Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 250



“Con đừng diễn nữa, lúc đầu đòi sống đòi c.h.ế.t đều phải gả cho Thẩm Vũ Hoành, con tưởng mẹ quên rồi?” Mẹ Ngô không tin lời của cô ấy, cảm thấy cô ấy cũng đứng về phía người nhà họ Thẩm.

“Tuy con yêu Thẩm Vũ Hoành.” Ngô Tiểu Mạn không phủ nhận: “Nhưng ở trong lòng con, đương nhiên mẹ quan trọng hơn, hôm nay nhà họ Thẩm bọn họ dám đối đãi với mẹ như vậy, sao con có thể nhịn được?”

“Còn giả vờ!” Mẹ Ngô vẫn không tin, Ngô Tiểu Mạn yêu Thẩm Vũ Hoành cỡ nào, theo đuổi anh ấy bao lâu, người làm mẹ như bà ta vẫn biết: “Cho dù con thật sự đi đề nghị ly hôn với Thẩm Vũ Hoành, nó sẽ đồng ý sao? Tới lúc đó nó nói hai câu lọt tai, con lại cun cút chạy theo phía sau m.ô.n.g nó chứ gì?”

“Mẹ yên tâm, lần này anh ấy nhất định sẽ đồng ý.” Ngô Tiểu Mạn nói.

???

Mẹ Ngô nhíu mày.

“Chắc mẹ không biết nhỉ? Người nhà họ Thẩm yêu thương nhất, sủng ái nhất chính là Thẩm Y Y, có thể nói Thẩm Y Y ở nhà họ Thẩm là muốn sao tuyệt đối không cho trăng, muốn trăng tuyệt đối không cho sao.” Ngô Tiểu Mạn nói, để biểu hiện cùng chung mối thù với mẹ cô ấy, cô ấy còn đặc biệt gọi đầy đủ tên Thẩm Y Y: “Con với Thẩm Y Y xuất hiện mâu thuẫn, nếu em ấy không thích người chị dâu là con, muốn chúng con ly hôn, mẹ cảm thấy người nhà họ Thẩm sẽ không cho chúng con ly hôn sao?”

Mẹ Ngô cảm thấy ly kỳ: “Con lừa mẹ cũng tìm một lý do tốt một chút chứ, con coi mẹ là đồ ngốc, hay là cảm thấy người nhà họ Thẩm không có não? Dù có thương Thẩm Y Y mấy cũng không thương đến như vậy, Thẩm Y Y hi vọng các con ly hôn liền bảo các con ly hôn, coi hôn nhân là trò đùa sao?”

Ngô Tiểu Mạn cũng không hoảng, tiếp tục nói: “Mẹ không rõ nguyên do cho nên mới nói như vậy, nhưng sự thật chính là như vậy! Là chính miệng Thẩm Vũ Hoành nói với con, người mà nhà họ sủng ái nhất chính là Thẩm Y Y, người anh ấy thương yêu nhất cũng là người em gái Thẩm Y Y này, còn người khác, chắc mẹ cũng có thể cảm nhận được, trước đây mẹ âm dương quái khí với người nhà họ…”

Mẹ Ngô trừng mắt, Ngô Tiểu Mạn sửa lời: “Trước đây mẹ đưa ra yêu cầu gì, họ đều đáp ứng, cho dù là khi có ý kiến khác với mẹ, cũng sẽ lấy ý kiến của mẹ làm đầu, phát giác mẹ không vui, còn sẽ dỗ dành mẹ.

Nhưng Thẩm Y Y vừa quay về, có phải họ đều không quan tâm tới mẹ không? Toàn bộ đều ngó lơ sự ấm ức của mẹ, ngược lại đi dỗ dành Thẩm Y Y?”

“...” Mẹ Thẩm hồi vị lại, thật sự là như vậy! Nhưng bà ta không muốn thừa nhận, muốn nói gì đó…

Ai biết Ngô Tiểu Mạn càng nói càng “phẫn nộ”, quay đầu đi: “Không được, con không nhịn nổi cục tức này, thế mà lại đối đãi với mẹ con như vậy, quá quá đáng, con phải ly hôn với Thẩm Vũ Hoành!”

“Ể?” Mẹ Ngô muốn kéo cô ấy lại, lại chần chừ, giống như vẫn đang nghi ngờ Ngô Tiểu Mạn chỉ là đóng kịch, muốn xem thử cô ấy có phải đang nói dối dỗ bà ta không.

Ngô Tiểu Mạn vừa đi vừa chú ý tới động tĩnh của bà ta, thấy bà ta thế mà không đuổi theo, lại dừng lại: “Không được, con không thể tùy tiện ly hôn như vậy!”

Nhìn thấy Ngô Tiểu Mạn muốn mở cửa đi ra, mẹ Ngô gấp gáp đang muốn đi lên kéo Ngô Tiểu Mạn lại – tuy bà ta vẫn luôn soi mói nhà họ Thẩm, nhưng nói thế nào Ngô Tiểu Mạn cũng đã gả tới nhà họ Thẩm, còn sinh một đứa con trai.

Mẹ Ngô là người phụ nữ truyền thống, bảo thủ từ trong xương cốt, cảm thấy nếu phụ nữ đã kết hôn thì gả gà theo gà gả chó theo chó, sống hết cả đời.

Nếu ly hôn, sẽ bị người khác coi thường.

Kết quả lại nhìn thấy Ngô Tiểu Mạn dừng lại, lập tức lại cảm thấy vừa nãy cô ấy nói dối gạt mình, tức giận.

Nhưng bà ta còn chưa nói gì, lại nghe Ngô Tiểu Mạn lo lắng nói: “Nếu con cứ ly hôn như vậy, người nhà họ Thẩm tuyệt đối sẽ không cho Thành Thành cho con.”

Lửa giận trong lòng mẹ Ngô lập tức tắt lụi, Ngô Tiểu Mạn đã đi tới trước mặt bà ta, kéo tay bà ta: “Mẹ, phải làm sao? Thành Thành là do con mang thai mười tháng sinh ra, con không thể mất đi thằng bé… Phải rồi, chức quan của cha không phải rất lợi hại sao? Mẹ, hay là mẹ đi nói với cha, bảo ông ấy tới nói với nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm không dám đắc tội với cha nhỉ?”

Mẹ Ngô: “...”

Trên mặt có hơi ngượng ngập, giọng nói giống như muỗi nhắc nhở: “Cha con chỉ là doanh trưởng…” Phía trên nhà họ Thẩm còn có một ông nội làm tướng quân, tuy đã lui xuống, nhưng mối quan hệ vẫn có.

Ngô Tiểu Mạn cắn môi dưới, sợ mình cười ra tiếng: “Vậy phải làm sao? Mẹ…”

“Vậy, vậy…” Mẹ Ngô cho rằng Ngô Tiểu Mạn làm thật, vội nói: “Vậy thì không ly hôn nữa, ha?”

“Không được.” Lúc này tới phiên Ngô Tiểu Mạn không chịu thôi: “Con không ưa họ đối xử với mẹ như vậy!”

“...” Mẹ Ngô có hơi ngượng ngập, nhìn Ngô Tiểu Mạn, một lúc sau mới không tình nguyện nói: “Thực ra, là mẹ có hơi quậy vô lý.”

“Cho dù mẹ vô lý, họ cũng không thể đối xử với mẹ như vậy!” Ngô Tiểu Mạn “bất mãn”: “Thế này thật sự khiến con rất tức giận!”

Khoảnh khắc này khiến mẹ Ngô thoải mái.

Người chính là như vậy, cho dù biết mình sai, là mình vô lý, nhưng có đôi lúc mang lòng tự tôn đáng thương đó của mình không muốn thừa nhận, nhưng một khi có người đứng về phía mình, bà ta lại thoải mái.

Nói: “Tiểu Mạn, con không thể manh động, đi đề nghị ly hôn với Vũ Hoành, nó đối xử với con rất tốt.”

“Nhưng không phải mẹ nói, điều kiện gia đình anh ấy không tốt sao? Bây giờ Thẩm Y Y còn dẫn cả nhà em ấy quay về, với mức độ yêu thương em gái của Vũ Hoành, chưa biết chừng sau này đều cần Vũ Hoành nuôi!” Ngô Tiểu Mạn không tình nguyện nói.

“Chắc không đâu.” Mẹ Ngô nói nhỏ: “Hình như gia đình Thẩm Y Y quả thực rất có tiền…”

Ngô Tiểu Mạn: “Nhưng không phải mẹ nói họ lăn lộn chợ đen sao? Lỡ như sau này liên lụy con thì sao?”

“Chắc không phải.” Mẹ Ngô cười ngượng: “Chắc là trước đây chồng nó gom góp ở đội vận chuyển, hơn nữa không phải nó thi đại học đạt thủ khoa sao? Con trai nó còn thông minh như thế, chắc chắn đã được thưởng không ít tiền.”

“Vậy sao?” Ngô Tiểu Mạn tỏ ra hoài nghi, lại hỏi: “Vậy nếu em ấy hết tiền, tìm con mượn tiền thì phải làm sao?”

“Vậy thì cho mượn thôi!” Mẹ Ngô tỏ vẻ ‘sao con lại ngốc rồi?’: “Nó không chỉ có thể đỗ thủ khoa, con trai nó mười tuổi đã có thể đỗ đại học, sau này nhà nó thế nào cũng sẽ không thua kém tới đâu, nói không chừng còn sẽ bay vút lên, giúp đỡ con nữa, con còn sợ chúng sẽ không trả được?”

“...” Ngô Tiểu Mạn nhịn cười: “Vậy nếu em ấy lại nảy sinh xung đột vowiis mẹ…”

“Chắc không đâu?” Mẹ Ngô nghĩ tới cảnh trên bàn ăn vừa nãy, còn có chút thiếu tự nhiên.

Đương nhiên bà ta cũng biết là mình cảm thấy nhà Thẩm Y Y sẽ liên lụy con gái mới tỏ thái độ với Thẩm Y Y, Thẩm Y Y từ đầu tới cuối đều không chủ động trêu chọc tới bà ta gì.

Nhưng bảo bà ta thừa nhận, đương nhiên là không thể nào, cự nự nói: “Nếu còn xảy ra xung đột, mẹ nhường nó một chút là được rồi.”

Ngô Tiểu Mạn suýt chút bật cười, lớn như vậy, cô ấy chưa từng thấy có một người có thể khiến mẹ cô ấy chịu thua, trước đây khi phát giác mẹ cô ấy luôn âm dương quái khí với người nhà họ Thẩm, cô ấy nghĩ hết cách cũng không thể khiến mẹ mình dừng lại, mỗi lần mẹ cô ấy đều qua loa, ỷ người nhà họ Thẩm nhún nhường bà ta, ngược lại càng thêm quá đáng.

Vẫn luôn khiến cô ấy khổ não, sợ có một ngày hai nhà xung đột tới mức không thể giải quyết, cô ấy với Thẩm Vũ Hoành phải làm sao?

Không ngờ đưa cô út của cô ấy ra, thật sự có hiệu quả!

Cô út cô ấy quả nhiên là phúc tinh của cô ấy ~

Ngô Tiểu Mạn tỏ vẻ “buồn bã” kéo tay mẹ cô ấy: “Nhưng, mẹ, thế này khiến mẹ chịu ấm ức quá rồi, hay là con vẫn nên ly hôn với Vũ Hoành…”

“Nghĩ gì vậy chứ?” Mẹ Ngô vội vàng ngăn cô ấy lại: “Con đã kết hôn với Vũ Hoành rồi, con cũng có rồi, đừng có cả ngày nói ly hôn ly hôn, phụ nữ ly hôn sẽ bị người ta chê cười!

Hơn nữa, ly hôn rồi, đi đâu tìm người đàn ông tốt như Vũ Hoành? Bây giờ đàn ông có thể đưa tiền cho mình cho vợ không nhiều, con phải trân quý!”

“Ồ…” Ngô Tiểu Mạn lén lút nhếch môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.