Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 298



Bên nhà cũ.

Sau khi Lý Đại Bân ra ngoài, nhìn phòng bếp trống rỗng, thở dài, yên lặng dẫn Nhị Hoa Tiểu Hoa rửa sạch nồi, chén, muôi, dĩa lâu không dùng.

Thịt mà Thẩm Y Y gửi về và dùng công điểm của cha Lý, mẹ Lý để được phân đều mang đến nhà Thẩm Y Y rồi, chỉ còn lại hai cân thịt dùng công điểm Lý Đại Bân, Hà Chiêu Đệ được phân.

Lý Đại Bân nấu nửa cân, mình không nỡ ăn, một nửa để con trai con gái ăn, một nửa khác thì đưa vào trong phòng cho Hà Chiêu Đệ ăn.

Mặc dù Lý Đại Bân cân nhắc vợ vừa mới sinh cần dinh dưỡng, bỏ thêm dầu muối, nhưng do thói quen nghèo khó nên tiết kiệm, vẫn bỏ liều lượng ít hơn gia đình Thẩm Y Y, tay nghề của anh ấy cũng kém gia đình Thẩm Y Y. Nghiễm nhiên không làm ngon bằng gia đình Thẩm Y Y.

Đặc biệt là lúc Hà Chiêu Đệ ăn, mùi thịt bên nhà sát vách cũng bay tới từng đợt.

So sánh hai bên, Hà Chiêu Đệ bưng chén, mắt tuôn nước mắt.

Lý Đại Bân thấy thế, vội vàng cầm chén đặt qua một bên, chân tay luống cuống nói: “Tại… tại sao khóc?"

Hà Chiêu Đệ che mắt khóc: "Em không biết sẽ như vậy, em thật sự không biết hu hu..."

Hà Chiêu Đệ khóc lóc kể lể ăn nói không mạch lạc, lại muốn xuống giường: "Em đi tìm em hai, em dâu hai xin lỗi, em muốn đi tìm em hai, em dâu hai xin lỗi..."

Lý Đại Bân ngăn cô ấy lại, vụng về an ủi cô ấy: "Không sao, không đến được thủ đô thì thôi, dù sao chúng ta có ruộng rồi, anh làm nhiều việc hơn vẫn có thể nuôi em và các con sống!"

Hà Chiêu Đệ sụp đổ khóc lên.

...

Thẩm Y Y, Lý Thâm chuyển về căn nhà nhỏ của mình ăn ngay trong đêm, ngay cả cha Lý, mẹ Lý cũng đi theo.

Nhà bọn họ vốn là tâm điểm của trong thôn, việc làm gây chú ý thế, cộng thêm Giang Ái Linh thêm mắm thêm muối bôi xấu, hiển nhiên không gạt được người trong thôn. Cho nên chỉ trong một buổi tối, tin tức vì sao gia đình Thẩm Y Y chuyển về, mọi người đều biết.

Bởi vì có Giang Ái Linh ở giữa điều hướng, đám đông cũng bị lệch lạc, cảm thấy Lý Thâm và Thẩm Y Y dẫn theo hai nhà Trần Cường và Chu Phong Thu đến thủ đô, không mang theo hai anh em ruột là Lý Đại Bân và Lý Tam Hoành đi, quả thật hơi quá đáng.

Trần Cường nghe thế chỉ cảm thấy hiếm lạ, quăng ra một câu: "Chúng tôi đi thủ đô, chẳng lẽ là đi để anh Thâm nuôi sao?"

Một câu bừng tỉnh người trong mộng!

Đám người giật mình nhận ra, một nhà Thẩm Y Y chỉ là hai sinh viên thi đậu đại học, nhà mẹ đẻ của Thẩm Y Y chỉ là gia cảnh không tệ lắm.

Sao lại nuôi không nhiều người như hai nhà Trần Cường và Chu Phong Thu thế?

Mà Giang Ái Linh lại luôn miệng nói gia đình Thẩm Y Y dẫn theo Trần Cường và Chu Phong Thu đi hưởng phúc, nhưng lại không mang theo bọn họ...

Ích kỷ trong lời nói đã lập tức bại lộ ở trước mặt mọi người, miệng lưỡi người trong thôn chuyển dời, người thảo phạt biến thành từ thảo phạt một nhà Thẩm Y Y thành thảo phạt hai nhà Giang Ái Linh và Hà Chiêu Đệ.

Bất kể như thế nào, Thẩm Y Y không quan tâm.

Sau khi đã xác nhận chắc chắn với bên Chu Phong Thu. Ngày hôm sau, Lý Thâm đã đi một chuyến đến nhà ga với Trần Cường, đã mua vé trở về vào mùng sáu.

Rất nhanh đã đến đêm ba mươi.

Mấy ngày nay, cha Lý, mẹ Lý đều ăn ở nhà Thẩm Y Y, hiển nhiên đêm ba mươi cũng không ngoại lệ.

Năm nay gia đình Lý Thâm trở về rồi, mẹ Lý cũng không cần làm việc, mấy người ngồi một vòng vây quanh bếp lò, Tiểu Bối hào hứng biểu diễn hát ca, nhảy múa cho bọn họ.

Khiến cha Lý, mẹ Lý ngạc nhiên hãnh diện vô cùng.

Lý Thâm và mấy đứa nhỏ đang bận việc, Nhị Bảo và Tiểu Bảo thỉnh thoảng ngâm nga theo Tiểu Bối vài tiếng, bầu không khí còn hài hòa ấm áp hơn những năm qua.

Mấy ngày trước nhà máy may mặc đã nghỉ, nhưng Đại Hoa chưa trở về, cô bé thừa dịp ngày nghỉ đến đi lớp học ban đêm học tập. Hôm nay mới trở về, vừa về đến đã muốn chạy tới tìm Thẩm Y Y, không ngờ bị mẹ cô bé khóc sướt mướt ngăn cản, lúc này mới biết chuyện ngày đó!

"Mẹ, tại sao cha mẹ lại muốn theo chú hai, thím hai đến thủ đô hưởng phúc?" Đại Hoa vừa nghe đã cảm thấy không hợp lẽ thường, thực sự không nhịn được: “Bọn họ nợ chúng ta à?”

"Hu hu hu!" Mấy ngày nay mặc dù Hà Chiêu Đệ luôn ở trong nhà ở cữ, nhưng cô ấy cũng từ trong miệng bọn nhỏ biết người trong thôn nói nhà bọn họ thế nào.

Người mẫn cảm lại tự ti như cô ấy đã bị nói đến mức xấu hổ không chịu nổi.

Lúc này đối mặt với sự chất vấn của con gái, cô ấy khóc lên: "Mẹ biết sai rồi, con có quan hệ tốt với thím hai của con, con giúp mẹ nói xin lỗi đi, nói mẹ biết sai rồi..."

"Con không đi, muốn thì tự mẹ đi!" Đại Hoa hiếm khi nổi giận, đi thẳng trở về phòng của mình. Cô bé cảm thấy cô bé cũng không có mặt mũi gặp Thẩm Y Y!

Vào hôm mùng một đầu năm, lúc đầu Lý Thâm và Thẩm Y Y muốn đến nhà Lương Quân chúc tết như những năm qua.

Không ngờ hai vợ chồng vừa chuẩn bị xong quà tặng thì Lương Quân đã mang theo Vu Hồng và Lương San San đến!

Lý Thâm và Thẩm Y Y nghênh đón, Thẩm Y Y cười nói: "Chúng em vừa định đến nhà anh chị nữa đây!”

"Mỗi năm đều là các em đến thăm nhà anh chị, cũng nên để nhà anh chị đến thăm các em rồi.” Vu Hồng cũng cười nói, giao quà tặng cho Thẩm Y Y: "Cám ơn em thường ngày đã hao tâm tổn trí giúp anh chị chăm sóc San San!"

Theo lý mà nói, Lương Quân lớn hơn Lý Thâm, cũng có ân với Lý Thâm nên xem như vợ chồng Thẩm Y Y đi chúc tết cho bọn họ hằng năm thì đó cũng là việc vợ chồng họ nên làm. Nhưng năm ngoái, Lương San San đến thủ đô đi học, thỉnh thoảng dến nhà Thẩm Y Y ở một hai ngày, được gia đình Thẩm Y Y chăm sóc, có món gì ngon cũng sẽ bảo Thẩm Vũ Hiên đưa qua cho cô ấy.

Lương Quân và Vu Hồng đều rất cảm kích, năm nay trước hết là dẫn Lương San San tới chúc tết cho gia đình Lý Thâm và Thẩm Y Y.

"San San rất hiểu chuyện cũng rất giỏi giang, chúng em đều không giúp đỡ được gì.” Thẩm Y Y cười nói.

Bên Lý Thâm cũng hàn huyên với Lương Quân.

Lương Quân là thông qua Triệu Hữu Lương biết Lý Thâm trở về, đương nhiên cũng thông qua Triệu Hữu Lương biết được Lý Thâm ở thủ đô làm gì, sau khi hàn huyên đơn giản hai câu, ông ấy bỗng nhiên tiến đến bên cạnh Lý Thâm: "Nghe nói bây giờ chú em đang nhặt rác ở thủ đô?”

Lý Thâm ở trước mặt người khác thì khinh thường giải thích, nhưng anh em có giao tình sinh tử trước mặt, dù thế nào anh vẫn có vài phần nhân chi thường tình!

Liếc nhìn Lương Quân: "Đó là thu gom phế liệu!"

"Thật sự là vậy?" Lương Quân kinh ngạc, lại xích lại gần Lý Thâm: "Vợ em không ngại?"

Lý Thâm nhìn ông ấy.

Lương Quân đã hiểu, vội vàng đầu hàng: "Được được được, vợ em là tốt vô địch thiên hạ, sao lại ghét em được?"

Nhưng Lương Quân khi nói, tán thưởng nhìn Thẩm Y Y một cái, lại nhìn về phía Lý Thâm, hỏi chuyện ông ấy biết chuyện thông qua Triệu Hữu Lương, nhưng đến nay vẫn không dám tin: "Anh nghe Triệu Hữu Lương nói, em muốn thành lập đội xe?"

"Có ý nghĩ này." Lý Thâm nói.

"Em thành lập đội xe làm gì?" Lương Quân lại hỏi.

Lý Thâm nhìn ông ấy một cái, trong nháy mắt Lương Quân cảm thấy mình bị úng não, thành lập đội xe làm gì, đương nhiên là kiếm tiền rồi!

Nhưng mà sao Lý Thâm lại có tiền thành lập đội xe chứ?

Lương Quân nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Em biết một chiếc xe vận tải bao nhiêu tiền không?"

"Ba mươi ngàn đồng đến sáu mươi ngàn đồng nhỉ.” Lý Thâm hời hợt.

"Em có?" Lương Quân trừng to mắt.

"Ừm.” Lý Thâm bình tĩnh liếc mắt nhìn ông ấy một cái: “Có điều hiện tại chỉ muốn mua hàng si thôi!”

Lương Quân: "..." Hàng si cũng rất đắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.