Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 267



Nhìn thấy bọn họ đều sững lại, Lưu Kiến Cương lúng túng đôi bàn tay xoa xoa vào nhau: “Có phải rất dở không?"

Thẩm Y Y không quen anh ấy, không tiện quá thẳng thắn, nhìn thoáng qua Lý Thâm.

Lý Thâm dứt khoát ăn ngay nói thật: “Không dở, nhưng cũng không ngon.”

Lưu Kiến Cương hơi hụt hẫng: “Ài, thật ra tôi cũng biết không ngon lành gì, sạp hàng khác nhiều người như vậy, mà chỗ tôi thì..."

Giọng điệu của anh ấy rất hụt hẫng, Thẩm Y Y rũ mắt nhìn bánh bao, mặc dù hương vị chẳng ra sao cả, bề ngoài cũng bình thường, nhưng bánh bao này da mỏng thịt dày, nhân bánh rất đầy rất nhiều. Lại nhìn bên trên xe đẩy nhỏ của anh ấy viết mấy chữ nhỏ cong vẹo “bánh bao 8 xu/ cái, không cần phiếu”, giá này rẻ hơn tiệm cơm quốc doanh hai đồng.

Nhìn ra Lưu Kiến Cương là người phúc hậu, hơn nữa còn là một người đặc biệt phúc hậu!

"Cậu có thể bán cái khác mà.” Thẩm Y Y nói.

"Thật ra...” Lưu Kiến Cương hơi khó khăn nói: "Trước lúc bán bánh bao, em đã bán bánh nướng, tào phớ, cháo... các loại rồi...”

Thẩm Y Y: "..."

Lưu Kiến Cương nhìn khác quầy hàng nhỏ khác, tiếp tục buồn bã nói: "Mà hiện tại người làm cái này, phần lớn đều là mua để ăn..."

Thẩm Y Y sáng tỏ.

Bây giờ kinh tế cá thể vừa mới ngoi đầu lên, “thức ăn ngon" là sản phẩm có chi phí thấp nhất, là cơ hội làm ăn người bình thường có thể nhìn thấy rõ nhất, những mặt hàng buôn bán khác... Gần như không có người nào dám mạo hiểm, dù sao bây giờ có thể người theo nghề này, phần lớn đều là một vài người cần dùng tiền gấp.

"Làm món ngon thì cần chút hoa tay, hiện tại em chắc chắn là không được.” Lưu Kiến Cương thở dài: “Cho nên em cũng dự định làm hết hôm nay sẽ nghỉ."

"Chỉ là, anh Thâm, chị dâu, số tiền em thiếu các anh chị có lẽ phải trả chậm chút..." Lưu Kiến Cương ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thâm, Thẩm Y Y, biểu cảm hơi ngượng ngùng.

Lý Thâm không thèm để ý cái này: “Không sao cả.”

"Chờ cậu có tiền rồi trả, không cần phải gấp.” Thẩm Y Y cũng nói, đối với người trung hậu như Lưu Kiến Cương, cô rất bằng lòng hỗ trợ một tay.

"Cám ơn anh chị.” Lưu Kiến Cương cảm kích nói.

"Về sau cậu có tính toán gì?" Lý Thâm đổi chủ đề.

"Vẫn chưa biết.” Lưu Kiến Cương cũng rất mơ hồ, anh ấy không sợ khổ không sợ mệt, chỉ cần có công việc thì anh ấy sẽ bằng lòng làm, thế nhưng từ sau khi ra ngoài, không có đơn vị nào chấp nhận anh ấy, thậm chí đi trên đường, người khác biết chuyện của anh ấy đều nhượng bộ lui binh với anh ấy.

Việc có thể làm chính là "đầu cơ trục lợi" rồi, bất đắc dĩ nói: "Có lẽ trở về luyện thêm tay nghề rồi tiếp tục làm nữa!”

Lý Thâm và Thẩm Y Y gật đầu.

Lưu Kiến Cương cho là bọn họ là đang lo lắng cho anh ấy, lại bồi thêm một câu: “Yên tâm, em sẽ đi tìm anh em của em, bọn họ đều có tình huống giống như em, mọi người cùng nhau nghĩ cách, chung quy sẽ không c.h.ế.t đói."

"Cậu có rất nhiều anh em à?" Thẩm Y Y hỏi.

"Có hai, ba người..." Lưu Kiến Cương chần chờ nói, nhìn Lý Thâm, vẫn nói: "Bọn họ giống em… đều từ trong đó bước ra.”

Nói xong, vẻ mặt anh ấy căng thẳng nhìn chằm chằm Lý Thâm và Thẩm Y Y, sợ sẽ nhìn ra sự chán ghét và sợ hãi trên mặt bọn họ.

Nhưng mà...Không có!

Vẻ mặt Lý Thâm, Thẩm Y Y tự nhiên, không có bởi vì bọn họ đã từng ngồi tù mà kỳ thị bọn họ!

Lưu Kiến Cương thở dài một hơi, một giây sau đã mỉm cười, vì mình có thể biết bọn họ.

Thẩm Y Y như có điều suy nghĩ, một ý nghĩ đã lờ mờ xuất hiện trong đầu cô, nhưng cũng không rõ ràng.

Lý Thâm cũng không nói thêm cái gì.

Mặc dù hương vị bánh bao Lưu Kiến Cương chẳng ra sao cả, nhưng hai vợ chồng vẫn rất nể mặt mà ăn hết.

Trước khi đi, Thẩm Y Y thừa dịp Lưu Kiến Cương không chú ý, nhét tiền vào trong bao vải trên xe đẩy nhỏ của Lưu Kiến Cương, sau đó đi với Lý Thâm.

Lúc đầu Lưu Kiến Cương muốn gói mấy cái bánh bao để bọn họ mang về, nhưng ngẫm lại hương vị bánh bao, đã thôi. Sau khi dõi mắt nhìn bọn họ rời đi, anh ấy cũng chuẩn bị dọn quán trở về. Chỉ là anh ấy vừa mở túi đã thấy bên trong có một đồng, nhớ tới vừa rồi hình như Thẩm Y Y có từng tới gần đây, anh ấy vội vàng ngẩng đầu, gọi Lý Thâm và Thẩm Y Y lại: “Anh Thâm, chị dâu..."

Lý Thâm vẫy tay với anh ấy, kéo vợ anh đi không quay đầu lại.

Mặc dù bây giờ trên đường không có hồng vệ binh đi tuần, nhưng trước mặt Lưu Kiến Cương còn có xe đẩy nhỏ khác, sợ gây chú ý quá lớn sẽ dẫn tới quá nhiều ánh mắt, chỉ có thể nhận tiền trước.

Thẩm Y Y và Lý Thâm đã ăn, nhưng Tiểu Bảo và Tiểu Bối vẫn chưa ăn, hai người cũng không có ý định mua gói thức ăn ở ven đường, bèn đi một chuyến đến tiệm cơm quốc doanh, mua một phần cháo thịt và một phần bún xào thêm hai cái bánh bao và hai chén sữa đậu nành. Sau đó trở về.

Trong nhà, Tiểu Bảo và Tiểu Bối đã tỉnh, đang trong sân.

"Anh út, ở đây cũng muốn được tết b.í.m tóc, còn có chỗ này cũng muốn nữa.” Tiểu Bối ngồi ngay ngắn ở trên chiếc ghế đẩu nhỏ, hai đầu gối khép chặt, lưng nho nhỏ thẳng tắp, trên tay cầm một tấm gương, thông qua tấm gương chỉ huy anh út của cô bé giúp cô bé tết b.í.m tóc.

Tiểu Bảo đứng ở sau lưng cô bé, cầm tóc Tiểu Bối trong tay, đang dựa theo chỉ thị của cô bé tết b.í.m tóc, nhưng tay của cậu bé có chút vụng về, tóm được một túm khóc, một túm tóc khác lại rơi mất, cậu bé sốt ruột tới mức trên cái mũi đã toát mồ hôi.

Cuối cùng dựa theo yêu cầu Tiểu Bối tết xong, lại cảm thấy hơi loạn, hơn nữa cậu bé cảm thấy kiểu tóc này không đẹp, hành động dứt khoát phá hủy, rồi nói: “Anh cảm thấy kiểu tóc này không đẹp, để anh út tết cho em kiểu khác đẹp hơn nhé.”

"Nhưng mà “dem” muốn hai b.í.m tóc.” Tiểu Bối nói, hiện tại cô bé đã ba tuổi rồi, đã sơ bộ tự tạo thẩm mỹ riêng mình, chỉ muốn kiểu tóc mình cảm thấy đẹp, cho là anh út của cô bé sẽ không tết theo ý cô bé, bèn nói: "Hay là để “dem cự” làm nhé?”

Tiểu Bảo không nghe rõ, cái trán đã bị nắng nóng chiếu đổ mồ hôi, cậu bé bèn buông tóc của em gái xuống, lau mồ hôi trước.

Tiểu Bối còn tưởng rằng anh út đồng ý để tự cô bé tết tóc rồi, ngón tay nhỏ ngắn lập tức vươn ra đằng sau.

"Ôi chao, em làm rối rồi.” Tiểu Bảo hô, lại nắm tóc Tiểu Bối vào trong tay lần nữa.

Tiểu Bối chỉ đành buông ra, để anh út của mình tiếp tục tết kiểu tóc mà cô bé muốn, chỉ là khuôn mặt nhỏ đáng yêu, mềm nhũn không hiểu sao lại tỏ vẻ “kiếp này coi như bỏ”.

Tiểu Bảo kiên định nghĩ là chỉ cần mình tết rồi, khẳng định em gái sẽ thích, cho nên kiên quyết không buông tóc của em gái, lại tết thật lâu.

Ánh nắng dần dần chói mắt.

Bởi vì không phải kiểu tóc Tiểu Bối thích cho nên Tiểu Bối cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn, uất ức nói: "Anh út xong chưa? Anh đã tết rất lâu rồi..."

"Sắp rồi sắp rồi, đừng sốt ruột.” Tiểu Bảo không để ý nói, dỗ dành Tiểu Bối: “Em chờ chút, anh út nhất định có thể tết cho em một kiểu tóc xinh đẹp nhất nhất nhất thế giới."

Tiểu Bối còn có thể nói cái gì? Cô bé ngáp một cái, buồn ngủ quá đi.

Vừa mở mắt, ngay lập tức thấy bố mẹ cô bé đã trở về rồi, mừng rỡ, bỗng nhiên đứng lên, Tiểu Bảo giật nảy mình, vì không để kéo đau Tiểu Bối, cậu bé chỉ có thể buông tay.

"“Bổ ơi” “mé ơi”.” Tiểu Bối chạy về phía Lý Thâm, Thẩm Y Y.

"Ôi, lại rối rồi.” Tiểu Bảo kêu lên, muốn tóm cô bé lại.

Tiểu Bối không để ý tới cậu bé, chân nhỏ cũn cỡn chạy thật nhanh về phía cha mẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.