà đều không cho phép người khác lấy cái này ra coi thường con gái, bèn muốn nói gì đó.
Thẩm Y Y lên tiếng: “Bắc Đại (Đại học Bắc Kinh)!”
Thẩm Y Y dứt lời, tiếng của Nhị Bảo theo đó vang lên: “Còn có anh trai con, cũng đỗ Bắc Đại!”