Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 262



Lúc này, tiếng chuông vào học đã vang rồi, Hàn Nhất Minh kéo bạn học của anh ta, nói với Thẩm Y Y một câu "Tạm biệt chị Y Y", nhanh chóng chạy đi.

Thẩm Y Y về chỗ ngồi, nhắm mắt làm ngơ với ánh mắt bạn cùng lớp nhìn sang.

Buổi sáng Thẩm Y Y vừa bởi vì mỹ mạo mà nổi tiếng khắp học viện, hấp dẫn một đợt “trái tim” thiếu nam, buổi chiều cô nói mình đã kết hôn sinh con, lại gây nên không ít nghị luận sôi nổi, “trái tim” của bọn con trai đã đồng loạt vỡ nát.

Buổi chiều, Thẩm Y Y tan học về nhà, biết Nhị Bảo, Tiểu Bảo đều đăng ký thuận lợi, rất vui vẻ. Tối đó đã làm một bàn đồ ăn thịnh soạn với Lý Thâm, người một nhà ngồi bên nhau vừa ăn cơm vừa đùa giỡn.

Thẩm Y Y và Đại Bảo nói giản lược cuộc sống đại học hôm nay, Tiểu Bảo nghe thế thì vô cùng khát khao, nói thẳng muốn thi đậu Bắc Đại giống như mẹ và anh cả. Nhị Bảo không cam lòng yếu thế, nói mình nhất định phải cố gắng thi đậu trường quân đội!

Hai anh em này chính là một đôi hoan hỉ oan gia, nói một hồi không biết tại sao lại cãi vã, Nhị Bảo nói Tiểu Bảo quá ham chơi, kết giao tùm lum bạn bè, Tiểu Bảo nói Nhị Bảo học tập không đủ nghiêm túc, bạo lực này kia kia nọ.

Những người khác đã không cảm thấy kinh ngạc rồi, không ai để ý tới bọn họ.

Tiểu Bối bưng chén cơm, bỗng nhiên lên tiếng: "Tiểu Bối cũng muốn đi “bọc”."

"Em không muốn.” Nhị Bảo gắp cái đùi gà cho Tiểu Bối: “Đi học không có gì vui, học thuộc cái này học thuộc cái kia, quá phí đầu óc, nếu không phải vào trường quân đội, anh sẽ không muốn đi...Xít."

Nhị Bảo rút tay về, nhe răng trợn mắt nhìn về phía cha cậu bé: “Bố lại đánh con!"

"Chớ nói lung tung với em gái.” Lý Thâm liếc cậu bé, cúi đầu nói với Tiểu Bối: “Đi học rất vui, nhưng Tiểu Bối còn nhỏ, chờ Tiểu Bối lớn hơn chút bố mẹ sẽ đưa Tiểu Bối đi."

"Dạ ba.” Tiểu Bối cái hiểu cái không gật đầu.

Thẩm Y Y thấy dáng vẻ Nhị Bảo ấm ức, gắp một cái đùi gà khác cho cậu bé.

"Cảm ơn mẹ.” Vẻ mặt Nhị Bảo cảm động, cảm thấy trong cái nhà này chỉ có mẹ cậu bé là đối xử với cậu bé tốt nhất!

Ý nghĩ này vừa ra đời đã nghe mẹ nói: “Trường cấp hai trong thủ đô là phải học tiếng Anh!”

"Cho nên?" Nhị Bảo có dự cảm không lành.

"Cho nên đêm nay chúng ta sẽ bắt đầu học tiếng Anh nhé!" Thẩm Y Y cười tủm tỉm nói tiếp.

Nhị Bảo: "..."

Quả thật, cơm nước xong xuôi, Thẩm Y Y đã bắt đầu dạy Nhị Bảo tiếng Anh.

Nhị Bảo nhìn kiểu chữ tiếng Anh cong cong nghiêng nghiêng, hoa mắt... Cảm thấy đây quả thực là không phải dành cho người học!

"Thế này khó quá rồi đó?" Nhị Bảo oán trách một tiếng, trong lúc vô tình nhìn thấy dường như cha cậu bé cũng đang học, hiếu kì nhìn sang, phát hiện cha cậu bé đang đọc thầm phát âm.

"Bố, bố biết?" Nhị Bảo kinh ngạc hỏi.

Lý Thâm liếc nhìn cậu bé: “Cái này có gì khó?"

Nhị Bảo: “!!!”

"Con không tin.” Nhị Bảo một mực chắc chắn, mang sách của mình tới bảo cha học thuộc cho cậu bé xem.

Lý Thâm nhìn dáng vẻ cậu bé nhận định mình ngu giống như cậu bé, cười khẩy một tiếng, học thuộc.

Phát âm có chất giọng trầm thấp, trôi chảy khiến Nhị Bảo hơi ngu ngơ, quay đầu nhìn về phía mẹ cậu bé, muốn xin xác minh với mẹ là cha có đọc đúng không!

Thẩm Y Y nhướng mày khẳng định nhẹ gật đầu.

Nhị Bảo không muốn tin, cảm thấy chắc chắn là trùng hợp, bảo mẹ cậu bé dạy cậu bé và cha vài câu hội thoại ngắn, xem ai nhớ nhanh hơn ai.

Nhị Bảo để chứng minh mình, rất cố gắng rất nghiêm túc, nhưng cậu bé càng muốn nhớ nhanh thì càng không nhớ được.

Cuối cùng, cha cậu bé đã có thể nói trôi chảy, cậu bé mới chỉ có thể nhìn sách đọc.

"..." Nhị Bảo không muốn tin sự thật tàn khốc này, lay cha mình hỏi: "Cha, trước kia có phải cha từng học rồi không?"

"Trước kia tiếng cha học là tiếng Nga!" Lý Thâm lạnh nhạt tuyên bố chân tướng tàn khốc!

Nhị Bảo: "..."

r

"Con sẽ không ngay cả cha cũng không bằng chứ?" Lý Thâm nhìn cậu bé.

"Đương nhiên sẽ không!" Nhị Bảo lập tức phản bác, cậu bé luôn luôn là một kẻ có tính tình hiếu thắng, sao có thể nhanh như vậy đã để mình nhận thua.

"Được.” Lý Thâm sửa sang lại trang giấy, gật đầu: “Về sau cha với con học chung, chúng ta tranh tài xem ai học tốt hơn."

“Được!" Nhị Bảo bị ép đồng ý “lời hẹn chiến” này, đồng thời bị cha khiêu khích ý chí chiến đấu sục sôi: “Con nhất định sẽ không học kém hơn cha!"

"Cha sẽ chờ mà xem.” Lý Thâm nói, nhìn vợ anh, Thẩm Y Y chớp mắt, giơ ngón tay cái.

Lý Thâm mỉm cười.

Kết thúc buổi dạy học là chín giờ rưỡi tối, hai vợ chồng về phòng, Thẩm Y Y vừa nằm xuống, Lý Thâm đã ôm lên, hôn một hồi.

Thẩm Y Y tìm một tư thế thoải mái ở trong lòng anh, ngợi khen: "Vì để cho Nhị Bảo nghiêm túc học tiếng Anh mà cũng học được cách giở thủ đoạn nhỉ!"

"Cũng không có hoàn toàn là vì con.” Lý Thâm tựa ở cổ của cô, nói: “Anh thật sự cũng muốn học."

Thẩm Y Y nghiêng đầu nhìn anh.

Lý Thâm gật đầu với cô, lại ôm cô vào trong lòng, nhỏ giọng nói: “Em và những đứa nhỏ giỏi giang thế, anh đâu thể kéo chân sau của các em được?"

Đại Bảo, Nhị Bảo thì không cần nói, thiên phú Đại Bảo cao, chịu cố gắng, tuổi còn nhỏ đã thi đậu Bắc Đại, mặc dù Nhị Bảo trông không đứng đắn, nhưng có mục tiêu, đủ ý chí, dốc lòng muốn thi vào trường quân đội. Hai đứa nhỏ trông không quá ưu việt. Chủ yếu là vợ anh, không chỉ có muôn tỷ vật tư lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn bên trong không gian, dáng dấp còn đẹp, có học thức lại độc lập thông minh, hơn nữa có ánh mắt và tư tưởng vượt xa thời đại này... Cô vợ quá ưu tú, nếu như Lý Thâm không nghĩ biện pháp đuổi theo thì sẽ bị bỏ lại phía sau rất xa.

Không cần Lý Thâm nói quá rõ, Thẩm Y Y đã nghe hiểu ý anh.

Mặc dù có phần thực tế, nhưng đúng là sự thật.

Thẩm Y Y yêu Lý Thâm, Lý Thâm cũng yêu cô, nhưng tình yêu không phải là tất cả trong cuộc sống, nếu như không có cách nào cam đoan hai người cùng tiến bộ, có yêu nhau hơn nữa cũng sẽ bị cuộc sống tầm thường mài mòn hết nhiệt tình.

Thẩm Y Y ôm anh: “Vậy em giúp anh!"

"Cảm ơn vợ.” Lý Thâm cười, hôn xuống.

Một lát sau, Lý Thâm rời giường tắt đèn.

...

Qua vài ngày nữa, tiểu học, trung học cơ sở cũng khai giảng, Nhị Bảo và Tiểu Bảo cũng phải đi học.

Bây giờ Tiểu Bảo còn bị hành hạ hơn Nhị Bảo, đã kết giao với một đám bạn xấu chơi bời lêu lỏng, mỗi ngày đều chơi đến khuya mới về nhà. Có điều về phương diện học tập của cậu bé thì không có để Thẩm Y Y lo lắng, mỗi kỳ thi đều giữ vững năm thứ hạng đầu.

Thẩm Y Y và Lý Thâm đều không phải là phụ huynh nhất định phải yêu cầu con cái thi được hạng nhất, về thành tích này của Tiểu Bảo, Lý Thâm và Thẩm Y Y đều rất thỏa mãn, rất hài lòng.

Chủ yếu là mỗi ngày Tiểu Bảo đi ra ngoài chơi cái gì...

Lý Thâm và Thẩm Y Y quan sát một hồi, sau khi phát hiện cậu bé chơi thì chơi, nhưng đều là những trò chơi trẻ con chơi thì không có gò ép cậu bé nữa.

Trái lại là Nhị Bảo, sau khi vào thủ đô, có thể là bởi vì đám Hà Vệ Đông không có ở đây, cậu bé tìm không thấy những người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với cậu bé; cũng có thể là cám dỗ của trường quân đội quá lớn, tính ham chơi đã bỏ bớt không ít, ngày càng nỗ lực ở phương diện học hành.

Về phần Lý Thâm mỗi ngày ở nhà chăm Tiểu Bối cũng không có nhàn rỗi.

Bữa sáng là mấy đứa nhỏ làm, cơm trưa cơm tối gần như đã thành công việc của canh. Có đôi khi Thẩm Y Y và Đại Bảo tan học sớm cũng sẽ giúp đỡ làm chung.

Sau đầu xuân, anh dẫn Tiểu Bối cuốc mảnh đất ở sân sau, trồng rau.

Vợ anh tương đối truy cầu chất lượng cuộc sống, anh dành thời gian. Dựa theo trí nhớ bố trí từng chút từng chút trong nhà thành phong cách căn nhà ở thôn Thanh Thủy.

Khi nhàn rỗi, anh sẽ dắt Tiểu Bối đạp xe đạp đi dạo xung quanh hoặc là ngồi xe buýt vào trong thành phố tản bộ, có thời gian cũng sẽ trở về thăm cha Thẩm, mẹ Thẩm. Lúc không có chuyện làm, anh sẽ học tiếng Anh, hoặc là đọc sách giáo khoa của vợ.

Anh vốn dĩ đã cảm thấy rất hứng thú với phương diện kinh doanh, chuyên ngành kinh tế Thẩm Y Y học cũng dính tới phương diện này, anh đọc say sưa.

Gặp phải chỗ nào không hiểu sẽ chờ Thẩm Y Y trở về, anh sẽ hỏi cô.

Lý Thâm không ngu ngốc, rất nhiều thứ chỉ giảng một lần là hiểu, trí nhớ, sức hiểu biết tốt hơn Nhị Bảo.

Thẩm Y Y thấy thế, cô đã dựa vào trình độ của anh để sưu tập không ít sách kinh doanh về cho anh.

Cứ như vậy, sinh hoạt một nhà Thẩm Y Y ở thủ đô đã đi vào quỹ đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.