Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 296



"Các con mới là người một nhà, các con mới là anh em ruột! Tốt, tốt!" Mẹ Lý tức giận mặt đỏ rần, ngay trước mặt hai đôi vợ chồng anh cả và em ba đang băn khoăn, nói: "Không phải các con muốn đi thủ đô sao? Vậy đến thị trấn nhặt rác một lần đi!”

"Mẹ, tại sao mẹ muốn làm khó xử chúng con như thế?" Giang Ái Linh lại ra cửa, bởi vì hiện tại nhà anh cả đứng ở bên bọn họ, cô ta đã có tự tin, thái độ của cô ta cũng trở nên lẽ thẳng khí hùng, lầu bầu nói: "Một nhà anh rể và Trần Cường cùng anh hai đến thủ đô, không cần phải đi nhặt rác, thậm chí hôm qua anh Thâm còn xào cho Trần Cường một dĩa thịt bò, tại sao đối xử với chúng con thì như vậy..."

Đằng sau cô ta không nói, nhưng lời chưa hết nhưng tất cả mọi người đã hiểu, Lý Tam Hoành phẫn uất, Hà Chiêu Đệ tán đồng.

Lý Đại Bân vẫn nhíu chặt lông mày, nhìn Hà Chiêu Đệ, há miệng: “Vợ, nếu không, chúng ta vẫn nên ở nhà trồng..."

Hà Chiêu Đệ đổi tư thế vịn cửa, sắc mặt bởi vì sinh con mà suy yếu đến mức trắng nhợt, Lý Đại Bân nhè nhẹ lắc đầu. Nếu như hôm nay không phải Lý Tam Hoành và Giang Ái Linh nói ra, có lẽ cô ấy sẽ không muốn đi đến thủ đô theo gia đình Thẩm Y Y.

Đặc biệt là sắp áp dụng giao khoán tới hộ rồi, rất nhanh sau đó bọn họ sẽ có thể có được quyền sử dụng đất thuộc về mình, chỉ cần bọn họ đủ cố gắng đủ chăm chỉ, khẳng định cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt!

Nhưng Lý Tam Hoành, Giang Ái Linh đã nhắc đến!

Hà Chiêu Đệ là người từng hưởng lợi ích từ Thẩm Y Y, công việc của Đại Hoa, còn có những thực phẩm ngày thường gửi về!

Cho nên, trực giác của cô ấy là đi theo Thẩm Y Y, cuộc sống sẽ tốt hơn bọn họ ở nhà làm ruộng rất nhiều! Đặc biệt là cô ấy lại sinh một đứa con trai rồi, cô ấy phải dự định cho ngày sau!

Mẹ Lý cũng nhìn thấy hành vi của Lý Đại Bân và Hà Chiêu Đệ, không ngờ Lý Đại Bân vậy mà dễ dàng như vậy đã nghe lời Hà Chiêu Đệ, cực kỳ tức giận.

"Thật là náo nhiệt!" Giọng Thẩm Y Y truyền tới.

Ánh mắt của mọi người lập tức dời sang, chỉ thấy Thẩm Y Y dẫn theo một đám nhóc củ cải trắng đứng ở cổng, không biết đã nghe bao lâu. Ngoại trừ mấy đứa nhỏ của nhà anh cả và Tiểu Bối nhỏ nhất, ba đứa đứa bé Bảo đã nghe hiểu đang phẫn nộ nhìn bọn họ, Thẩm Y Y thì… cười nhẹ như không cười.

Đám người không biết làm sao, e sợ giây lát, ngay cả Lý Tam Hoành vừa rồi hùng hổ, hung dữ nhất cũng hơi không được tự nhiên rồi.

Anh ta cảm thấy may mắn là Lý Thâm chưa trở về!

Mẹ Lý nhìn thấy nụ cười của Thẩm Y Y, hơi luống cuống, tiến lên một bước: "Y Y..."

"Mẹ, mẹ khoan hẳn nói.” Thẩm Y Y không lạnh không nhạt nói một câu.

Mẹ Lý dừng lại, không khỏi cảm thấy nếu như bà dám nói chuyện, Thẩm Y Y sẽ ngay cả bà cũng dạy dỗ chung tại chỗ, thoáng cái hai cánh môi khép lại, tỏ vẻ mình tuyệt đối không nói chuyện.

"Muốn theo chúng tôi đến thủ đô?" Thẩm Y Y cười nhẹ.

Mọi người thấy cô thế này, lòng bàn chân hơi lạnh rồi.

Hà Chiêu Đệ nào dám nói chuyện, sợ hãi cười với Thẩm Y Y.

Lý Tam Hoành ho nhẹ một tiếng, né tránh.

Trong mấy người này, người muốn đi theo gia đình Thẩm Y Y đến thủ đô nhất chính là Giang Ái Linh, thấy Thẩm Y Y trở về, lúc đầu muốn để Hà Chiêu Đệ xông ra trước, không ngờ Hà Chiêu Đệ là người sợ trước nhất.

Biết không trông cậy vào Lý Tam Hoành được, Giang Ái Linh chỉ có thể tự kiên trì: "Chị hai,, không phải em muốn cái gì, nhưng mà bên Trần Cường mà cũng có thể đi theo anh chị đến thủ đô rồi, mà chúng em... dẫu sao cũng là người một nhà."

Giang Ái Linh biết mình không đủ sức lực, cho nên cô ta đã nhớ một câu nói, nói với Thẩm Y Y: "Người một nhà có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, gặp phải khó khăn trợ giúp lẫn nhau, nhưng mà người ngoài thì chưa chắc..."

Giang Ái Linh nói một cách "chân thành tha thiết", Thẩm Y Y nghe chỉ cười khẩy.

"Gặp phải khó khăn trợ giúp lẫn nhau?" Ngay cả Tiểu Bảo cũng không nhịn được rồi: "Chỉ sợ kẻ bỏ đá xuống giếng đầu tiên chính là thím!"

"Không..." Giang Ái Linh muốn giải thích.

"Đúng vậy!" Nhị Bảo còn nhớ rõ khi còn bé Giang Ái Linh trợ giúp Lý Thiết Trụ bắt nạt bọn nó: "Bà là đồ phụ nữ xấu xa, không cho phép bà đến thủ đô theo chúng tôi!”

Đại bảo lạnh nhạt: "Chúng tôi không chào đón bà!"

Mấy đứa nhỏ thay nhau ra trận, Giang Ái Linh sốt ruột đến độ mặt đã xanh rồi, nhìn Thẩm Y Y muốn giải thích, đã thấy vẻ mặt Thẩm Y Y đùa cợt nhìn cô ta: "Muốn theo chúng tôi đến thủ đô? Cô kiếm đâu ra mặt mũi lớn thế?"

"..." Giang Ái Linh ấp úng, kiên trì nói: "Một nhà Trần Cường đều đi, dù sao Tam Hoành cũng là em trai của anh hai..."

"Lý Tam Hoành mà muốn so với Cường à?" Thẩm Y Y không khách khí hỏi.

Khoảnh khắc này, mặt Lý Tam Hoành tựa như bị vỗ chan chát, anh ta xấu hổ chỉ ước có thể đào cái lỗ chui xuống ngay tại chỗ, anh ta không tiện quát tháo với Thẩm Y Y, chỉ có thể phẫn nộ nhìn về phía mẹ Lý: "Mẹ!"

Có ý muốn mẹ Lý đòi công đạo cho anh ta.

Lời này nếu như đặt ở tình huống mẹ Lý không mang Trần Cường, Chu Phong Thu so sánh với Lý Đại Bân, Lý Tam Hoành, có lẽ mẹ Lý sẽ nói một hai câu, nhưng bây giờ...

Thân là mẹ của Lý Thâm và Lý Tam Hoành, mẹ Lý cảm thấy cách Trần Cường đối xử với Lý Thâm, người như Lý Tam Hoành không thể so sánh được!

Thấy mẹ Lý không nói gì, Lý Tam Hoành và Giang Ái Linh trắng bệch cả mặt.

Trong chớp mắt này, Giang Ái Linh bỗng nhiên hiểu rõ rồi, bọn họ và Thẩm Y Y đã không có khả năng hòa thuận, cô ta cũng tuyệt đối không thể bắc cầu với cây cầu vàng là Thẩm Y Y!

Trù tính thời gian dài trở thành viển vông, Giang Ái Linh tức giận, cô ta xưa nay là người cô ta không chiếm được thì người khác cũng đừng hòng tốt hơn, lập tức châm ngòi quan hệ giữa nhà anh cả và Thẩm Y Y.

"Được, nhà em không đi, dù sao anh cả, chị dâu cũng phải đi chứ?" Giang Ái Linh ác ý nhìn Thẩm Y Y: "Anh cả, chị dâu đối xử với anh chị tốt như vậy, hiện tại các anh chị trở về rồi, ăn cũng là ăn bên chỗ bọn họ, hiện tại một nhà Trần Cường đều đi, anh cả, chị dâu lý nào không đi?"

Hà Chiêu Đệ không nói lời nào, lại mong đợi nhìn Thẩm Y Y.

Thẩm Y Y cười khẩy: “Rốt cuộc là ai ăn ai?”

Mặt Hà Chiêu Đệ tái đi, sau khi gia đình Thẩm Y Y đi thủ đô, đã thường xuyên gửi đồ trở về cho cha Lý, mẹ Lý. Bởi vì nguyên nhân cha Lý, mẹ Lý và bọn họ sống chung nên cô ấy cũng được chia một phần.

???

Giang Ái Linh không ngờ Thẩm Y Y thậm chí ngay cả nhà anh cả cũng không cho mặt mũi, cực kỳ bất ngờ.

"Vợ!" Bóng dáng cao lớn của Lý Thâm xuất hiện ở cửa ra vào, anh vừa mới trò chuyện với Trần Cường.

Vừa nhìn thấy Lý Thâm, hai bên gia đình anh cả, em ba rõ ràng có chút khiếp đảm, Lý Tam Hoành càng nhiều hơn, ho một tiếng, lặng lẽ đứng xa một chút.

Lý Thâm chú ý tới bầu không khí ở đây, điềm tĩnh nắm chặt tay vợ anh: "Sao đó?”

"Bọn họ muốn đến thủ đô theo chúng ta." Thẩm Y Y căm ghét nói.

Lý Thâm: "..." Ánh mắt quét một vòng.

Đám người không dám đối diện với ánh mắt của anh, đồng loạt né tránh.

Lý Thâm cong môi, thản nhiên nói: “Vợ, buổi tối hôm nay chuyển về bên chúng ta ăn đi? Mang nồi về!" Hiển nhiên, anh đã nghe được câu nói đó của Giang Ái Linh.

"Được.” Thẩm Y Y nói, dù sao cũng đó vạch mặt rồi, cô cũng không muốn giả vờ giả vịt nữa, nhìn về phía mẹ Lý: "Mẹ, mẹ thấy sao?"

"Chuyển!" Mẹ Lý nói, hai bên vạch mặt đến nước này, hoàn toàn không cần thiết lại tụ họp ăn cơm nữa.

Chỉ là không ngờ rằng bà ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng Hà Chiêu Đệ vẫn trở mặt với nhà thằng hai.

Bà hấp tấp đến phòng bếp: “Để mẹ xem đồ các con ở đâu, sau đó sẽ chuyển về cho các con hết!”

Sắc mặt Hà Chiêu Đệ lại là tái đi. Năm ngoái sau khi gia đình Thẩm Y Y đi, dụng cụ nấu ăn bên bọn họ đều chuyển về đây. Bởi vì chất lượng tốt, bọn họ đã ném đồ dùng của bọn họ vào một góc, dùng đồ của nhà Thẩm Y Y, nếu chuyển đi... Bọn họ phải làm sao bây giờ? Những dụng cụ bọn họ dùng hồi đó đều đã rỉ sét!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.